Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
-
Chương 247: Con gái thật biết giả bộ
“Cụ tổng, đã tìm được bà ấy.”
“Được, tôi lập tức qua đó.” Cụ Duệ Tường cúp điện thoại.
Khi anh đi tới nơi mà thám tử tư nói, lông mày nhăn lại thật sâu, nhìn ngôi nhà tranh với bốn bức vách đã mục nát.
Cụ Duệ Tường đi vào thì thấy người đàn bà nằm trên giường ho sù sụ, cô gái ngồi bên cạnh gầy còm, sắc mặt vàng vọt như thiếu dinh dưỡng.
Bà lão nhìn thấy Cụ Duệ Tường thì vô cùng kích động: “Cụ tổng, Cụ tổng…”
“Vú Vương, vú không nên cử động.” Cụ Duệ Tường vội vàng tới đỡ bà Vương.
Cha mẹ Cụ Duệ Tường đã mất từ khi anh còn nhỏ, một tay bà Vương nuôi anh khôn lớn, cho nên trong lòng anh đã coi bà Vương chính là mẹ mình.
Không nghĩ tới khi anh mười tám tuổi, bà Vương xin nghỉ, bà muốn cùng con gái đi tìm người chồng đã mất tích.
Sau đó bọn họ mất liên lạc, Cụ Duệ Tường tìm đủ cách cũng không tìm được họ, không đoán được rằng khi tìm được họ thì bệnh tình của bà Vương đã nguy kịch.
Lý Thấm thấy Cụ Duệ Tường cao to đẹp trai, có một phong độ khác hẳn người khác nên đã xao động: “Anh Duệ Tường!”
Cô ta nhỏ hơn Cụ Duệ Tường năm tuổi, từ bé đã thầm yêu anh nên hay chạy theo sau bám đít anh, cô ta rất băn khoăn lo lắng không biết bây giờ Cụ Duệ Tường có còn nhớ cô ta hay không.
“Thấm nhi!” Cụ Duệ Tường nhẹ nhàng nói.
Lý Thấm không ngờ Cụ Duệ Tường biết cả nhũ danh của mình, mắt nóng bừng, nhào vào lòng Cụ Duệ Tường. “Anh Duệ Tường, xin anh hãy cứu mẹ em, bà sắp không trụ nổi rồi.”
Cụ Duệ Tường bị Lý Thấm ôm nên cảm thấy rất không thoải mái, mùi hương trên người cô ta khiến anh buồn nôn, nó không giống mùi hương nhàn nhạt trên người Vương Thiến Như làm anh không khỏi lắc lắc đầu.
Thấy bà Vương không còn biết gì nữa, anh kéo Lý Thấm ra: “Yên tâm, anh đã tìm được hai người thì sẽ không để hai người chịu khổ.”
“Vâng!” Lý Thấm cảm thấy Cụ Duệ Tường đang cố đẩy cô ta sang một bên, nhưng cũng chẳng hề gì, từ quần áo mà Cụ Duệ Tường mặc chắc chắn anh ấy là người có tiền.
Nếu mình theo Cụ Duệ Tường, vậy sau này sẽ không phải phiền não vì vấn đề tiền nong nữa!
“Cụ tổng, cậu không phải phiền toái như thế, mẹ con chúng tôi sống rất tốt.” Bà Vương yếu ớt nói, cuộc đời này bà chỉ muốn gặp lại Cụ Duệ Tường một lần, còn những chuyện khác bà không dám mong gì.
“Mẹ, mẹ nói mê sảng gì vậy? Anh Duệ Tường có tiền như thế, anh ấy nhất định sẽ mời bác sĩ tốt nhất để chữa bệnh cho mẹ.” Lý Thấm kêu lên.
“Thấm Nhi, Cụ tổng không nợ gì chúng ta cả, chúng ta không nên làm phiền Cụ tổng.”
“Vú Vương, con do vú nuôi lớn, vú chính là người thân nhất của con, con sẽ không bỏ mặc vú mà không chăm sóc, hơn nữa con cũng không phiền hà gì cả.”
Bà Vương cảm động, ho sù sụ, Cụ Duệ Tường đối xử với mẹ con bà quá tốt, bà Vương không có mặt mũi nhận lòng tốt của Cụ Duệ Tường. Trước kia mẹ con bà khăng khăng bỏ đi, Cụ Duệ Tường đã cho hai mẹ con một số tiền lớn, làm sao bà có thể làm phiền cậu ấy thêm được?
Lý Thấm không nghĩ đến Cụ Duệ Tường tìm bọn họ là do anh có tình cảm với bọn họ, tất nhiên cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội phát tài này.
Nhớ lại mình đã phải chịu những ánh mắt xem thường khi mặc quần áo rách rưới, cô ta cảm thấy nhục nhã chỉ muốn chết cho xong.
“Mẹ, chúng ta không có tiền chữa bệnh cho mẹ, nếu bệnh của mẹ không khỏi thì sẽ chết, con không muốn mẹ chết, mẹ đồng ý với anh Duệ Tường đi, ân tình này con sẽ dùng mọi cách để trả.”
Cuối cùng bọn họ thuyết phục được bà Vương, anh cũng đồng ý với bà Vương sẽ chăm sóc Lý Thấm thật tốt.
Lý Thấm đứng trong phòng thử đồ, nhìn bộ quần áo lộng lẫy đắt tiền trên tay, giá của mỗi cái quần cái áo này cũng đủ để cô ta ăn hết cả đời, cô ta chẳng ngờ mình cũng được mặc chúng. Lòng hư vinh quấy phá, cô ta thay quần áo, biến mình trở nên thoát tục, so với lúc trước khi vào đây thì quả thật là như hai người khác nhau.
Bản thân Lý Thấm đã là một mỹ nữ, chẳng qua là bị quần áo quê mùa che đậy lại thôi.
Bước ra, ánh mắt người nhân viên dính chặt vào cô ta.
Lý Thấm kiêu ngạo chạy tới trước mặt Cụ Duệ Tường, hớn hở xoay mấy vòng: “Anh Duệ Tường, anh thấy đẹp không?"
Cụ Duệ Tường nhìn dáng vẻ xinh tươi và nụ cười rực rỡ của Lý Thẩm, trong đầu không khỏi nghĩ đến Giản Nhụy Ái nên đứng ngẩn ra.
“Anh Duệ Tường, anh Duệ Tường…” Lý Thấm tò mò quơ quơ tay.
“Ừ!” Cụ Duệ Tường hoảng hốt tỉnh lại, anh cũng không ngờ sẽ tìm được bóng dáng của Giản Nhụy Ái trên người Lý Thấm, rõ ràng hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng gương mặt trứng ngỗng lại có mấy phần tương tự.
“Anh Duệ Tường, anh đang nghĩ chuyện gì vậy? Mau nói đi.” Trong lòng Lý Thấm hưng phấn, trước kia cũng chỉ đứng ngoài cửa kính ngắm nhìn quần áo đẹp, bây giờ ước mơ được vào cửa hàng cao sang, mặc những bộ quần lộng lẫy đã thành hiện thực.
Cô ta nhất định phải mặc thêm mấy bộ, tránh cho qua thôn này sẽ không có cửa hàng này nữa.
“Đẹp lắm!” Cụ Duệ Tường nói cho có, sau đó nói với người nhân viên: “Gói hết quần áo ở cửa tiệm các cô lại.”
Hai mắt Lý Thấm tỏa sáng, Cụ Duệ Tường ra tay thật hào phóng, cô ta kéo Cụ Duệ Tường lại nói: “Anh Duệ Tường, không cần mua nhiều đồ thế đâu, em không mặc hết được, mua lãng phí lắm.”
“Anh đã đồng ý với mẹ em là sẽ chăm sóc em.” Cụ Duệ Tường đã đồng ý với yêu cầu của bà Vương thì anh nhất định sẽ làm được, cũng không biết sao bản thân lại để tâm đến Lý Thấm như vậy, chẳng lẽ vì quen biết từ nhỏ, hay là do cô ta giống Giản Nhụy Ái!
Khiết Đan Đan đi vào nhà Vương Thiến Như thử đồ: “Thiến Như, em có nhiều quần áo quá!”
Vương Thiến Như không để ý đến lời nói của Khiết Đan Đan, tâm trí còn đang dạo chơi tại thời điểm lúc ban sáng, nhớ đến việc Cụ Duệ Tường làm bữa sáng cho mình là cô không giấu nổi sự vui vẻ.
Cô hoàn toàn không biết Khiết Đan Đan làm gì ở nhà cô mà vẫn còn đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân, không cách nào thoát khỏi.
“Thiến Như, em thấy bộ này đẹp không?” Khiết Đan Đan chờ mãi không thấy có tiếng trả lời, khó hiểu quay đầu nhìn Vương Thiến Như, thấy cô cứ cười khúc khích cả ngày, cô ấy liền bước tới quát Vương Thiến Như: “Vương Thiến Như!”
“A!” Vương Thiến Như vểnh môi nhìn Khiết Đan Đan: “Chị sao vậy? Làm em sợ muốn chết!”
“Em đang nghĩ gì thế hả? Mau chuẩn bị lễ phục đi, hôm nay công ty mở tiệc chúc mừng, chẳng lẽ em muốn mặc quần áo này đi hả, đó chẳng phải tiệc ngủ đâu.”
Khiết Đan Đan chê bai, ngán ngẩm với bộ đồ ngủ hình chú cáo liền toàn thân kèm theo cả mũ của Vương Thiến Như.
“Em không muốn tham gia party!” Vương Thiến Như chán ghét nói, từ nhỏ đến lớn cô phải tham gia liên hoan party tới ngán, hơn nữa nơi đó toàn nói những lời xã giao khách sáo, cô thật sự không thích cuống sống như thế.
Khiết Đan Đan không dễ dàng gì được tham gia dạ hội nên càng không thể để Vương Thiến Như phá hư: “À mà… Phụ nữ trong công ty chúng ta đều thích tổng giám đốc, hôm nay mọi người đều trang điểm lộng lẫy, coi chừng anh Tường của em bị một người nào đấy trong công ty… Câu mất…”
“Được rồi!” Vương Thiến Như đầu hàng, dù sao Cụ Duệ Tường vô cùng quan trọng với cô, cô không thể để người khác cướp anh ấy đi: “Em đi là được chứ gì!”
“Như vậy là đúng, giúp chị chọn quần áo đi, chị mặc mấy bộ này đẹp hơn, hay là bộ này?” Khiết Đan Đan không biết chọn lựa ra sao, quần áo của Vương Thiến Như quá nhiều.
Cả một căn phòng chỉ chuyên để quần áo, giày dép…
“Được, tôi lập tức qua đó.” Cụ Duệ Tường cúp điện thoại.
Khi anh đi tới nơi mà thám tử tư nói, lông mày nhăn lại thật sâu, nhìn ngôi nhà tranh với bốn bức vách đã mục nát.
Cụ Duệ Tường đi vào thì thấy người đàn bà nằm trên giường ho sù sụ, cô gái ngồi bên cạnh gầy còm, sắc mặt vàng vọt như thiếu dinh dưỡng.
Bà lão nhìn thấy Cụ Duệ Tường thì vô cùng kích động: “Cụ tổng, Cụ tổng…”
“Vú Vương, vú không nên cử động.” Cụ Duệ Tường vội vàng tới đỡ bà Vương.
Cha mẹ Cụ Duệ Tường đã mất từ khi anh còn nhỏ, một tay bà Vương nuôi anh khôn lớn, cho nên trong lòng anh đã coi bà Vương chính là mẹ mình.
Không nghĩ tới khi anh mười tám tuổi, bà Vương xin nghỉ, bà muốn cùng con gái đi tìm người chồng đã mất tích.
Sau đó bọn họ mất liên lạc, Cụ Duệ Tường tìm đủ cách cũng không tìm được họ, không đoán được rằng khi tìm được họ thì bệnh tình của bà Vương đã nguy kịch.
Lý Thấm thấy Cụ Duệ Tường cao to đẹp trai, có một phong độ khác hẳn người khác nên đã xao động: “Anh Duệ Tường!”
Cô ta nhỏ hơn Cụ Duệ Tường năm tuổi, từ bé đã thầm yêu anh nên hay chạy theo sau bám đít anh, cô ta rất băn khoăn lo lắng không biết bây giờ Cụ Duệ Tường có còn nhớ cô ta hay không.
“Thấm nhi!” Cụ Duệ Tường nhẹ nhàng nói.
Lý Thấm không ngờ Cụ Duệ Tường biết cả nhũ danh của mình, mắt nóng bừng, nhào vào lòng Cụ Duệ Tường. “Anh Duệ Tường, xin anh hãy cứu mẹ em, bà sắp không trụ nổi rồi.”
Cụ Duệ Tường bị Lý Thấm ôm nên cảm thấy rất không thoải mái, mùi hương trên người cô ta khiến anh buồn nôn, nó không giống mùi hương nhàn nhạt trên người Vương Thiến Như làm anh không khỏi lắc lắc đầu.
Thấy bà Vương không còn biết gì nữa, anh kéo Lý Thấm ra: “Yên tâm, anh đã tìm được hai người thì sẽ không để hai người chịu khổ.”
“Vâng!” Lý Thấm cảm thấy Cụ Duệ Tường đang cố đẩy cô ta sang một bên, nhưng cũng chẳng hề gì, từ quần áo mà Cụ Duệ Tường mặc chắc chắn anh ấy là người có tiền.
Nếu mình theo Cụ Duệ Tường, vậy sau này sẽ không phải phiền não vì vấn đề tiền nong nữa!
“Cụ tổng, cậu không phải phiền toái như thế, mẹ con chúng tôi sống rất tốt.” Bà Vương yếu ớt nói, cuộc đời này bà chỉ muốn gặp lại Cụ Duệ Tường một lần, còn những chuyện khác bà không dám mong gì.
“Mẹ, mẹ nói mê sảng gì vậy? Anh Duệ Tường có tiền như thế, anh ấy nhất định sẽ mời bác sĩ tốt nhất để chữa bệnh cho mẹ.” Lý Thấm kêu lên.
“Thấm Nhi, Cụ tổng không nợ gì chúng ta cả, chúng ta không nên làm phiền Cụ tổng.”
“Vú Vương, con do vú nuôi lớn, vú chính là người thân nhất của con, con sẽ không bỏ mặc vú mà không chăm sóc, hơn nữa con cũng không phiền hà gì cả.”
Bà Vương cảm động, ho sù sụ, Cụ Duệ Tường đối xử với mẹ con bà quá tốt, bà Vương không có mặt mũi nhận lòng tốt của Cụ Duệ Tường. Trước kia mẹ con bà khăng khăng bỏ đi, Cụ Duệ Tường đã cho hai mẹ con một số tiền lớn, làm sao bà có thể làm phiền cậu ấy thêm được?
Lý Thấm không nghĩ đến Cụ Duệ Tường tìm bọn họ là do anh có tình cảm với bọn họ, tất nhiên cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội phát tài này.
Nhớ lại mình đã phải chịu những ánh mắt xem thường khi mặc quần áo rách rưới, cô ta cảm thấy nhục nhã chỉ muốn chết cho xong.
“Mẹ, chúng ta không có tiền chữa bệnh cho mẹ, nếu bệnh của mẹ không khỏi thì sẽ chết, con không muốn mẹ chết, mẹ đồng ý với anh Duệ Tường đi, ân tình này con sẽ dùng mọi cách để trả.”
Cuối cùng bọn họ thuyết phục được bà Vương, anh cũng đồng ý với bà Vương sẽ chăm sóc Lý Thấm thật tốt.
Lý Thấm đứng trong phòng thử đồ, nhìn bộ quần áo lộng lẫy đắt tiền trên tay, giá của mỗi cái quần cái áo này cũng đủ để cô ta ăn hết cả đời, cô ta chẳng ngờ mình cũng được mặc chúng. Lòng hư vinh quấy phá, cô ta thay quần áo, biến mình trở nên thoát tục, so với lúc trước khi vào đây thì quả thật là như hai người khác nhau.
Bản thân Lý Thấm đã là một mỹ nữ, chẳng qua là bị quần áo quê mùa che đậy lại thôi.
Bước ra, ánh mắt người nhân viên dính chặt vào cô ta.
Lý Thấm kiêu ngạo chạy tới trước mặt Cụ Duệ Tường, hớn hở xoay mấy vòng: “Anh Duệ Tường, anh thấy đẹp không?"
Cụ Duệ Tường nhìn dáng vẻ xinh tươi và nụ cười rực rỡ của Lý Thẩm, trong đầu không khỏi nghĩ đến Giản Nhụy Ái nên đứng ngẩn ra.
“Anh Duệ Tường, anh Duệ Tường…” Lý Thấm tò mò quơ quơ tay.
“Ừ!” Cụ Duệ Tường hoảng hốt tỉnh lại, anh cũng không ngờ sẽ tìm được bóng dáng của Giản Nhụy Ái trên người Lý Thấm, rõ ràng hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng gương mặt trứng ngỗng lại có mấy phần tương tự.
“Anh Duệ Tường, anh đang nghĩ chuyện gì vậy? Mau nói đi.” Trong lòng Lý Thấm hưng phấn, trước kia cũng chỉ đứng ngoài cửa kính ngắm nhìn quần áo đẹp, bây giờ ước mơ được vào cửa hàng cao sang, mặc những bộ quần lộng lẫy đã thành hiện thực.
Cô ta nhất định phải mặc thêm mấy bộ, tránh cho qua thôn này sẽ không có cửa hàng này nữa.
“Đẹp lắm!” Cụ Duệ Tường nói cho có, sau đó nói với người nhân viên: “Gói hết quần áo ở cửa tiệm các cô lại.”
Hai mắt Lý Thấm tỏa sáng, Cụ Duệ Tường ra tay thật hào phóng, cô ta kéo Cụ Duệ Tường lại nói: “Anh Duệ Tường, không cần mua nhiều đồ thế đâu, em không mặc hết được, mua lãng phí lắm.”
“Anh đã đồng ý với mẹ em là sẽ chăm sóc em.” Cụ Duệ Tường đã đồng ý với yêu cầu của bà Vương thì anh nhất định sẽ làm được, cũng không biết sao bản thân lại để tâm đến Lý Thấm như vậy, chẳng lẽ vì quen biết từ nhỏ, hay là do cô ta giống Giản Nhụy Ái!
Khiết Đan Đan đi vào nhà Vương Thiến Như thử đồ: “Thiến Như, em có nhiều quần áo quá!”
Vương Thiến Như không để ý đến lời nói của Khiết Đan Đan, tâm trí còn đang dạo chơi tại thời điểm lúc ban sáng, nhớ đến việc Cụ Duệ Tường làm bữa sáng cho mình là cô không giấu nổi sự vui vẻ.
Cô hoàn toàn không biết Khiết Đan Đan làm gì ở nhà cô mà vẫn còn đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân, không cách nào thoát khỏi.
“Thiến Như, em thấy bộ này đẹp không?” Khiết Đan Đan chờ mãi không thấy có tiếng trả lời, khó hiểu quay đầu nhìn Vương Thiến Như, thấy cô cứ cười khúc khích cả ngày, cô ấy liền bước tới quát Vương Thiến Như: “Vương Thiến Như!”
“A!” Vương Thiến Như vểnh môi nhìn Khiết Đan Đan: “Chị sao vậy? Làm em sợ muốn chết!”
“Em đang nghĩ gì thế hả? Mau chuẩn bị lễ phục đi, hôm nay công ty mở tiệc chúc mừng, chẳng lẽ em muốn mặc quần áo này đi hả, đó chẳng phải tiệc ngủ đâu.”
Khiết Đan Đan chê bai, ngán ngẩm với bộ đồ ngủ hình chú cáo liền toàn thân kèm theo cả mũ của Vương Thiến Như.
“Em không muốn tham gia party!” Vương Thiến Như chán ghét nói, từ nhỏ đến lớn cô phải tham gia liên hoan party tới ngán, hơn nữa nơi đó toàn nói những lời xã giao khách sáo, cô thật sự không thích cuống sống như thế.
Khiết Đan Đan không dễ dàng gì được tham gia dạ hội nên càng không thể để Vương Thiến Như phá hư: “À mà… Phụ nữ trong công ty chúng ta đều thích tổng giám đốc, hôm nay mọi người đều trang điểm lộng lẫy, coi chừng anh Tường của em bị một người nào đấy trong công ty… Câu mất…”
“Được rồi!” Vương Thiến Như đầu hàng, dù sao Cụ Duệ Tường vô cùng quan trọng với cô, cô không thể để người khác cướp anh ấy đi: “Em đi là được chứ gì!”
“Như vậy là đúng, giúp chị chọn quần áo đi, chị mặc mấy bộ này đẹp hơn, hay là bộ này?” Khiết Đan Đan không biết chọn lựa ra sao, quần áo của Vương Thiến Như quá nhiều.
Cả một căn phòng chỉ chuyên để quần áo, giày dép…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook