Cô Vợ Lạnh Lùng Của Ông Trùm Hắc Bạch
-
Chương 25: Kẻ gây rối
"Cô bé, em muốn biết câu trả lời sao?" Cô nở nụ cười tươi tắn.
"A vâng"
"Trước đây chị từng yêu một người, yêu rất nhiều luôn đó. Anh ấy cũng yêu chị. Nhưng vì một lí do nên chị và anh ấy không thể đến được với nhau. Chị tham gia giới giải trí chỉ vì muốn anh ấy có thể thấy chị, anh ấy biết rằng chị vẫn sống tốt. Có lẽ anh ấy không nhận ra chị nhưng chị vẫn hi vọng trong lòng anh ấy có một chỗ đứng cho chị. Nhỏ thôi, nhưng như vậy là đủ rồi"
Giọng nói mềm mại đi sâu vào tâm hồn mỗi người, bộc lộ từng chút từng chút nội tâm của cô ca sĩ hay cười kia. Có lẽ ai cũng biết. Kí ức về tình yêu là kí ức khó quên nhất, cũng là kí ức đáng nhớ nhất. Họ im lặng cất phần bí mật này của cô vào trong tâm. Chuyện buồn nên bỏ qua, phải không??? Nhưng cố tình không phải ai cũng làm như vậy.
"Azura. Cô chắc chắn rằng người con trai cô đang nói kia cũng yêu cô? Hay cô thật sự chỉ là một tiểu tam tranh giành tình cảm của người khác?" Giọng nói cáu gắt vang lên. Cô gái ăn mặc hở hang tức mình lên tiếng. Không phải chỉ là nói nói một chút thôi sao? Tại sao lại có thể dễ dàng lấy lòng người như thế? Trong khi cô hoạt động trong showbiz 15 năm nhưng lại có một lượng fan cỏn con. Còn cô ta mới vào mà lại có số lương fan đông như thế. Cô không cam lòng. Không cam lòng.
"Có lẽ cô ấy nói đúng á. Có khi nào Azura là tiểu tam không?"
"Ể tôi ghét nhất là thể loại tiểu tam á"
"..."
Từng tiếng xì xào vang lên. Khắp cả khán đàu tràn ngập nghi ngờ chất vấn. Azura không nói. Cô chỉ lặng im đứng nhìn mọi người tự biên tự diễn như một vở hài kịch.
"Các bạn nói Azura là tiểu tam, các bạn có bằng chứng sao? Lại có thể dựa vào lời nói của một người mà đánh giá nhân cách của người khác. Còn cô gái kia. Cô ghen tỵ với Azura, cô cũng không nên nói về cô ấy như vậy. Azura là thần tượng của bọn tôi nên xin cô tôn trọng cô ấy. Hay là cô không được dạy những thứ này? Tôi biết cô bất bình vì lượng fan của mình quá ít. Những cô có bao giờ suy nghĩ tại vì mình mà không có fan? Cô không được nghĩ cái gì cũng là tại người khác" Một cô gái khác đứng lên nói. Azura không mở miệng không có nghĩa là cô ấy cam chịu. Chính bản thân cô còn thấy nó giống như một trò hề. Lật mặt cũng khônh thể nhanh như thế.
Mọi người chìm vào trong im lặng. Đúng là họ không có chứng cứ, cũng là họ nghe lời người khác mà nghi ngờ vô căn cứ thần tượng nhà mình.
"Các bạn, Azura biết các bạn có những mối nghi ngờ rất lớn về chuyện này. Nhưng ai cũng có bí mật cả. Không ai muốn bí mật của mình được mọi người biết đúng không? Vì vậy nên xin các bạn tôn trọng mình một chút. Azura biết sẽ có nhiều bạn cảm thấy bất bình. Không sao cả, các bạn muốn thì có thể ra về, mình không ép" Ý tứ đuổi người rất rõ ràng, nhưng không ai đúng lên cả vì họ biết mình sai. Có lẽ trong trường hợp này, họ còn làm lớn chuyện hơn Azura vì không có bất kì ai thích người khác nghi ngờ mình cả. Azura như vậy là đã rất hiền rồi.
"Hừ, Azura, cô chờ đó" Nói rồi cô gái đỏng đảnh kia đứng lên, bước về phía cửa. Bỗng nhiên, một ly coca và khoai tây chiên rớt vào đầu nàng ta.
"Đứa nào mất nết dữ vậy?" Ả ta rống lên như một bà bán cá chanh chua vang lên. Tiếng khóc thê lương của đứa bé vang lên khắp khán đài, hại ả ta bỗng dưng lo sợ.
"Oa oa oa. Hức hức..... Con... Con không cố.... Cố ý mà.... Oa oa oa.... Con... Con.... Con... hức... Con xin lỗi... Oa oa oa" Đứa bé khóc nấc lên, âm thanh đứt quãng đau lòng. Không ít người xung quanh bàn tán
"Cô ta không phải là người nhục mạ Azura sao?"
"Đáng đời. Nhìn cái bản mặt mà thấy ghét"
"Ha ha ha. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ a. Hại Azura và đây là cái kết. Hắc hắc hắc"
"Hừ, có khi cô ta là tiểu tam nên mới cứ một chút là nghĩ người khác giống mình"
"Điệp Ngân My, cô gan lắm. Em gái của tôi mà cô cũng dám la nó? Hử?" Âm thanh trầm thấp vang lên. Thu hút sự tò mò từ xung quanh. Ả ta bỗng cứng người, mặt cắt không còn giọt máu.
"Âu Dương tổng, tôi... tôi không có ý đó. Âu Dương tổng, ngài nhân từ tha cho tiểu nhân được không?" Ả gấp rút quỳ xuống, bất chấp hình tượng mà khóc lóc cầu xin.
"..." Hắn không nói gì, xoay người bước về chỗ ngồi. Cúi người khẽ dỗ dành em gái, nhưng ánh mắt lại luôn tập trung vào thân ảnh đang ở trên sân khấu kia. Ánh mắt mà hắn hằng đêm nhung nhớ, mặc dù cô cố ý giả dạng nhưng hắn vẫn nhận ra. Aiz, uống nhầm ánh mắt say cả đời.
(Có ai nhớ tên Âu Dương gì gì đó này không? Nam phụ xuất hiện từ chương 1 rồi mất tích á. Bây giờ mới có chút đất diễn dành cho hắn a. Mấy chương sau có lẽ ít đất diễn của nam chính chút, nhưng đảm bảo sẽ không làm các bạn thất vọng. Xuất hiện đúng lúc và đúng thời điểm là được, phải không?)
"A vâng"
"Trước đây chị từng yêu một người, yêu rất nhiều luôn đó. Anh ấy cũng yêu chị. Nhưng vì một lí do nên chị và anh ấy không thể đến được với nhau. Chị tham gia giới giải trí chỉ vì muốn anh ấy có thể thấy chị, anh ấy biết rằng chị vẫn sống tốt. Có lẽ anh ấy không nhận ra chị nhưng chị vẫn hi vọng trong lòng anh ấy có một chỗ đứng cho chị. Nhỏ thôi, nhưng như vậy là đủ rồi"
Giọng nói mềm mại đi sâu vào tâm hồn mỗi người, bộc lộ từng chút từng chút nội tâm của cô ca sĩ hay cười kia. Có lẽ ai cũng biết. Kí ức về tình yêu là kí ức khó quên nhất, cũng là kí ức đáng nhớ nhất. Họ im lặng cất phần bí mật này của cô vào trong tâm. Chuyện buồn nên bỏ qua, phải không??? Nhưng cố tình không phải ai cũng làm như vậy.
"Azura. Cô chắc chắn rằng người con trai cô đang nói kia cũng yêu cô? Hay cô thật sự chỉ là một tiểu tam tranh giành tình cảm của người khác?" Giọng nói cáu gắt vang lên. Cô gái ăn mặc hở hang tức mình lên tiếng. Không phải chỉ là nói nói một chút thôi sao? Tại sao lại có thể dễ dàng lấy lòng người như thế? Trong khi cô hoạt động trong showbiz 15 năm nhưng lại có một lượng fan cỏn con. Còn cô ta mới vào mà lại có số lương fan đông như thế. Cô không cam lòng. Không cam lòng.
"Có lẽ cô ấy nói đúng á. Có khi nào Azura là tiểu tam không?"
"Ể tôi ghét nhất là thể loại tiểu tam á"
"..."
Từng tiếng xì xào vang lên. Khắp cả khán đàu tràn ngập nghi ngờ chất vấn. Azura không nói. Cô chỉ lặng im đứng nhìn mọi người tự biên tự diễn như một vở hài kịch.
"Các bạn nói Azura là tiểu tam, các bạn có bằng chứng sao? Lại có thể dựa vào lời nói của một người mà đánh giá nhân cách của người khác. Còn cô gái kia. Cô ghen tỵ với Azura, cô cũng không nên nói về cô ấy như vậy. Azura là thần tượng của bọn tôi nên xin cô tôn trọng cô ấy. Hay là cô không được dạy những thứ này? Tôi biết cô bất bình vì lượng fan của mình quá ít. Những cô có bao giờ suy nghĩ tại vì mình mà không có fan? Cô không được nghĩ cái gì cũng là tại người khác" Một cô gái khác đứng lên nói. Azura không mở miệng không có nghĩa là cô ấy cam chịu. Chính bản thân cô còn thấy nó giống như một trò hề. Lật mặt cũng khônh thể nhanh như thế.
Mọi người chìm vào trong im lặng. Đúng là họ không có chứng cứ, cũng là họ nghe lời người khác mà nghi ngờ vô căn cứ thần tượng nhà mình.
"Các bạn, Azura biết các bạn có những mối nghi ngờ rất lớn về chuyện này. Nhưng ai cũng có bí mật cả. Không ai muốn bí mật của mình được mọi người biết đúng không? Vì vậy nên xin các bạn tôn trọng mình một chút. Azura biết sẽ có nhiều bạn cảm thấy bất bình. Không sao cả, các bạn muốn thì có thể ra về, mình không ép" Ý tứ đuổi người rất rõ ràng, nhưng không ai đúng lên cả vì họ biết mình sai. Có lẽ trong trường hợp này, họ còn làm lớn chuyện hơn Azura vì không có bất kì ai thích người khác nghi ngờ mình cả. Azura như vậy là đã rất hiền rồi.
"Hừ, Azura, cô chờ đó" Nói rồi cô gái đỏng đảnh kia đứng lên, bước về phía cửa. Bỗng nhiên, một ly coca và khoai tây chiên rớt vào đầu nàng ta.
"Đứa nào mất nết dữ vậy?" Ả ta rống lên như một bà bán cá chanh chua vang lên. Tiếng khóc thê lương của đứa bé vang lên khắp khán đài, hại ả ta bỗng dưng lo sợ.
"Oa oa oa. Hức hức..... Con... Con không cố.... Cố ý mà.... Oa oa oa.... Con... Con.... Con... hức... Con xin lỗi... Oa oa oa" Đứa bé khóc nấc lên, âm thanh đứt quãng đau lòng. Không ít người xung quanh bàn tán
"Cô ta không phải là người nhục mạ Azura sao?"
"Đáng đời. Nhìn cái bản mặt mà thấy ghét"
"Ha ha ha. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ a. Hại Azura và đây là cái kết. Hắc hắc hắc"
"Hừ, có khi cô ta là tiểu tam nên mới cứ một chút là nghĩ người khác giống mình"
"Điệp Ngân My, cô gan lắm. Em gái của tôi mà cô cũng dám la nó? Hử?" Âm thanh trầm thấp vang lên. Thu hút sự tò mò từ xung quanh. Ả ta bỗng cứng người, mặt cắt không còn giọt máu.
"Âu Dương tổng, tôi... tôi không có ý đó. Âu Dương tổng, ngài nhân từ tha cho tiểu nhân được không?" Ả gấp rút quỳ xuống, bất chấp hình tượng mà khóc lóc cầu xin.
"..." Hắn không nói gì, xoay người bước về chỗ ngồi. Cúi người khẽ dỗ dành em gái, nhưng ánh mắt lại luôn tập trung vào thân ảnh đang ở trên sân khấu kia. Ánh mắt mà hắn hằng đêm nhung nhớ, mặc dù cô cố ý giả dạng nhưng hắn vẫn nhận ra. Aiz, uống nhầm ánh mắt say cả đời.
(Có ai nhớ tên Âu Dương gì gì đó này không? Nam phụ xuất hiện từ chương 1 rồi mất tích á. Bây giờ mới có chút đất diễn dành cho hắn a. Mấy chương sau có lẽ ít đất diễn của nam chính chút, nhưng đảm bảo sẽ không làm các bạn thất vọng. Xuất hiện đúng lúc và đúng thời điểm là được, phải không?)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook