Cô Vợ Hung Dữ
-
Chương 9: Ngăn ngừa ngoại tình
Thực ra, chuyện này rất bình thường, ít nhất trong mắt Tường Tử là rất bình thường!
Chuyện này căn bản không thể trách cậu. Cậu là một đứa trẻ ba tuổi, nào biết cái gì gọi là nữ tắc chứ? Xét đến cùng là bởi vì phim truyền hình.
Gia đình Tường Tử hồi ấy đã có tivi từ sớm.
Mà bà Lâm không có sở thích gì khác, chỉ thích xem phim truyền hình. Xem tới đoạn phấn khích là thường bỏ ăn bỏ ngủ. Không tính đến cái này.
Chủ yếu là trong khoảng thời gian gần đây, đài truyền hình phát sóng một bộ phim rất tầm phào. Trong đó có một người phụ nữ đã kết hôn đi ngoại tình. Tình cờ có một ngày Tường Tử đang chơi đồ chơi, không cẩn thận nhìn thấy cảnh một đôi nam nữ hôn nhau, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông khác, quát to với nhân vật nữ “Cô là vợ tôi, phải tuân thủ nữ tắc!!!”
Thế nên, giờ đây Tường Tử thấy tình huống tương tự như vậy, cậu cảm thấy phải nói ra câu này.
Vì thế sau đó những người lớn xung quanh đều hết hồn. Các bạn nhỏ trông thấy người lớn hết hồn cũng hoảng sợ theo. Ngoại trừ nhân vật chính là Tường Tử và Nguyệt Nguyệt. Hai đứa trẻ đầu sỏ kề tai nói nhỏ, thương lượng “việc lớn” từ từ với nhau…
Xin tha thứ cho hai đứa nhỏ còn ít tuổi không hiểu chuyện…
Không nói đến chấn động mạnh mẽ của hai đứa nhỏ mang đến nhà trẻ vào ngày đầu tiên đi học, sau khi đi học được một tháng thì xảy ra vấn đề.
Một hôm, đến phiên bà Lâm đi đón hai đứa nhỏ.
Lúc đầu, bà đến cổng đợi một hồi, nhưng chỉ nhìn thấy một mình con trai bà đi ra. Mà từ trước đến nay Nguyệt Nguyệt luôn tay trong tay đến trường cùng Tường Tử lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Chuyện gì đã xảy ra rồi? Không phải có sự cố gì chứ?
Bà Lâm nghĩ đến Nguyệt Nguyệt có thể gặp chuyện không may liền thấp thỏm bất an. Lỡ như Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?
Bởi thế, bà Lâm tiến lên vài bước, ôm lấy Tường Tử, lo lắng hỏi: “Tường Tử, Nguyệt Nguyệt đâu?”
“Dạ, Nguyệt Nguyệt…Nguyệt Nguyệt…” Tường Tử đột nhiên xụ mặt, ấp úng mở miệng.
“Ơ kìa, bảo bối, rốt cuộc là thế nào, con nói mau đi.” Bà Lâm quả thực sốt ruột khó dằn lòng.
“Nguyệt Nguyệt ở đằng sau…” Tường Tử bần thần một hồi, rốt cuộc cất tiếng trả lời.
“À, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lúc này bà Lâm mới yên tâm. Nhưng trong chớp mắt, bà lại cảm thấy không đúng, “Bảo bối, sao hôm nay con không đi cùng với Nguyệt Nguyệt?”
“Nguyệt Nguyệt có người khác rồi…” Tường Tử ủ rũ trả lời.
“Sao có thể…” Bà Lâm trả lời với vẻ khó tin, đang muốn hỏi tường tận thì bà trông thấy Nguyệt Nguyệt đi ra.
Mà khiến cho bà cảm thấy gai mắt chính là cậu bé ở bên cạnh Nguyệt Nguyệt.
Ai vậy?
Tình địch của Tường Tử nhà bọn họ? Trời! Lại dám giành nàng dâu của nhà họ Lâm, không thể tưởng tượng nổi.
Bà Lâm đi lên mấy bước, tỉnh bơ ôm lấy Nguyệt Nguyệt cười nói: “Nguyệt Nguyệt, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đồ ngon được không?”
“Dạ, được…” Vừa nghe tới ăn, Nguyệt Nguyệt lập tức cười tít mắt trả lời.
“Vậy đi thôi…” Nói xong, bà Lâm một tay nắm tay Tường Tử, một tay bồng Nguyệt Nguyệt, không thèm nhìn đến cậu bé đi ra cùng Nguyệt Nguyệt.
Như thế này, xem như lấy lớn bắt nạt nhỏ chăng?
Ngay sau đó, bà Lâm dẫn Nguyệt Nguyệt đi ăn vịt nướng. Thừa dịp gắp rau cho Nguyệt Nguyệt, bà nhẹ nhàng hỏi cô bé: “Nguyệt Nguyệt, sao hôm nay con không đi ra cùng với Tường Tử?”
“Dạ, Nguyễn Đông nói cậu ta có đồ ăn ngon, bảo con chờ cậu ta…” Nguyệt Nguyệt hơi ngượng ngùng trả lời.
À, hóa ra là viên đạn bọc đường.
Hừ, nhà họ Lâm cái khác không nói, nhưng chiêu “viên đạn bọc đường” này dùng rất nhiều lần trên người Nguyệt Nguyệt. Như là sô cô la mà Nguyệt Nguyệt luôn luôn nhớ nhung, đó đều do bà Lâm dưỡng thành thói quen “tốt” cho Nguyệt Nguyệt.
Xem ra, mấy hôm nay lơ là. Không để ý một chút Tường Tử nhà bà liền có tình địch. Làm sao có thể chứ?
Do vậy, ngăn ngừa ngoại tình, phải nắm chắc từ hồi nhỏ.
Vì thế, ngày hôm sau, khi Tường Tử và Nguyệt Nguyệt cùng đi học, Tường Tử nghe theo lời bà Lâm, “không cẩn thận” để lộ ra túi sô cô la, rồi lập tức che lại ngay. Dù Nguyệt Nguyệt hỏi thế nào, chết cũng không thừa nhận.
Sau đó vào buổi chiều, khi bà Lâm tới đón hai đứa trẻ thì quả nhiên trông thấy Nguyệt Nguyệt nắm tay Tường Tử đi ra, miệng thì nhai sô cô la, cười rất rạng rỡ…
Bởi thế, có chỗ dựa vững chắc là rất quan trọng.
Thế nhưng chưa tới vài ngày thì bà Khúc lại phiền muộn.
Vì sao chứ?
Hóa ra, vào một buổi trưa vừa tan học về nhà, Nguyệt Nguyệt vặn vẹo bàn tay nói với bà Khúc: “Mẹ ơi, mẹ có thể cho con súng không?”
Nhất thời khiến bà Khúc sợ tới chết khiếp. Đây rốt cuộc là thế nào? Bảo bối nhà bà sao lại đột nhiên muốn súng? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
“Nguyệt Nguyệt, sao con lại muốn thứ đó… Hồi trước không phải mẹ đã nói rồi sao, súng không phải là thứ tốt! Con gái chơi súng không ngoan đâu. Con gái nên chơi búp bê thôi.” Bà Khúc vội vàng bắt đầu tẩy não.
“Con biết. Nhưng mà…” Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ.
“Nhưng mà cái gì hả? Nguyệt Nguyệt.” Bà Khúc nhẹ giọng dỗ dành.
“Nhưng mà Lưu Lị có súng.” Nguyệt Nguyệt nghe lời.
“Không thể nào.” Bà Khúc vội vàng trả lời. Sao có thể có súng, hiện tại súng ống thuộc loại hàng hóa được giám sát, ngay cả sở cảnh sát bình thường cũng hiếm khi cho phép mang súng theo. Huống chi là con nít mới mấy tuổi.
“Nhưng cậu ấy thật sự có mà. Trưa hôm nay còn mang tới trường đấy.” Nguyệt Nguyệt giải thích rõ.
“Vậy chắc chắn là đồ giả rồi.” Bà Khúc trả lời một cách khẳng định, nhưng trong lòng vẫn có chút suy nghĩ. Không được, ngày mai phải tìm người đi xem chuyện này thế nào. Lỡ như là thật thì Nguyệt Nguyệt của bà chẳng phải gặp nguy hiểm sao.
“Đồ giả con cũng muốn.” Nguyệt Nguyệt không để ý tới bà Khúc, yêu cầu trực tiếp.
“Vì sao?” Bà Khúc hỏi.
“Lưu Lị có súng, buổi trưa Tường Tử liền chơi với cậu ấy. Ngay cả thịt trong bát cũng cho cậu ấy. Không cho con miếng nào…” Được rồi, Nguyệt Nguyệt thừa nhận, câu sau mới là trọng điểm. Quan tâm cậu ta có súng hay không làm gì, chẳng quan trọng. Quan trọng là, cô bé không có đồ ăn… sao lại như thế được?
“Tường Tử, con nói Tường Tử? Hừ, đâu có thế được.” Bà Khúc hiểu được điều này, té ra Tường Tử “ngoại tình” đấy.
“Mẹ ơi, mẹ cho con súng được không?” Nguyệt Nguyệt dè dặt mở lời.
“Ừ, khi nào bố con về mẹ sẽ nói với ông ấy. Hừ, nhà chúng ta thứ khác không có, nhưng súng thì nhiều lắm. Hừ, súng tính là gì, có cả pháo nữa.” Bà Khúc không để ý lời Nguyệt Nguyệt nhắc mãi.
Nguyệt Nguyệt không nóng vội, nghe mẹ đồng ý, cô bé liền ném việc này ra sau đầu. Mặc kệ nó!
Ngày hôm sau, Nguyệt Nguyệt mang theo khẩu súng của ông Khúc đã được tháo đạn ra đi vào phòng học, lúc ăn trưa, cô bé tùy ý lấy ra ngắm nghía, sau đó Tường Tử tiến đến gần, ngoan ngoãn lấy tất cả thịt trong bát mình đưa cho Nguyệt Nguyệt. Nguyệt Nguyệt vui vẻ ngay tức khắc. Nhưng mà lại dọa hiệu trưởng đang đi xem xét rớt nửa cái mạng.
Đó là súng! Hơn nữa là súng thật!!!
Trời ơi!
Vì sao hiện tại nhà trẻ lại trở nên nguy hiểm như vậy. Chẳng lẽ nào nơi đây là điểm tụ họp của phần tử khủng bố mới chăng?
Hai đứa trẻ này thật là dọa người…
Một năm lại trôi qua, hai đứa trẻ lên bốn tuổi, đến trường một năm đã có tiến bộ rất lớn. Hiện giờ bọn họ có thể tự mình đến trường, tan học tự mình về nhà.
Là phần tử nguy hiểm số một của trường, Nguyệt Nguyệt và Tường Tử không hề nhận thức được.
Bọn họ còn luôn buồn bực, vì sao thầy cô giáo đều nhìn mình bằng ánh mắt là lạ, thậm chí có đôi khi còn có chút sợ hãi? Thật sự không nghĩ ra mà.
Tuy nhiên, chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng tới sự hứng thú mãnh liệt của Nguyệt Nguyệt và Tường Tử đối với việc học hành.
Hai đứa nhỏ hiện giờ rất thích tới trường. Gió mặc gió, mưa mặc mưa, điều này khiến cho bố mẹ hai nhà rất vui mừng. Mầm non tốt đẹp biết bao! Không giống như thằng bé phá phách của nhà họ Cố, cũng tốt hơn thằng nhóc gây họa của nhà họ Lương nhiều lắm.
Một hôm, Nguyệt Nguyệt và Tường Tử tan học, dùng cách thức luôn luôn cố gắng duy trì trong những năm qua —— tay trong tay, ra cổng trường, định đi về phía chiếc xe ở bên kia.
Hiện tại, hai đứa đều được tài xế đưa đi học, tan học thì tới đón. Đương nhiên, lần nào cũng sắp xếp hai người vệ sĩ.
Nhưng mà lần này có chút thay đổi.
Một người phụ nữ còn trẻ ăn mặc rất thời thượng, dáng vẻ ôn hòa chặn đường Tường Tử và Nguyệt Nguyệt. Cô ta vươn tay, trong lòng bàn tay là những viên kẹo đầy màu sắc, rồi nói với bọn họ: “Bạn nhỏ, dì có kẹo này, qua đây nếm thử đi!”
Tường Tử vốn định trực tiếp bỏ đi, thế nhưng bà xã Nguyệt Nguyệt lại không nhúc nhích.
“Nguyệt Nguyệt, đi thôi. Nhà chúng ta có kẹo.” Tường Tử la lên, nhớ lại hồi trước mẹ đã từng nói, người khác cho cái gì thì cũng không được ăn.
“Nhưng mà tớ muốn nếm thử…” Nguyệt Nguyệt không nghe theo.
“Ha ha, đúng đấy! Lại đây nếm thử trước nhé.” Nói xong, người phụ nữ kia lột bao một viên kẹo rồi đưa tới bên miệng Nguyệt Nguyệt.
Cô bé không nói hai lời, trực tiếp ngậm trong miệng, sau đó trong ánh mắt đầy tự tin của người phụ nữ, cô bé nhả ra, kêu lên “Ọe ọe ọe…khó ăn quá…”
Sao thế được, đây là kẹo trái cây nhập khẩu, cô ta dùng rất nhiều tiền để mua về. Trước kia lần nào cũng được mà. Dù sao trong thời điểm này, người ăn kẹo nhập khẩu không nhiều lắm.
Thế nhưng thấy được phản ứng của Nguyệt Nguyệt, trong lòng người phụ nữ hơi nghi hoặc, nhưng nét mặt lại tỉnh bơ.
“Ha ha, có lẽ là không hợp khẩu vị, dì còn có cái khác. Cháu nếm thử nhé?” Nói xong, cô ta lại lột ra viên kẹo mùi vị khác cho Nguyệt Nguyệt ăn.
Nguyệt Nguyệt lắc đầu, từ trong cặp lấy ra một nắm sô cô la, nói: “Có cái này không? Tôi thích ăn cái này…” Người phụ nữ kia trông thấy kẹo sô cô la được dùng giấy gói kẹo mạ vàng bao bọc, cùng với chữ viết tiếng Anh nắn nót in trên giấy, cô ta biết rằng hai đứa nhỏ trước mặt đều rất kén chọn.
Vì thế, cô ta lắc đầu, chuyển đề tài: “Tuy rằng dì không có cái này, nhưng dì có tiền. Có tiền là có thể mua thôi.” Nói xong cô ta lấy ra một trăm đồng từ trong ví da cầm trên tay. Tiền hồi đó rất có giá trị. Tiền lương của một công nhân, chẳng qua mỗi tháng chỉ mấy chục đồng mà thôi. Một trăm đồng là rất nhiều!
“Cô nói là cái này sao?” Tường Tử vốn đứng bên cạnh không nói lời nào chợt cầm ra một xấp tờ một trăm từ trong cặp sách nhỏ của mình, cậu nói với người phụ nữ kia.
Nhất thời khiến cô ta ứa ra mồ hôi lạnh.
Chuyện gì thế này?
Sau đó, cô ta chẳng thèm suy nghĩ nữa, nếu lừa không được, vậy thì công khai bắt lấy thôi. Hai đứa nhỏ này bộ dạng đẹp như vậy, khẳng định có thể bán được giá tốt. Mà hiện tại xung quanh bọn họ không có người lớn lại càng hiếm thấy hơn.
Người phụ nữ bèn tiến lên mấy bước, định bắt lấy Nguyệt Nguyệt.
Nhưng trong phút chốc cô ta lại nghe được Nguyệt Nguyệt vỗ bàn tay nhỏ bé cười hì hì: “Bác Lý ơi, mau tới đi, có người muốn lừa gạt bọn cháu đấy.”
Tiếp đó, trong nháy mắt, từ phía sau Nguyệt Nguyệt và Tường Tử đi ra vài người đàn ông trung niên vóc dáng cường tráng, bọn họ không nói hai lời mà quật ngã người phụ nữ này, rồi bắt giữ cô ta.
Đúng vậy, đây là vệ sĩ đi theo bảo vệ hai bảo bối cưng này.
Hóa ra Nguyệt Nguyệt đã biết người phụ nữ kia muốn làm gì. Bà Khúc thường hay nói, vô duyên vô cớ cho bọn con ăn kẹo hoặc là dẫn bọn con đi ăn kẹo, khẳng định đều là kẻ lừa đảo. Muốn lừa bán các con! Bà Khúc dạy dỗ rất thành công.
Quả nhiên, đúng là vợ chồng hoàn mỹ. Phối hợp tốt lắm…
Chuyện này căn bản không thể trách cậu. Cậu là một đứa trẻ ba tuổi, nào biết cái gì gọi là nữ tắc chứ? Xét đến cùng là bởi vì phim truyền hình.
Gia đình Tường Tử hồi ấy đã có tivi từ sớm.
Mà bà Lâm không có sở thích gì khác, chỉ thích xem phim truyền hình. Xem tới đoạn phấn khích là thường bỏ ăn bỏ ngủ. Không tính đến cái này.
Chủ yếu là trong khoảng thời gian gần đây, đài truyền hình phát sóng một bộ phim rất tầm phào. Trong đó có một người phụ nữ đã kết hôn đi ngoại tình. Tình cờ có một ngày Tường Tử đang chơi đồ chơi, không cẩn thận nhìn thấy cảnh một đôi nam nữ hôn nhau, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông khác, quát to với nhân vật nữ “Cô là vợ tôi, phải tuân thủ nữ tắc!!!”
Thế nên, giờ đây Tường Tử thấy tình huống tương tự như vậy, cậu cảm thấy phải nói ra câu này.
Vì thế sau đó những người lớn xung quanh đều hết hồn. Các bạn nhỏ trông thấy người lớn hết hồn cũng hoảng sợ theo. Ngoại trừ nhân vật chính là Tường Tử và Nguyệt Nguyệt. Hai đứa trẻ đầu sỏ kề tai nói nhỏ, thương lượng “việc lớn” từ từ với nhau…
Xin tha thứ cho hai đứa nhỏ còn ít tuổi không hiểu chuyện…
Không nói đến chấn động mạnh mẽ của hai đứa nhỏ mang đến nhà trẻ vào ngày đầu tiên đi học, sau khi đi học được một tháng thì xảy ra vấn đề.
Một hôm, đến phiên bà Lâm đi đón hai đứa nhỏ.
Lúc đầu, bà đến cổng đợi một hồi, nhưng chỉ nhìn thấy một mình con trai bà đi ra. Mà từ trước đến nay Nguyệt Nguyệt luôn tay trong tay đến trường cùng Tường Tử lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Chuyện gì đã xảy ra rồi? Không phải có sự cố gì chứ?
Bà Lâm nghĩ đến Nguyệt Nguyệt có thể gặp chuyện không may liền thấp thỏm bất an. Lỡ như Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?
Bởi thế, bà Lâm tiến lên vài bước, ôm lấy Tường Tử, lo lắng hỏi: “Tường Tử, Nguyệt Nguyệt đâu?”
“Dạ, Nguyệt Nguyệt…Nguyệt Nguyệt…” Tường Tử đột nhiên xụ mặt, ấp úng mở miệng.
“Ơ kìa, bảo bối, rốt cuộc là thế nào, con nói mau đi.” Bà Lâm quả thực sốt ruột khó dằn lòng.
“Nguyệt Nguyệt ở đằng sau…” Tường Tử bần thần một hồi, rốt cuộc cất tiếng trả lời.
“À, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lúc này bà Lâm mới yên tâm. Nhưng trong chớp mắt, bà lại cảm thấy không đúng, “Bảo bối, sao hôm nay con không đi cùng với Nguyệt Nguyệt?”
“Nguyệt Nguyệt có người khác rồi…” Tường Tử ủ rũ trả lời.
“Sao có thể…” Bà Lâm trả lời với vẻ khó tin, đang muốn hỏi tường tận thì bà trông thấy Nguyệt Nguyệt đi ra.
Mà khiến cho bà cảm thấy gai mắt chính là cậu bé ở bên cạnh Nguyệt Nguyệt.
Ai vậy?
Tình địch của Tường Tử nhà bọn họ? Trời! Lại dám giành nàng dâu của nhà họ Lâm, không thể tưởng tượng nổi.
Bà Lâm đi lên mấy bước, tỉnh bơ ôm lấy Nguyệt Nguyệt cười nói: “Nguyệt Nguyệt, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đồ ngon được không?”
“Dạ, được…” Vừa nghe tới ăn, Nguyệt Nguyệt lập tức cười tít mắt trả lời.
“Vậy đi thôi…” Nói xong, bà Lâm một tay nắm tay Tường Tử, một tay bồng Nguyệt Nguyệt, không thèm nhìn đến cậu bé đi ra cùng Nguyệt Nguyệt.
Như thế này, xem như lấy lớn bắt nạt nhỏ chăng?
Ngay sau đó, bà Lâm dẫn Nguyệt Nguyệt đi ăn vịt nướng. Thừa dịp gắp rau cho Nguyệt Nguyệt, bà nhẹ nhàng hỏi cô bé: “Nguyệt Nguyệt, sao hôm nay con không đi ra cùng với Tường Tử?”
“Dạ, Nguyễn Đông nói cậu ta có đồ ăn ngon, bảo con chờ cậu ta…” Nguyệt Nguyệt hơi ngượng ngùng trả lời.
À, hóa ra là viên đạn bọc đường.
Hừ, nhà họ Lâm cái khác không nói, nhưng chiêu “viên đạn bọc đường” này dùng rất nhiều lần trên người Nguyệt Nguyệt. Như là sô cô la mà Nguyệt Nguyệt luôn luôn nhớ nhung, đó đều do bà Lâm dưỡng thành thói quen “tốt” cho Nguyệt Nguyệt.
Xem ra, mấy hôm nay lơ là. Không để ý một chút Tường Tử nhà bà liền có tình địch. Làm sao có thể chứ?
Do vậy, ngăn ngừa ngoại tình, phải nắm chắc từ hồi nhỏ.
Vì thế, ngày hôm sau, khi Tường Tử và Nguyệt Nguyệt cùng đi học, Tường Tử nghe theo lời bà Lâm, “không cẩn thận” để lộ ra túi sô cô la, rồi lập tức che lại ngay. Dù Nguyệt Nguyệt hỏi thế nào, chết cũng không thừa nhận.
Sau đó vào buổi chiều, khi bà Lâm tới đón hai đứa trẻ thì quả nhiên trông thấy Nguyệt Nguyệt nắm tay Tường Tử đi ra, miệng thì nhai sô cô la, cười rất rạng rỡ…
Bởi thế, có chỗ dựa vững chắc là rất quan trọng.
Thế nhưng chưa tới vài ngày thì bà Khúc lại phiền muộn.
Vì sao chứ?
Hóa ra, vào một buổi trưa vừa tan học về nhà, Nguyệt Nguyệt vặn vẹo bàn tay nói với bà Khúc: “Mẹ ơi, mẹ có thể cho con súng không?”
Nhất thời khiến bà Khúc sợ tới chết khiếp. Đây rốt cuộc là thế nào? Bảo bối nhà bà sao lại đột nhiên muốn súng? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
“Nguyệt Nguyệt, sao con lại muốn thứ đó… Hồi trước không phải mẹ đã nói rồi sao, súng không phải là thứ tốt! Con gái chơi súng không ngoan đâu. Con gái nên chơi búp bê thôi.” Bà Khúc vội vàng bắt đầu tẩy não.
“Con biết. Nhưng mà…” Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ.
“Nhưng mà cái gì hả? Nguyệt Nguyệt.” Bà Khúc nhẹ giọng dỗ dành.
“Nhưng mà Lưu Lị có súng.” Nguyệt Nguyệt nghe lời.
“Không thể nào.” Bà Khúc vội vàng trả lời. Sao có thể có súng, hiện tại súng ống thuộc loại hàng hóa được giám sát, ngay cả sở cảnh sát bình thường cũng hiếm khi cho phép mang súng theo. Huống chi là con nít mới mấy tuổi.
“Nhưng cậu ấy thật sự có mà. Trưa hôm nay còn mang tới trường đấy.” Nguyệt Nguyệt giải thích rõ.
“Vậy chắc chắn là đồ giả rồi.” Bà Khúc trả lời một cách khẳng định, nhưng trong lòng vẫn có chút suy nghĩ. Không được, ngày mai phải tìm người đi xem chuyện này thế nào. Lỡ như là thật thì Nguyệt Nguyệt của bà chẳng phải gặp nguy hiểm sao.
“Đồ giả con cũng muốn.” Nguyệt Nguyệt không để ý tới bà Khúc, yêu cầu trực tiếp.
“Vì sao?” Bà Khúc hỏi.
“Lưu Lị có súng, buổi trưa Tường Tử liền chơi với cậu ấy. Ngay cả thịt trong bát cũng cho cậu ấy. Không cho con miếng nào…” Được rồi, Nguyệt Nguyệt thừa nhận, câu sau mới là trọng điểm. Quan tâm cậu ta có súng hay không làm gì, chẳng quan trọng. Quan trọng là, cô bé không có đồ ăn… sao lại như thế được?
“Tường Tử, con nói Tường Tử? Hừ, đâu có thế được.” Bà Khúc hiểu được điều này, té ra Tường Tử “ngoại tình” đấy.
“Mẹ ơi, mẹ cho con súng được không?” Nguyệt Nguyệt dè dặt mở lời.
“Ừ, khi nào bố con về mẹ sẽ nói với ông ấy. Hừ, nhà chúng ta thứ khác không có, nhưng súng thì nhiều lắm. Hừ, súng tính là gì, có cả pháo nữa.” Bà Khúc không để ý lời Nguyệt Nguyệt nhắc mãi.
Nguyệt Nguyệt không nóng vội, nghe mẹ đồng ý, cô bé liền ném việc này ra sau đầu. Mặc kệ nó!
Ngày hôm sau, Nguyệt Nguyệt mang theo khẩu súng của ông Khúc đã được tháo đạn ra đi vào phòng học, lúc ăn trưa, cô bé tùy ý lấy ra ngắm nghía, sau đó Tường Tử tiến đến gần, ngoan ngoãn lấy tất cả thịt trong bát mình đưa cho Nguyệt Nguyệt. Nguyệt Nguyệt vui vẻ ngay tức khắc. Nhưng mà lại dọa hiệu trưởng đang đi xem xét rớt nửa cái mạng.
Đó là súng! Hơn nữa là súng thật!!!
Trời ơi!
Vì sao hiện tại nhà trẻ lại trở nên nguy hiểm như vậy. Chẳng lẽ nào nơi đây là điểm tụ họp của phần tử khủng bố mới chăng?
Hai đứa trẻ này thật là dọa người…
Một năm lại trôi qua, hai đứa trẻ lên bốn tuổi, đến trường một năm đã có tiến bộ rất lớn. Hiện giờ bọn họ có thể tự mình đến trường, tan học tự mình về nhà.
Là phần tử nguy hiểm số một của trường, Nguyệt Nguyệt và Tường Tử không hề nhận thức được.
Bọn họ còn luôn buồn bực, vì sao thầy cô giáo đều nhìn mình bằng ánh mắt là lạ, thậm chí có đôi khi còn có chút sợ hãi? Thật sự không nghĩ ra mà.
Tuy nhiên, chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng tới sự hứng thú mãnh liệt của Nguyệt Nguyệt và Tường Tử đối với việc học hành.
Hai đứa nhỏ hiện giờ rất thích tới trường. Gió mặc gió, mưa mặc mưa, điều này khiến cho bố mẹ hai nhà rất vui mừng. Mầm non tốt đẹp biết bao! Không giống như thằng bé phá phách của nhà họ Cố, cũng tốt hơn thằng nhóc gây họa của nhà họ Lương nhiều lắm.
Một hôm, Nguyệt Nguyệt và Tường Tử tan học, dùng cách thức luôn luôn cố gắng duy trì trong những năm qua —— tay trong tay, ra cổng trường, định đi về phía chiếc xe ở bên kia.
Hiện tại, hai đứa đều được tài xế đưa đi học, tan học thì tới đón. Đương nhiên, lần nào cũng sắp xếp hai người vệ sĩ.
Nhưng mà lần này có chút thay đổi.
Một người phụ nữ còn trẻ ăn mặc rất thời thượng, dáng vẻ ôn hòa chặn đường Tường Tử và Nguyệt Nguyệt. Cô ta vươn tay, trong lòng bàn tay là những viên kẹo đầy màu sắc, rồi nói với bọn họ: “Bạn nhỏ, dì có kẹo này, qua đây nếm thử đi!”
Tường Tử vốn định trực tiếp bỏ đi, thế nhưng bà xã Nguyệt Nguyệt lại không nhúc nhích.
“Nguyệt Nguyệt, đi thôi. Nhà chúng ta có kẹo.” Tường Tử la lên, nhớ lại hồi trước mẹ đã từng nói, người khác cho cái gì thì cũng không được ăn.
“Nhưng mà tớ muốn nếm thử…” Nguyệt Nguyệt không nghe theo.
“Ha ha, đúng đấy! Lại đây nếm thử trước nhé.” Nói xong, người phụ nữ kia lột bao một viên kẹo rồi đưa tới bên miệng Nguyệt Nguyệt.
Cô bé không nói hai lời, trực tiếp ngậm trong miệng, sau đó trong ánh mắt đầy tự tin của người phụ nữ, cô bé nhả ra, kêu lên “Ọe ọe ọe…khó ăn quá…”
Sao thế được, đây là kẹo trái cây nhập khẩu, cô ta dùng rất nhiều tiền để mua về. Trước kia lần nào cũng được mà. Dù sao trong thời điểm này, người ăn kẹo nhập khẩu không nhiều lắm.
Thế nhưng thấy được phản ứng của Nguyệt Nguyệt, trong lòng người phụ nữ hơi nghi hoặc, nhưng nét mặt lại tỉnh bơ.
“Ha ha, có lẽ là không hợp khẩu vị, dì còn có cái khác. Cháu nếm thử nhé?” Nói xong, cô ta lại lột ra viên kẹo mùi vị khác cho Nguyệt Nguyệt ăn.
Nguyệt Nguyệt lắc đầu, từ trong cặp lấy ra một nắm sô cô la, nói: “Có cái này không? Tôi thích ăn cái này…” Người phụ nữ kia trông thấy kẹo sô cô la được dùng giấy gói kẹo mạ vàng bao bọc, cùng với chữ viết tiếng Anh nắn nót in trên giấy, cô ta biết rằng hai đứa nhỏ trước mặt đều rất kén chọn.
Vì thế, cô ta lắc đầu, chuyển đề tài: “Tuy rằng dì không có cái này, nhưng dì có tiền. Có tiền là có thể mua thôi.” Nói xong cô ta lấy ra một trăm đồng từ trong ví da cầm trên tay. Tiền hồi đó rất có giá trị. Tiền lương của một công nhân, chẳng qua mỗi tháng chỉ mấy chục đồng mà thôi. Một trăm đồng là rất nhiều!
“Cô nói là cái này sao?” Tường Tử vốn đứng bên cạnh không nói lời nào chợt cầm ra một xấp tờ một trăm từ trong cặp sách nhỏ của mình, cậu nói với người phụ nữ kia.
Nhất thời khiến cô ta ứa ra mồ hôi lạnh.
Chuyện gì thế này?
Sau đó, cô ta chẳng thèm suy nghĩ nữa, nếu lừa không được, vậy thì công khai bắt lấy thôi. Hai đứa nhỏ này bộ dạng đẹp như vậy, khẳng định có thể bán được giá tốt. Mà hiện tại xung quanh bọn họ không có người lớn lại càng hiếm thấy hơn.
Người phụ nữ bèn tiến lên mấy bước, định bắt lấy Nguyệt Nguyệt.
Nhưng trong phút chốc cô ta lại nghe được Nguyệt Nguyệt vỗ bàn tay nhỏ bé cười hì hì: “Bác Lý ơi, mau tới đi, có người muốn lừa gạt bọn cháu đấy.”
Tiếp đó, trong nháy mắt, từ phía sau Nguyệt Nguyệt và Tường Tử đi ra vài người đàn ông trung niên vóc dáng cường tráng, bọn họ không nói hai lời mà quật ngã người phụ nữ này, rồi bắt giữ cô ta.
Đúng vậy, đây là vệ sĩ đi theo bảo vệ hai bảo bối cưng này.
Hóa ra Nguyệt Nguyệt đã biết người phụ nữ kia muốn làm gì. Bà Khúc thường hay nói, vô duyên vô cớ cho bọn con ăn kẹo hoặc là dẫn bọn con đi ăn kẹo, khẳng định đều là kẻ lừa đảo. Muốn lừa bán các con! Bà Khúc dạy dỗ rất thành công.
Quả nhiên, đúng là vợ chồng hoàn mỹ. Phối hợp tốt lắm…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook