Cô Vợ Hung Dữ
-
Chương 54: Hồ Ly tinh
Đối với gia quy và gia pháp, trong tình huống một người nguyện đánh một người nguyện chịu đựng cùng nhất trí, Tường Tử trải qua ngày tháng nước sôi lửa bỏng.
Có điều dù sao cũng là cuộc sống phía sau cánh cửa, vì lẽ đó Tường Tử không mất mặt, nhưng mà khi Nguyệt Nguyệt là người chủ gia đình, khí thế của cô hướng về tất cả phái nữ ham muốn Tường Tử, anh trở thành “tai nằm sấp” lừng danh xa gần…cũng chính là tục xưng sợ vợ.
Nhưng chuyện này rốt cuộc là sao?
Hóa ra chuyện này phải nói tới từ một “hồ ly tinh” nọ muốn quyến rũ Tường Tử.
Kể từ khi gần gũi da thịt với Nguyệt Nguyệt, Tường Tử trải qua ngày tháng thú vị, mỗi ngày làm gì cũng hết sức hứng thú, tinh thần gấp trăm lần, cách xử sự với người khác thì càng không còn lời nói, anh thay đổi sắc mặt lạnh băng thường ngày, đối với ai cũng tươi cười chào hỏi, bởi vậy xảy ra vấn đề.
Ngoại hình Tường Tử vốn điển trai, gương mặt khôi ngô, vóc người rắn rỏi, cùng với khí chất lịch lãm phát ra từ trong ra ngoài, vốn đại biểu bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích.
Trước đây ngoài Nguyệt Nguyệt ra thì Tường Tử đối với ai cũng mang sắc mặt lạnh lùng, bởi vậy mọi người đều có cảm giác cao không với tới, mà từ khi anh tình trường đắc ý, toàn thân tựa núi bang tan chảy, được gọi là một người đầy nhiệt tình.
Thực ra điều này cũng không có gì không được, chí ít Nguyệt Nguyệt thấy Tường Tử vui vẻ, tâm trạng của bản thân cô cũng tốt hơn, nhưng ở trong mắt người khác thì lại khác biệt, đặc biệt ở trong mắt một số người đẹp tự cao tự đại, điều này càng có ý sâu xa khác.
Vì lẽ đó đã gây họa.
Tường Tử mà mọi người biết là một nhân tuyển bạn trai nạm kim cương sáng loáng, cho dù từ tướng mạo, ăn nói, khí chất hay là gia thế, mọi thứ đều không thể xoi mói, điều này làm sao có thể không khiến phụ nữ chạy theo anh?
Hơn nữa, quan trọng nhất là anh còn trẻ!
Mới mười chín tuổi đã lên làm thị ủy, vả lại còn chỉ là bắt đầu, thế thì tương lai sẽ thế nào? Không chừng rất có khả năng làm chức lãnh đạo cao lớn.
Đối với những cô gái xinh đẹp mang tư tưởng “chim sẻ biến thành phượng hoàng”, người này chắc chắn là bạch mã hoàng tử trong lòng họ. Còn trẻ vậy muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, còn có ngoại hình anh tuấn, bạn bảo bọn họ làm sao có thể bình tĩnh đây?
Thế là cả đám nhào tới.
Tường Tử bèn buồn bực!
Anh vốn đang làm việc nghiêm túc dự định đạt được thành tựu trong sự nghiệp, giờ đây có phần phiền phức, mỗi ngày khi anh đi làm đều sẽ có một số người thỉnh thoảng chạy đến văn phòng anh lướt qua lướt lại. Chuyện này cũng chẳng sao, nhưng mà những cô gái đến đây người này đẹp hơn người kia, từ thanh thuần đến lộng lẫy, từ nhỏ nhắn đến cao gầy, từ bình hoa di động đến loại có khí chất cũng chẳng thiếu, quả thực giống như tuyển chọn người đẹp.
Tuy nhiên Tường Tử cũng chỉ có thể cười trừ đối phó, binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn, ngược lại chẳng hề gì. Nhưng ai có thể nói cho anh biết không, bây giờ mới đầu xuân, những cô gái này ăn mặc giống như nghỉ hè, người này thiếu vải hơn người kia. Tường Tử anh hiện tại ăn chay, chỉ thích bánh bao nhỏ Nguyệt Nguyệt nhà họ, bởi vậy những người phụ nữ mang theo “hung khí” rêu rao khắp nơi này có thể chết xa một chút không?
Song, Tường Tử nghĩ tới mình sắp thăng chức, anh nhẫn nhịn, không bao lâu mình sẽ rời khỏi, những người này thích ở đây thì ở đi.
Thế nhưng tại một buổi tiệc xã giao đã xảy ra vấn đề.
Tối nay Tường Tử đại diện tòa thị chính tiếp đón tập đoàn tài chính đến thành phố bọn họ khảo sát việc đầu tư, ban đầu mọi việc đều tiến hành tốt đẹp, tối nay dự định ký kết, việc hai bên hợp tác tốt đẹp cũng viết lên một nét xinh đẹp trên lý lịch của Tường Tử, nhưng mà vấn đề đến rồi.
Lần này người phụ trách tập đoàn tài chính là nữ, hơn nữa là người rất kiêu ngạo. Cô ta là hòn ngọc quý trên tay tổng giám đốc công ty, đứa con gái duy nhất, ở đâu cũng được nâng niu trong lòng bàn tay. Hơn nữa cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp cùng với khí chất cao quý được bồi dưỡng từ nhỏ, càng khiến người ta không thể tự chủ quỳ gối dưới váy cô ta, ở đâu cũng là tiêu điểm khiến người ta chú ý.
Mà lần này cô ta đại diện bố mình đến đại lục khảo sát, điều này khiến cô ta vui mừng.
Từ nhỏ đến lớn cô ta luôn rất hưởng thụ lạc thú được đàn ông theo đuổi, anh chàng nào nhìn thấy Juliet Stern mà không thích chứ? Hơn nữa anh họ cô ta là lão đại mafia Italy, trên cơ bản có thể nói là hoàng đế ngầm Italy. Có bối cảnh như vậy, ánh mắt cô ta càng xoi mói hơn.
Qua nhiều năm vậy, cô ta qua lại với mấy người bạn trai, nhưng sau đó cô ta đều cảm thấy bọn họ không xứng với mình. Không phải ngoại hình không đủ đẹp thì là nội hàm không đủ, cuối cùng đều là kết cục chia tay. Nhưng hôm nay cô ta đã gặp được rồi!
Ban đầu cô ta mang tâm trạng giết thời gian đến đại lục, thuận tiện biểu hiện vài điểm trước mặt ông già nhà mình, nhưng sau khi gặp Tường Tử mọi thứ đều thay đổi.
Người đàn ông trẻ tuổi đầy sức sống, toàn thân tràn ngập khí chất bất phàm, không, hay là nên nói rằng người đàn ông khiến cô ta thực sự rung động.
Lần đầu tiên cô ta mang tâm trạng ngượng ngùng, thậm chí khi đang trò chuyện với anh sẽ đỏ mặt, nhịp tim sẽ đập nhanh, ngay cả đầu óc cũng thường xuyên trống rỗng.
Đây chính là tình yêu chăng?
Thế là cô ta rung động.
Juliet vốn định tiêu cực lười biếng, sau đó việc mong đợi nhất mỗi ngày là Tường Tử đến, tuy rằng còn có một số nhân viên đi theo cùng, chỉ cần Tường Tử ở bên cạnh, cô ta hoàn toàn quên mất suy nghĩ, bỗng nhiên không nhớ rõ bây giờ mình đang làm gì, sắp sửa làm gì, cô ta chỉ biết mình muốn ở bên anh, ở cùng một chỗ với anh.
Ban đầu cô ta thỉnh thoảng ám chỉ muốn cùng Tường Tử đi ăn tối, muốn “thảo luận” riêng với anh việc hợp tác, cô ta chỉ muốn hẹn hò với anh thôi.
Thế nhưng vẫn không có cơ hội.
Cô ta đến đại lục khảo sát gần một tháng, cơ hội ở riêng với Tường Tử chỉ có hai lần, cộng lại chưa tới nửa tiếng đồng hồ, thật là khiến cô ta phát điên. Mỗi lần hẹn anh ăn tối, anh đều nói phải về nhà, hẹn anh buổi tối đến quán bar, anh nói buổi tối không thể ra cửa… Đến nỗi cho tới giờ, việc hợp tác đã tới bước cuối cùng, sắp xong xuôi. Từ đây, cô ta không có lý do ở lại chỗ này nữa, cũng có nghĩa là không còn gặp Tường Tử nữa rồi.
Chuyện này sao có thể?
Bởi vậy tối nay là tiệc chúc mừng, cơ hội cuối cùng của cô ta.
Hôm nay Tường Tử vốn định cùng Nguyệt Nguyệt đi xem phim, nhưng tiệc chúc mừng không thể không đi, lại giống như muốn kéo dài thời hạn. Anh định ngày mai đưa Nguyệt Nguyệt đi, nhưng cô không đồng ý, cuối cùng anh nhượng bộ, sáu giờ bốn lăm cô ở dưới lầu đợi anh rồi hai người cùng đi xem phim. Tường Tử chỉ có thể tranh thủ tốc chiến tốc thắng, rời khỏi sớm chút.
Sáu giờ rưỡi, tại khách sạn lớn nhất thành phố B tổ chức tiệc chúc mừng, Tường Tử mặc bộ âu phục casual màu xám bạc, phối hợp với nụ cười khéo léo, là tiêu điểm tại ánh đèn nơi này, mà Juliet càng ăn mặc trang điểm lộng lẫy hơn, một bộ đầm dạ hội trễ ngực màu đỏ rực phối hợp với dây chuyền kim cương lóng lánh, còn kèm thêm khuyên tai hồng ngọc quý giá, mái tóc dài vàng óng búi lên thật cao, tóc rối tùy ý rũ xuống như có như không trên cần cổ trắng như tuyết duyên dáng của cô ta, cô ta hơi ngẩng đầu, đường nét cần cổ phối hợp với gương mặt xinh đẹp có một không hai, nhất thời phác họa vẻ quyến rũ không gì sánh bằng.
Đây là một ngọn lửa hừng hực!
Cám dỗ vô số đàn ông thiêu thân lao đầu vào.
Hai người này không thể nghi ngờ là tiêu điểm của buổi tiệc, hơn nữa khi hai người đi cùng nhau càng ăn đứt vô số phim ảnh. Một cặp hoàn mỹ!
Juliet chậm rãi duỗi ra cánh tay trắng mịn, khẽ mở đôi môi đỏ, dịu dàng nói với Tường Tử: “Rất vui được hợp tác với anh!”
Tường Tử cũng hào phóng giơ tay bắt lấy tay Juliet, đáp lại, “Tôi cũng vậy!” Sau đó vừa chạm vào là lập tức thả ra, anh chẳng lưu luyến xúc cảm mịn màng mềm mại này, anh chỉ nghĩ đến một chuyện —— Nguyệt Nguyệt còn đang ở dưới lầu chờ mình! Nhất thời trong lòng anh lại gấp gáp thêm mấy phần.
Thế nhưng Juliet thì không nghĩ vậy, cô ta đột nhiên hạ thấp giọng, nghiêng người về phía Tường Tử, mùi nước hoa như có như không truyền vào đáy lòng anh, có cảm giác mê hoặc không gì để nói, khóe miệng Juliet nhếch lên, thấp giọng hỏi: “Tường Tử, đêm nay em đẹp không?”
Bởi vì Tường Tử đang cúi đầu, trong nháy mắt anh lập tức ngẩng lên, thậm chí còn hơi đỏ mặt. Lẽ nào anh ấy cũng thích mình ư? Juliet không nhịn được nghĩ vậy.
Thực ra cô hiểu lầm rồi đó!
Tường Tử đỏ mặt là vì khi anh cúi đầu nhìn thấy “hung khí nhân gian” sóng lớn mãnh liệt của Juliet nổi bật dưới bộ đầm đỏ rực trễ ngực kia nhô ra rõ rệt, Tường Tử cúi đầu trực tiếp nhìn một cái không sót gì. Thế là trong lòng Tường Tử không nhịn được hiện ra cặp thỏ trắng nhỏ của Nguyệt Nguyệt, nhất thời lòng anh ngứa ngáy khó chịu, nhưng vừa dời ánh mắt nhìn xung quanh thấy nhiều người vậy anh liền có phản ứng, lúc này mới hơi đỏ mặt. Đối với bộ ngực đẹp của Juliet, Tường Tử chỉ nghĩ đến một từ —— bò sữa.
Ngại quá, anh không thích bú sữa.
Nhưng Juliet thì không nghĩ thế, cô ta thấy Tường Tử đỏ mặt, vội vàng ra tay ngay, sải bước tới nắm lấy cánh tay anh, nói với anh rằng, “Chúng ta chụp ảnh chung đi!” Sau đó dưới ánh mắt của mọi người, cô ta trắng trợn đem cánh tay Tường Tử chạm phải bộ ngực mình, nhất thời một mảnh đèn trắng, ánh đèn flash không hề ngừng lại.
Lúc này Tường Tử mới phát hiện điểm bất thường, anh theo bản năng phản cảm, đang muốn tránh né thì nghe được tại cửa truyền đến một tiếng hét to: “Đem bộ ngực của cô rời khỏi cánh tay chồng tôi!”
Âm thanh quen thuộc cỡ nào.
Là Nguyệt Nguyệt!
Nguyệt Nguyệt mặc quần bò đơn giản thêm áo khoác ngoài, khí thế hừng hực gào thét về phía Tường Tử, sau đó khi mọi người còn chưa phản ứng, cô vọt tới trước mặt anh, dắt anh đang sững sờ qua đây, sau đó cô chẳng nhìn thẳng người phụ nữ kia, mà tức giận quát Tường Tử: “Anh đang làm gì ở đây?”
“Nguyệt Nguyệt? Sao em tới đây?” Tường Tử còn chưa phản ứng lại.
“Em đến thì sao? Em còn chưa đến thì hai người có phải là muốn ôm nhau không?” Nguyệt Nguyệt không vui cau mày nói.
“Sao có thể chứ?” Tường Tử lập tức phản bác, đang định giải thích rõ thì thấy Juliet lách người một cái muốn hướng về anh dựa vào anh, mà Tường Tử thấy vật thể đỏ rực tập kích về phía mình, anh theo bản năng kéo Nguyệt Nguyệt qua tránh né đòn tấn công. Sau đó tiếng “phịch” vang lên, Juliet ngã xuống sàn nhà trơn bóng như gương tại phòng tiệc.
Tường Tử hoàn toàn không có ý muốn nâng cô ta dậy, trái lại anh kéo Nguyệt Nguyệt tới gần kiểm tra tỉ mỉ từ trên xuống dưới một lần, anh cẩn thận cất tiếng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, không đụng tới em chứ?”
“Không có.” Nguyệt Nguyệt có phần không kiên nhẫn hất ra tay Tường Tử, sau đó cô cau mày nhìn người phụ nữ rất xinh đẹp ngã dưới sàn, hồi lâu chẳng nói gì.
Juliet còn chưa hết hy vọng, khóe mắt rưng rưng, uất ức đưa tay về phía Tường Tử, muốn để anh kéo cô ta lên, tiếp theo cô ta tỏ vẻ đáng thương nói: “Tường Tử, anh không dìu em lên sao?”
Tường Tử hơi lúng túng nhìn Nguyệt Nguyệt, thấy cô đột nhiên trợn to mắt nhìn mình, anh nhất thời rất sáng suốt ngẩng đầu lên, nhìn đèn treo thủy tinh trên trần nhà, hờ hững không nói gì, cái đèn này đẹp ghê.
Đùa à, anh làm sao có thể đắc tội bà xã anh Nguyệt Nguyệt?
Juliet thấy Tường Tử không để ý tới mình, cô ta bực bội, tính khí đại tiểu thư lập tức dâng trào, nhất thời không kịp nhớ giả vờ yếu ớt, cô ta đứng dậy, sau đó chẳng hề có hình tượng quát Nguyệt Nguyệt: “Cô tính là thứ gì hả?” Sau đó không đợi Nguyệt Nguyệt đáp lại, cô ta cao giọng nói, “Bảo vệ, các anh làm sao tùy tiện người nào cũng cho vào hả? Còn không kéo người phụ nữ này ra ngoài cho tôi.”
Nhưng bảo vệ chỉ đứng phía sau Nguyệt Nguyệt, không có phản ứng.
Đùa hả, từ lần trước cô gái này dẫn một đám nhóc tới, ông chủ bọn họ đã ân cần dạy bảo, đó chính là trời của khách sạn có đến cũng không cần thanh toán, có chuyện gì ông chủ chịu trách nhiệm. Nhưng mà nếu ai dám chọc tới bà cô này, ông chủ sẽ băm người đó thành tám mảnh. Bởi vậy đối với bọn họ, hình tượng Nguyệt Nguyệt đã ăn sâu tận xương tủy.
Bởi thế bọn họ chẳng nghe được gì cả.
Tường Tử nghe Juliet nói thế anh liền nổi giận, sắc mặt lạnh lùng hỏi: “Cô muốn làm gì?”
Juliet tưởng rằng anh quan tâm mình, cô ta trả lời: “Tường Tử, em sợ…”
Mà đáp lại cô ta là Tường Tử và Nguyệt Nguyệt đồng thời hét to: “Cút.”
Juliet sửng sốt, khó tin trừng mắt hỏi Tường Tử: “Tại sao?”
Sau đó Tường Tử không thèm để ý ánh mắt u oán của Juliet, anh chạy đến bên cạnh Nguyệt Nguyệt nịnh nọt, vỗ nhẹ lưng cô, không coi ai ra gì mà khuyên nhủ: “Nguyệt Nguyệt ngoan, đừng tức giận… Cô ta không đáng để em tức giận, nếu như làm hại sức khỏe thì anh sẽ đau lòng đó.”
Juliet nghe lời này lập tức thốt lên hỏi: “Cô ta là ai?”
Tường Tử kiêu hãnh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng ôm Nguyệt Nguyệt vào lòng, hết sức hân hoan khoe khoang với cả phòng tiệc: “Đây là bà xã đại nhân của tôi.”
Tất cả đều hóa đá.
Bà xã?
Đại nhân?
Trời, anh ấy có bà xã rồi? Các quý cô chưa kết hôn mang ý đồ không an phận với Tường Tử xoắn xuýt nói trong lòng.
Trời, bà xã đại nhân? Anh ấy là “thê nô”? “Tai nằm sấp”? Những phụ nữ đã kết hôn nói.
Chuyện này lạ lùng quá đi!
Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không nhìn phản ứng của mọi người, tay trái cô nhẹ nhàng kéo góc áo Tường Tử, nụ cười anh nhất thời cứng lại rồi cười khổ hơi khom lưng xuống, sau đó cô giơ tay lên, làm như khen ngợi vỗ đầu Tường Tử, như vỗ đầu cún con, lần thứ hai để mọi người mở rộng tầm mắt.
Sau đó Nguyệt Nguyệt không thèm nhìn tới mọi người, cô chẳng hề tự cảm thấy mình là tiêu điểm chút nào, không coi ai ra gì kéo tay Tường Tử đi về phía lối ra, mà anh thì giống như chú cún con, ngoan ngoãn để cô dắt đi.
Tiếp đó nghe được tiếng răn dạy từ xa của Nguyệt Nguyệt.
“Tường Tử, anh nhanh chút cho em, nếu như đến rạp chiếu phim muộn, đêm nay anh quỳ ván giặt đồ cho em.”
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, tiếp theo lại hóa đá lần nữa.
Trời, ván giặt đồ.
Có điều dù sao cũng là cuộc sống phía sau cánh cửa, vì lẽ đó Tường Tử không mất mặt, nhưng mà khi Nguyệt Nguyệt là người chủ gia đình, khí thế của cô hướng về tất cả phái nữ ham muốn Tường Tử, anh trở thành “tai nằm sấp” lừng danh xa gần…cũng chính là tục xưng sợ vợ.
Nhưng chuyện này rốt cuộc là sao?
Hóa ra chuyện này phải nói tới từ một “hồ ly tinh” nọ muốn quyến rũ Tường Tử.
Kể từ khi gần gũi da thịt với Nguyệt Nguyệt, Tường Tử trải qua ngày tháng thú vị, mỗi ngày làm gì cũng hết sức hứng thú, tinh thần gấp trăm lần, cách xử sự với người khác thì càng không còn lời nói, anh thay đổi sắc mặt lạnh băng thường ngày, đối với ai cũng tươi cười chào hỏi, bởi vậy xảy ra vấn đề.
Ngoại hình Tường Tử vốn điển trai, gương mặt khôi ngô, vóc người rắn rỏi, cùng với khí chất lịch lãm phát ra từ trong ra ngoài, vốn đại biểu bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích.
Trước đây ngoài Nguyệt Nguyệt ra thì Tường Tử đối với ai cũng mang sắc mặt lạnh lùng, bởi vậy mọi người đều có cảm giác cao không với tới, mà từ khi anh tình trường đắc ý, toàn thân tựa núi bang tan chảy, được gọi là một người đầy nhiệt tình.
Thực ra điều này cũng không có gì không được, chí ít Nguyệt Nguyệt thấy Tường Tử vui vẻ, tâm trạng của bản thân cô cũng tốt hơn, nhưng ở trong mắt người khác thì lại khác biệt, đặc biệt ở trong mắt một số người đẹp tự cao tự đại, điều này càng có ý sâu xa khác.
Vì lẽ đó đã gây họa.
Tường Tử mà mọi người biết là một nhân tuyển bạn trai nạm kim cương sáng loáng, cho dù từ tướng mạo, ăn nói, khí chất hay là gia thế, mọi thứ đều không thể xoi mói, điều này làm sao có thể không khiến phụ nữ chạy theo anh?
Hơn nữa, quan trọng nhất là anh còn trẻ!
Mới mười chín tuổi đã lên làm thị ủy, vả lại còn chỉ là bắt đầu, thế thì tương lai sẽ thế nào? Không chừng rất có khả năng làm chức lãnh đạo cao lớn.
Đối với những cô gái xinh đẹp mang tư tưởng “chim sẻ biến thành phượng hoàng”, người này chắc chắn là bạch mã hoàng tử trong lòng họ. Còn trẻ vậy muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, còn có ngoại hình anh tuấn, bạn bảo bọn họ làm sao có thể bình tĩnh đây?
Thế là cả đám nhào tới.
Tường Tử bèn buồn bực!
Anh vốn đang làm việc nghiêm túc dự định đạt được thành tựu trong sự nghiệp, giờ đây có phần phiền phức, mỗi ngày khi anh đi làm đều sẽ có một số người thỉnh thoảng chạy đến văn phòng anh lướt qua lướt lại. Chuyện này cũng chẳng sao, nhưng mà những cô gái đến đây người này đẹp hơn người kia, từ thanh thuần đến lộng lẫy, từ nhỏ nhắn đến cao gầy, từ bình hoa di động đến loại có khí chất cũng chẳng thiếu, quả thực giống như tuyển chọn người đẹp.
Tuy nhiên Tường Tử cũng chỉ có thể cười trừ đối phó, binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn, ngược lại chẳng hề gì. Nhưng ai có thể nói cho anh biết không, bây giờ mới đầu xuân, những cô gái này ăn mặc giống như nghỉ hè, người này thiếu vải hơn người kia. Tường Tử anh hiện tại ăn chay, chỉ thích bánh bao nhỏ Nguyệt Nguyệt nhà họ, bởi vậy những người phụ nữ mang theo “hung khí” rêu rao khắp nơi này có thể chết xa một chút không?
Song, Tường Tử nghĩ tới mình sắp thăng chức, anh nhẫn nhịn, không bao lâu mình sẽ rời khỏi, những người này thích ở đây thì ở đi.
Thế nhưng tại một buổi tiệc xã giao đã xảy ra vấn đề.
Tối nay Tường Tử đại diện tòa thị chính tiếp đón tập đoàn tài chính đến thành phố bọn họ khảo sát việc đầu tư, ban đầu mọi việc đều tiến hành tốt đẹp, tối nay dự định ký kết, việc hai bên hợp tác tốt đẹp cũng viết lên một nét xinh đẹp trên lý lịch của Tường Tử, nhưng mà vấn đề đến rồi.
Lần này người phụ trách tập đoàn tài chính là nữ, hơn nữa là người rất kiêu ngạo. Cô ta là hòn ngọc quý trên tay tổng giám đốc công ty, đứa con gái duy nhất, ở đâu cũng được nâng niu trong lòng bàn tay. Hơn nữa cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp cùng với khí chất cao quý được bồi dưỡng từ nhỏ, càng khiến người ta không thể tự chủ quỳ gối dưới váy cô ta, ở đâu cũng là tiêu điểm khiến người ta chú ý.
Mà lần này cô ta đại diện bố mình đến đại lục khảo sát, điều này khiến cô ta vui mừng.
Từ nhỏ đến lớn cô ta luôn rất hưởng thụ lạc thú được đàn ông theo đuổi, anh chàng nào nhìn thấy Juliet Stern mà không thích chứ? Hơn nữa anh họ cô ta là lão đại mafia Italy, trên cơ bản có thể nói là hoàng đế ngầm Italy. Có bối cảnh như vậy, ánh mắt cô ta càng xoi mói hơn.
Qua nhiều năm vậy, cô ta qua lại với mấy người bạn trai, nhưng sau đó cô ta đều cảm thấy bọn họ không xứng với mình. Không phải ngoại hình không đủ đẹp thì là nội hàm không đủ, cuối cùng đều là kết cục chia tay. Nhưng hôm nay cô ta đã gặp được rồi!
Ban đầu cô ta mang tâm trạng giết thời gian đến đại lục, thuận tiện biểu hiện vài điểm trước mặt ông già nhà mình, nhưng sau khi gặp Tường Tử mọi thứ đều thay đổi.
Người đàn ông trẻ tuổi đầy sức sống, toàn thân tràn ngập khí chất bất phàm, không, hay là nên nói rằng người đàn ông khiến cô ta thực sự rung động.
Lần đầu tiên cô ta mang tâm trạng ngượng ngùng, thậm chí khi đang trò chuyện với anh sẽ đỏ mặt, nhịp tim sẽ đập nhanh, ngay cả đầu óc cũng thường xuyên trống rỗng.
Đây chính là tình yêu chăng?
Thế là cô ta rung động.
Juliet vốn định tiêu cực lười biếng, sau đó việc mong đợi nhất mỗi ngày là Tường Tử đến, tuy rằng còn có một số nhân viên đi theo cùng, chỉ cần Tường Tử ở bên cạnh, cô ta hoàn toàn quên mất suy nghĩ, bỗng nhiên không nhớ rõ bây giờ mình đang làm gì, sắp sửa làm gì, cô ta chỉ biết mình muốn ở bên anh, ở cùng một chỗ với anh.
Ban đầu cô ta thỉnh thoảng ám chỉ muốn cùng Tường Tử đi ăn tối, muốn “thảo luận” riêng với anh việc hợp tác, cô ta chỉ muốn hẹn hò với anh thôi.
Thế nhưng vẫn không có cơ hội.
Cô ta đến đại lục khảo sát gần một tháng, cơ hội ở riêng với Tường Tử chỉ có hai lần, cộng lại chưa tới nửa tiếng đồng hồ, thật là khiến cô ta phát điên. Mỗi lần hẹn anh ăn tối, anh đều nói phải về nhà, hẹn anh buổi tối đến quán bar, anh nói buổi tối không thể ra cửa… Đến nỗi cho tới giờ, việc hợp tác đã tới bước cuối cùng, sắp xong xuôi. Từ đây, cô ta không có lý do ở lại chỗ này nữa, cũng có nghĩa là không còn gặp Tường Tử nữa rồi.
Chuyện này sao có thể?
Bởi vậy tối nay là tiệc chúc mừng, cơ hội cuối cùng của cô ta.
Hôm nay Tường Tử vốn định cùng Nguyệt Nguyệt đi xem phim, nhưng tiệc chúc mừng không thể không đi, lại giống như muốn kéo dài thời hạn. Anh định ngày mai đưa Nguyệt Nguyệt đi, nhưng cô không đồng ý, cuối cùng anh nhượng bộ, sáu giờ bốn lăm cô ở dưới lầu đợi anh rồi hai người cùng đi xem phim. Tường Tử chỉ có thể tranh thủ tốc chiến tốc thắng, rời khỏi sớm chút.
Sáu giờ rưỡi, tại khách sạn lớn nhất thành phố B tổ chức tiệc chúc mừng, Tường Tử mặc bộ âu phục casual màu xám bạc, phối hợp với nụ cười khéo léo, là tiêu điểm tại ánh đèn nơi này, mà Juliet càng ăn mặc trang điểm lộng lẫy hơn, một bộ đầm dạ hội trễ ngực màu đỏ rực phối hợp với dây chuyền kim cương lóng lánh, còn kèm thêm khuyên tai hồng ngọc quý giá, mái tóc dài vàng óng búi lên thật cao, tóc rối tùy ý rũ xuống như có như không trên cần cổ trắng như tuyết duyên dáng của cô ta, cô ta hơi ngẩng đầu, đường nét cần cổ phối hợp với gương mặt xinh đẹp có một không hai, nhất thời phác họa vẻ quyến rũ không gì sánh bằng.
Đây là một ngọn lửa hừng hực!
Cám dỗ vô số đàn ông thiêu thân lao đầu vào.
Hai người này không thể nghi ngờ là tiêu điểm của buổi tiệc, hơn nữa khi hai người đi cùng nhau càng ăn đứt vô số phim ảnh. Một cặp hoàn mỹ!
Juliet chậm rãi duỗi ra cánh tay trắng mịn, khẽ mở đôi môi đỏ, dịu dàng nói với Tường Tử: “Rất vui được hợp tác với anh!”
Tường Tử cũng hào phóng giơ tay bắt lấy tay Juliet, đáp lại, “Tôi cũng vậy!” Sau đó vừa chạm vào là lập tức thả ra, anh chẳng lưu luyến xúc cảm mịn màng mềm mại này, anh chỉ nghĩ đến một chuyện —— Nguyệt Nguyệt còn đang ở dưới lầu chờ mình! Nhất thời trong lòng anh lại gấp gáp thêm mấy phần.
Thế nhưng Juliet thì không nghĩ vậy, cô ta đột nhiên hạ thấp giọng, nghiêng người về phía Tường Tử, mùi nước hoa như có như không truyền vào đáy lòng anh, có cảm giác mê hoặc không gì để nói, khóe miệng Juliet nhếch lên, thấp giọng hỏi: “Tường Tử, đêm nay em đẹp không?”
Bởi vì Tường Tử đang cúi đầu, trong nháy mắt anh lập tức ngẩng lên, thậm chí còn hơi đỏ mặt. Lẽ nào anh ấy cũng thích mình ư? Juliet không nhịn được nghĩ vậy.
Thực ra cô hiểu lầm rồi đó!
Tường Tử đỏ mặt là vì khi anh cúi đầu nhìn thấy “hung khí nhân gian” sóng lớn mãnh liệt của Juliet nổi bật dưới bộ đầm đỏ rực trễ ngực kia nhô ra rõ rệt, Tường Tử cúi đầu trực tiếp nhìn một cái không sót gì. Thế là trong lòng Tường Tử không nhịn được hiện ra cặp thỏ trắng nhỏ của Nguyệt Nguyệt, nhất thời lòng anh ngứa ngáy khó chịu, nhưng vừa dời ánh mắt nhìn xung quanh thấy nhiều người vậy anh liền có phản ứng, lúc này mới hơi đỏ mặt. Đối với bộ ngực đẹp của Juliet, Tường Tử chỉ nghĩ đến một từ —— bò sữa.
Ngại quá, anh không thích bú sữa.
Nhưng Juliet thì không nghĩ thế, cô ta thấy Tường Tử đỏ mặt, vội vàng ra tay ngay, sải bước tới nắm lấy cánh tay anh, nói với anh rằng, “Chúng ta chụp ảnh chung đi!” Sau đó dưới ánh mắt của mọi người, cô ta trắng trợn đem cánh tay Tường Tử chạm phải bộ ngực mình, nhất thời một mảnh đèn trắng, ánh đèn flash không hề ngừng lại.
Lúc này Tường Tử mới phát hiện điểm bất thường, anh theo bản năng phản cảm, đang muốn tránh né thì nghe được tại cửa truyền đến một tiếng hét to: “Đem bộ ngực của cô rời khỏi cánh tay chồng tôi!”
Âm thanh quen thuộc cỡ nào.
Là Nguyệt Nguyệt!
Nguyệt Nguyệt mặc quần bò đơn giản thêm áo khoác ngoài, khí thế hừng hực gào thét về phía Tường Tử, sau đó khi mọi người còn chưa phản ứng, cô vọt tới trước mặt anh, dắt anh đang sững sờ qua đây, sau đó cô chẳng nhìn thẳng người phụ nữ kia, mà tức giận quát Tường Tử: “Anh đang làm gì ở đây?”
“Nguyệt Nguyệt? Sao em tới đây?” Tường Tử còn chưa phản ứng lại.
“Em đến thì sao? Em còn chưa đến thì hai người có phải là muốn ôm nhau không?” Nguyệt Nguyệt không vui cau mày nói.
“Sao có thể chứ?” Tường Tử lập tức phản bác, đang định giải thích rõ thì thấy Juliet lách người một cái muốn hướng về anh dựa vào anh, mà Tường Tử thấy vật thể đỏ rực tập kích về phía mình, anh theo bản năng kéo Nguyệt Nguyệt qua tránh né đòn tấn công. Sau đó tiếng “phịch” vang lên, Juliet ngã xuống sàn nhà trơn bóng như gương tại phòng tiệc.
Tường Tử hoàn toàn không có ý muốn nâng cô ta dậy, trái lại anh kéo Nguyệt Nguyệt tới gần kiểm tra tỉ mỉ từ trên xuống dưới một lần, anh cẩn thận cất tiếng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, không đụng tới em chứ?”
“Không có.” Nguyệt Nguyệt có phần không kiên nhẫn hất ra tay Tường Tử, sau đó cô cau mày nhìn người phụ nữ rất xinh đẹp ngã dưới sàn, hồi lâu chẳng nói gì.
Juliet còn chưa hết hy vọng, khóe mắt rưng rưng, uất ức đưa tay về phía Tường Tử, muốn để anh kéo cô ta lên, tiếp theo cô ta tỏ vẻ đáng thương nói: “Tường Tử, anh không dìu em lên sao?”
Tường Tử hơi lúng túng nhìn Nguyệt Nguyệt, thấy cô đột nhiên trợn to mắt nhìn mình, anh nhất thời rất sáng suốt ngẩng đầu lên, nhìn đèn treo thủy tinh trên trần nhà, hờ hững không nói gì, cái đèn này đẹp ghê.
Đùa à, anh làm sao có thể đắc tội bà xã anh Nguyệt Nguyệt?
Juliet thấy Tường Tử không để ý tới mình, cô ta bực bội, tính khí đại tiểu thư lập tức dâng trào, nhất thời không kịp nhớ giả vờ yếu ớt, cô ta đứng dậy, sau đó chẳng hề có hình tượng quát Nguyệt Nguyệt: “Cô tính là thứ gì hả?” Sau đó không đợi Nguyệt Nguyệt đáp lại, cô ta cao giọng nói, “Bảo vệ, các anh làm sao tùy tiện người nào cũng cho vào hả? Còn không kéo người phụ nữ này ra ngoài cho tôi.”
Nhưng bảo vệ chỉ đứng phía sau Nguyệt Nguyệt, không có phản ứng.
Đùa hả, từ lần trước cô gái này dẫn một đám nhóc tới, ông chủ bọn họ đã ân cần dạy bảo, đó chính là trời của khách sạn có đến cũng không cần thanh toán, có chuyện gì ông chủ chịu trách nhiệm. Nhưng mà nếu ai dám chọc tới bà cô này, ông chủ sẽ băm người đó thành tám mảnh. Bởi vậy đối với bọn họ, hình tượng Nguyệt Nguyệt đã ăn sâu tận xương tủy.
Bởi thế bọn họ chẳng nghe được gì cả.
Tường Tử nghe Juliet nói thế anh liền nổi giận, sắc mặt lạnh lùng hỏi: “Cô muốn làm gì?”
Juliet tưởng rằng anh quan tâm mình, cô ta trả lời: “Tường Tử, em sợ…”
Mà đáp lại cô ta là Tường Tử và Nguyệt Nguyệt đồng thời hét to: “Cút.”
Juliet sửng sốt, khó tin trừng mắt hỏi Tường Tử: “Tại sao?”
Sau đó Tường Tử không thèm để ý ánh mắt u oán của Juliet, anh chạy đến bên cạnh Nguyệt Nguyệt nịnh nọt, vỗ nhẹ lưng cô, không coi ai ra gì mà khuyên nhủ: “Nguyệt Nguyệt ngoan, đừng tức giận… Cô ta không đáng để em tức giận, nếu như làm hại sức khỏe thì anh sẽ đau lòng đó.”
Juliet nghe lời này lập tức thốt lên hỏi: “Cô ta là ai?”
Tường Tử kiêu hãnh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng ôm Nguyệt Nguyệt vào lòng, hết sức hân hoan khoe khoang với cả phòng tiệc: “Đây là bà xã đại nhân của tôi.”
Tất cả đều hóa đá.
Bà xã?
Đại nhân?
Trời, anh ấy có bà xã rồi? Các quý cô chưa kết hôn mang ý đồ không an phận với Tường Tử xoắn xuýt nói trong lòng.
Trời, bà xã đại nhân? Anh ấy là “thê nô”? “Tai nằm sấp”? Những phụ nữ đã kết hôn nói.
Chuyện này lạ lùng quá đi!
Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không nhìn phản ứng của mọi người, tay trái cô nhẹ nhàng kéo góc áo Tường Tử, nụ cười anh nhất thời cứng lại rồi cười khổ hơi khom lưng xuống, sau đó cô giơ tay lên, làm như khen ngợi vỗ đầu Tường Tử, như vỗ đầu cún con, lần thứ hai để mọi người mở rộng tầm mắt.
Sau đó Nguyệt Nguyệt không thèm nhìn tới mọi người, cô chẳng hề tự cảm thấy mình là tiêu điểm chút nào, không coi ai ra gì kéo tay Tường Tử đi về phía lối ra, mà anh thì giống như chú cún con, ngoan ngoãn để cô dắt đi.
Tiếp đó nghe được tiếng răn dạy từ xa của Nguyệt Nguyệt.
“Tường Tử, anh nhanh chút cho em, nếu như đến rạp chiếu phim muộn, đêm nay anh quỳ ván giặt đồ cho em.”
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, tiếp theo lại hóa đá lần nữa.
Trời, ván giặt đồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook