Cô Vợ Hung Dữ
-
Chương 48: Hóa thân thành sói
Khi Tường Tử phát hiện bà xã không ổn…ha ha…đã muộn rồi.
Chưa đến một lúc thì đã thấy Nguyệt Nguyệt trở lại, xem ra làm xong “việc chính” vừa nãy quên mất, nhưng anh chẳng hề quan tâm, có quên thì sao chứ.
Nguyệt Nguyệt tươi cười trở về phòng, vén chăn lên nằm trên giường, ừm, cô nên ngủ trưa thôi. Trong lòng vui vẻ suy nghĩ: thức dậy là có thể ăn cháo rồi!
Tường Tử thấy Nguyệt Nguyệt phấn chấn, anh cũng vui vẻ theo, chẳng nói gì mà ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Nguyệt Nguyệt, đồng thời nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, chuẩn bị ngủ trưa.
Nhưng Nguyệt Nguyệt lại không nằm yên, cô gỡ ra cánh tay Tường Tử quàng trên lưng mình, sau đó cô nhìn sắc mặt khó hiểu của anh mà cất tiếng: “Ngoan, em dỗ anh ngủ nhé.” Tiếp theo, không đợi Tường Tử phản ứng, cô vươn tay ôm eo anh, đồng thời dính sát vào người anh, nói, “Em làm ấm giường cho anh.” Cô vươn bàn tay còn lại ra đặt trên khuôn mặt Tường Tử, khép lại ánh mắt anh đang nhìn cô, có chút e thẹn nói, “Không được phép nhìn em…nhìn nữa, em sẽ mắc cỡ.”
Tường Tử nghe thấy câu trả lời của Nguyệt Nguyệt, anh nhếch khóe miệng, nở nụ cười hạnh phúc, thì ra Nguyệt Nguyệt cũng biết mắc cỡ đấy.
Thấy Tường Tử ngoan ngoãn nghe lời mình muốn làm gì thì làm, Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất hài lòng, thế là cô giơ lên bàn tay nhỏ bé đang vòng qua eo Tường Tử, khẽ khàng vỗ về trên lưng anh, dỗ anh ngủ. Đồng thời cô vừa vỗ về vừa khẽ hát: “Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối nhỏ của em…”
Rốt cuộc lúc Tường Tử ngã bệnh, anh nhận thức được một loại cảm giác có thể gọi là mùi vị thiên đường. Thật sự rất hạnh phúc! Nếu mỗi ngày Nguyệt Nguyệt đều có thể đối với anh như vậy, ngay cả bệnh nặng anh cũng bằng lòng.
Ngã bệnh, rất rất là hạnh phúc.
Tường Tử đang đắm chìm trong hạnh phúc không muốn thoát ra, còn Nguyệt Nguyệt thì hết sức trách nhiệm dỗ dành Tường Tử ngủ, giống như dỗ con nít, cô nhẹ nhàng vuốt lưng anh, khẽ xướng ca, nhưng không biết hát thế nào mà thành chính mình cũng ngủ luôn. Tường Tử lắng nghe giọng hát của Nguyệt Nguyệt, cảm nhận động tác của cô, anh hạnh phúc đến nỗi không ngủ được, chờ đến khi cô ngủ thiếp đi, động tác dừng lại, ngáy khò khò, bản thân anh rốt cuộc không ngăn nổi cảm giác buồn ngủ, thế là anh cũng thiếp đi.
Nếu hôm nay là cảnh trong mơ, hãy để nó vĩnh viễn đừng tỉnh lại.
Hai vợ chồng trẻ ôm chặt nhau, ngủ say sưa ngon lành.
Không biết qua bao lâu, Nguyệt Nguyệt mơ mơ màng màng, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ cô không muốn mở mắt ra, giống như chỉ cần không mở mắt thì vẫn là đang ngủ. Tường Tử cũng ngủ rất ngon, tuy rằng mấy hôm nay ngã bệnh, nhưng toàn thân anh chìm đắm trong hạnh phúc khó mà diễn tả, khiến anh có ảo giác khó tin.
Tuy nhiên một lát sau, Nguyệt Nguyệt vẫn cam chịu số phận lén mở ra chút khe hở, nhìn xem Tưởng Tử có tỉnh không. Ô, còn chưa!
Mặt mày Nguyệt Nguyệt nhất thời tươi tắn lên, cô âm thầm tươi cười.
Nguyệt Nguyệt nhìn kỹ người trước mặt mình, thanh mai trúc mã của cô, ông xã của cô, Tường Tử của cô. Trong lúc nhất thời cô cảm thấy rất thỏa mãn, thỏa mãn hơn bất cứ thời điểm nào. Tựa như, chỉ cần có anh, tất cả đều rất mỹ mãn, hạnh phúc lắm.
Nhìn thấy gương mặt sáng bóng tựa ngọc ngà kia, cảm nhận được hô hấp khe khẽ kia, Nguyệt Nguyệt không nhịn được khẽ nâng đầu lên, thành kính hôn lên trán Tường Tử, cô muốn đóng một con dấu trên Tường Tử ngay bây giờ.
Mà Tường Tử thường không ngủ sâu, bởi vì đừng nói cái khác, chỉ là phải chăm sóc Nguyện Nguyệt thích đá chăn thì đã không cho phép anh ngủ rồi. Khoảnh khắc bờ môi Nguyệt Nguyệt vừa chạm trên trán anh, Tưởng Từ đã tỉnh giấc. Thế nhưng anh không mở mắt ra, cũng chẳng dám mở mắt, anh sợ dọa phải Nguyệt Nguyệt.
Bởi vì ở phương diện nào đó Nguyệt Nguyệt rất thẹn thùng. Lỡ như lần này Nguyệt Nguyệt thẹn quá hóa giận, không bao giờ “chiếm” lời anh nữa thì sao. Anh thật sự rất hưởng thụ mùi vị được Nguyệt Nguyệt chiếm lời, hận không thể mỗi ngày đều được Nguyệt Nguyệt trêu ghẹo vô số lần. Được rồi, anh thừa nhận, anh rất không tự trọng. Cơ mà, đây là giới hạn của bà xã anh.
Hồi lâu sau, trong lúc Nguyệt Nguyệt không có động tác gì thì Tường Tử “tự nhiên” tỉnh giấc. Sau đó anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Nguyệt đang đỏ bừng chỉ cách khoảng một thước, anh cười tủm tỉm nói: “Bà xã, em tỉnh rồi à.”
“Ừm à…anh thấy sao rồi? Có khó chịu hay không?” Nguyệt Nguyệt vẫn rất quan tâm Tường Tử.
“Không.” Tường Tử mang chút ý xấu thấp giọng hỏi, “Bà xã, anh muốn ‘ăn đậu hủ’.”
“Ơ…em không biết làm.” Nguyệt Nguyệt đỏ mặt, hơi khó xử cất tiếng.
“Bà xã, cái này không cần làm, có ngay trực tiếp, chỉ cần em đồng ý là anh ăn được liền.” Tường Tử cười mỉm cười lên tiếng giải thích.
“Thật sao?” Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu, hơi nghi hoặc hỏi.
“Ừ! Thật đó! Một trăm phần trăm!” Tường Tử lập tức cam đoan.
“Ừm, được rồi. Anh ăn đi.” Nguyệt Nguyệt gật đầu đồng ý. Tuy rằng cô hoàn toàn không hiểu Tường Tử nói đậu hủ ở đâu, cơ mà anh có thể ăn liền thì ăn đi.
“Vậy, anh ăn…em không được đánh anh đó.” Tường Tử vẫn có chút bối rối.
“Ừ, không đánh anh! Em bảo đảm không ra tay với anh.” Nguyệt Nguyệt cam đoan.
Nguyệt Nguyệt vừa dứt lời, Tường Tử dùng tốc độ nhanh như chớp nhào sang người Nguyệt Nguyệt, xoay người một cái đặt cô dưới thân, sau đó anh hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn của cô. Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không chuẩn bị chỉ đành trừng to mắt nhìn hành động của Tường Tử.
Mà khi Nguyệt Nguyệt có phản ứng lại, cô đang muốn vươn tay đánh Tường Tử theo bản năng thì chợt nhớ tới mình hình như đã đồng ý để Tường Tử “ăn đậu hủ”, nói rằng không đánh anh. Thế là cô thả tay xuống.
Giờ đây Tường Tử có thể nói là trong phút chốc hóa thân thành sói, mút mát trêu đùa với cái miệng nhỏ của Nguyệt Nguyệt, anh lúc thì vói đầu lưỡi của mình khuấy động trong miệng cô, khi thì quấn quýt chơi đùa với đầu lưỡi của cô, toàn thân anh đắm chìm bên trong trò chơi này.
Nguyệt Nguyệt lúc bắt đầu xấu hổ bực bội, giờ đây cô trở nên hơi say mê.
Có điều sau đó Tường Tử lại không thành thật.
Một tay Tường Tử ôm lấy cổ Nguyệt Nguyệt, tay kia thì lặng lẽ luồn vào vạt áo của cô, tựa như loáng thoáng lướt qua bên hông cô khiến cô khẽ run một chút, cảm giác đó vừa biến mất thì ngay giây phút tiếp theo, bàn tay kia lao thẳng tới mục đích, lập tức chạm vào bộ ngực nhỏ của Nguyệt Nguyệt.
Nhất thời Nguyệt Nguyệt trừng to mắt, cô không biết nên phản ứng thế nào.
Tường Tử hoàn toàn không cho Nguyệt Nguyệt cơ hội ngẫm nghĩ phản ứng, trong nháy mắt anh liều mạng hôn Nguyệt Nguyệt, khiến cô ngay cả hô hấp cũng khó khăn, càng không có đầu óc để nghĩ ngợi, cùng lúc đó anh khẽ khàng vân vê nhào nắn bộ ngực nhỏ của Nguyệt Nguyệt khiến cô chẳng thể hô hấp trong phút chốc.
Nguyệt Nguyệt ở nhà không thích mặc áo lót, cảm thấy rất mệt mỏi, Tường Tử cũng tùy cô, giờ đây lại khiến Tường Tử trực tiếp chiếm lời.
Bộ ngực Nguyệt Nguyệt không lớn, hồi trước khi Nguyệt Nguyệt xem tivi nhìn thấy rất nhiều cô gái trong tivi có bộ ngực thật lớn, cô đã từng có chút lo lắng hỏi Tường Tử, mình có bệnh hay không, tại sao bộ ngực không lớn lên gì cả? Tường Tử đáp, em mới là bình thường, là tự nhiên! Những người trong tivi đều làm thẩm mỹ.
Thế là Nguyệt Nguyệt yên tâm.
Hiện tại Tường Tử đang vuốt ve bánh bao nhỏ của Nguyệt Nguyệt, đó là một sự phấn khích. Tuy rằng kích cỡ có chút không đủ, nhưng vừa vặn đủ để anh nắm trọn. Hơn nữa cảm nhận kia không cần phải nói, mềm mại biết bao! Tường Tử rất hài lòng về điểm này.
Ai dám nói bộ ngực Nguyệt Nguyệt quá nhỏ, anh liền đánh người đó! Dù sao anh lại không uống sữa, cần lớn vậy làm gì?
Vả lại, càng khiến anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là khi anh vừa chạm vào, bộ ngực Nguyệt Nguyệt dần dần cứng lên, thậm chí cái núm nhỏ của Nguyệt Nguyệt dựng thẳng đứng, thật sự khiến tâm tư anh nhộn nhạo.
Phản ứng trực tiếp nhất khiến toàn thân Tường Tử cứng đờ, sau đó anh dùng rất nhiều sức lực mới khống chế bản thân mình. Hôm nay còn chưa thích hợp.
Thế nhưng, anh vẫn nên nắm bắt nếm thử chút ngon ngọt.
Tường Tử bèn dời miệng đến vành tai Nguyệt Nguyệt, lập tức ngậm lấy, dùng răng khẽ nhấm nháp, khiến toàn thân Nguyệt Nguyệt run rẩy vài lần, cô giơ hai tay lên muốn đẩy Tường Tử ra, nhưng khoảnh khắc chạm vào Tường Tử, cô hung hăng vòng tay qua cổ anh, dùng sức một cái đặt anh trên người mình.
Tiếp theo, bàn tay còn lại của Tường Tử cũng không nhàn rỗi, nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh của Nguyệt Nguyệt, khiến cô run rẩy một cái, sau đó tựa như khiêu khích, anh bắt đầu cởi ra nút áo ngủ của Nguyệt Nguyệt, mà miệng cũng theo động tác tay, đi xuống từng bước một, hôn lên cần cổ trắng như tuyết tựa bạch ngọc của cô, thậm chí anh còn gặm cắn như đùa giỡn, để lại một chuỗi dấu vết.
Chưa đến một lúc, Tường Tử đến xương quai xanh của Nguyệt Nguyệt, nơi mà anh mơ ước đã lâu. Tường Tử bèn vươn ra đầu lưỡi, khẽ khàng liếm qua chỗ lõm trên xương quai xanh của Nguyệt Nguyệt, anh dùng sức mút mạnh gặm cắn xương quai xanh của cô, mà bàn tay anh chẳng hề lơi lỏng, cởi ra áo của Nguyệt Nguyệt, làm lộ cơ thể nõn nà của cô ra bên ngoài.
Sau đó bàn tay này không rảnh rỗi, phủ trên bánh bao nhỏ còn lại của Nguyệt Nguyệt, bắt đầu chơi đùa. Chưa tới một lúc, hình như Tường Tử gặm đủ rồi, anh lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Nguyệt Nguyệt mặt đỏ tai hồng xuân tình phơi phới trước mắt, anh có phần không thể kiềm chế hít sâu một hơi.
Đẹp quá!
Nguyệt Nguyệt vốn không có khuôn mặt đặc biệt xinh đẹp, tại khoảnh khắc này cặp mắt to kia mờ ảo, khuôn mặt đỏ bừng, khóe miệng còn có sợi bọt mỏng, từng chỗ trên cổ xương quai xanh đều là một chuỗi dấu hôn, tất cả đều khiến cô trong phút chốc xinh đẹp không gì sánh bằng. Nguyệt Nguyệt dũng mãnh lợi hại như vậy, bà xã tài ba của anh. Trong khoảnh khắc này toàn thân cô dường như lập tức mềm mại, ánh mắt nhìn anh chằm chằm, nằm dưới người anh, giống như mặc anh muốn làm gì thì làm, quả thực khiến anh nổi điên.
Tường Tử không thể kiềm chế cúi đầu xuống lập tức ngậm lấy nụ hoa của Nguyệt Nguyệt, khẽ khàng gặm cắn, dường như khiến cô không chịu nổi kích thích, toàn thân cô co quắp, ngón chân quặp chặt, nửa người trên ưỡn lên, phơi bày đường cong hấp dẫn, giống như đưa tới cửa. Càng khiến Tường Tử muốn ngừng mà không được.
Khiến Tường Tử càng nổi điên hơn là giọng nói khàn khàn của Nguyệt Nguyệt, lại tựa như uất ức trầm thấp nói, “Ông xã.”
Giờ phút này còn lý trí gì nữa?
Cơ mà cũng may, khi Tường Tử vươn tay tới quần ngủ của Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc anh thu hồi một tia lý trí, còn chưa được. Anh không thể như vậy, anh muốn cô cam tâm tình nguyện, anh phải đợi đến lúc cô hiểu được mọi chuyện này, tự nguyện mới được. Anh không thể thừa lúc Nguyệt Nguyệt không hiểu gì bây giờ để chiếm lấy cô.
Đó là Nguyệt Nguyệt của anh!
Bởi vậy anh không thể.
Tường Tử bèn ôm Nguyệt Nguyệt hôn môi nhiều lần, cứ nói mãi “Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt…” Trước sau anh vẫn không dám vượt qua giới hạn. Như thế cho đến khi thời gian trôi qua rất lâu.
Đợi khi Tường Tử và Nguyệt Nguyệt khôi phục lại sau cơn kích tình, bụng cô kêu ùng ục. Thế là cô thẹn thùng đẩy anh ra rồi cầm áo mặc vào, cô chẳng thèm nhìn Tường Tử mà chạy xuống dưới lầu, bỏ lại Tường Tử nằm trên giường, anh thầm nói, “Người anh em, khiến mày uất ức rồi.”
Nguyệt Nguyệt đỏ mặt xông vào phòng bếp, nhìn thấy nồi điện tắt rồi, cô rất vui vẻ cầm bát lên, rồi cầm cái muôi chuẩn bị múc cháo, nhưng phút chốc mở ra cô ngây ngẩn cả người.
Ơ…đây là cơm sao?
Nhìn thế nào vẫn là gạo mà?
Cô múc ra một miếng, lấy tay chọc vào, cứng, cô chưa từ bỏ ý định, cắn nhẹ một cái, ơ…còn sống! Thật sự vẫn là gạo mà.
Vậy làm sao bây giờ?
Nguyệt Nguyệt một tay cầm bát một tay cầm muôi, ngơ ngẩn nhìn nồi cơm điện, không biết làm gì mới được.
Tường Tử thấy Nguyệt Nguyệt rời khỏi cũng không nằm nướng, anh xốc chăn lên, chạy đến phòng tắm an ủi người anh em của mình một chút, sau đó anh đỏ mặt đi ra, vẫn không thấy cô đi lên. Anh mặc đồ ngủ rồi chạy xuống lầu, trông thấy cô vẫn mang sắc mặt khổ sở đứng tại chỗ.
Thế là Tường Tử chẳng nói hai lời, tiến lên đoạt lấy cái bát trong tay Nguyệt Nguyệt, anh đặt lên bàn, rồi dịu dàng an ủi: “Nguyệt Nguyệt, sao vậy? Cháo chưa chín à? Không sao, em nấu gì anh cũng thích ăn.” Thấy Nguyệt Nguyệt thế này, đoán chừng bát cháo có lẽ khét hơn phân nữa rồi. Cơ mà chẳng sao cả, chỉ cần Nguyệt Nguyệt nấu, cho dù có khó ăn cỡ nào anh cũng ăn được.
Thế nhưng cô lắc đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm nồi cơm điện.
Tường Tử đã chuẩn bị tâm lý xong, dự định nhìn thấy gì cũng khen ngợi Nguyệt Nguyệt. Thế là anh quay đầu, trông thấy…cái này không phải cơm? Đây là gạo mà…
Chẳng lẽ anh có thể khen Nguyệt Nguyệt rằng —— bà xã, em nấu gạo này ngon thật.
囧.
Chưa đến một lúc thì đã thấy Nguyệt Nguyệt trở lại, xem ra làm xong “việc chính” vừa nãy quên mất, nhưng anh chẳng hề quan tâm, có quên thì sao chứ.
Nguyệt Nguyệt tươi cười trở về phòng, vén chăn lên nằm trên giường, ừm, cô nên ngủ trưa thôi. Trong lòng vui vẻ suy nghĩ: thức dậy là có thể ăn cháo rồi!
Tường Tử thấy Nguyệt Nguyệt phấn chấn, anh cũng vui vẻ theo, chẳng nói gì mà ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Nguyệt Nguyệt, đồng thời nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, chuẩn bị ngủ trưa.
Nhưng Nguyệt Nguyệt lại không nằm yên, cô gỡ ra cánh tay Tường Tử quàng trên lưng mình, sau đó cô nhìn sắc mặt khó hiểu của anh mà cất tiếng: “Ngoan, em dỗ anh ngủ nhé.” Tiếp theo, không đợi Tường Tử phản ứng, cô vươn tay ôm eo anh, đồng thời dính sát vào người anh, nói, “Em làm ấm giường cho anh.” Cô vươn bàn tay còn lại ra đặt trên khuôn mặt Tường Tử, khép lại ánh mắt anh đang nhìn cô, có chút e thẹn nói, “Không được phép nhìn em…nhìn nữa, em sẽ mắc cỡ.”
Tường Tử nghe thấy câu trả lời của Nguyệt Nguyệt, anh nhếch khóe miệng, nở nụ cười hạnh phúc, thì ra Nguyệt Nguyệt cũng biết mắc cỡ đấy.
Thấy Tường Tử ngoan ngoãn nghe lời mình muốn làm gì thì làm, Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất hài lòng, thế là cô giơ lên bàn tay nhỏ bé đang vòng qua eo Tường Tử, khẽ khàng vỗ về trên lưng anh, dỗ anh ngủ. Đồng thời cô vừa vỗ về vừa khẽ hát: “Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối nhỏ của em…”
Rốt cuộc lúc Tường Tử ngã bệnh, anh nhận thức được một loại cảm giác có thể gọi là mùi vị thiên đường. Thật sự rất hạnh phúc! Nếu mỗi ngày Nguyệt Nguyệt đều có thể đối với anh như vậy, ngay cả bệnh nặng anh cũng bằng lòng.
Ngã bệnh, rất rất là hạnh phúc.
Tường Tử đang đắm chìm trong hạnh phúc không muốn thoát ra, còn Nguyệt Nguyệt thì hết sức trách nhiệm dỗ dành Tường Tử ngủ, giống như dỗ con nít, cô nhẹ nhàng vuốt lưng anh, khẽ xướng ca, nhưng không biết hát thế nào mà thành chính mình cũng ngủ luôn. Tường Tử lắng nghe giọng hát của Nguyệt Nguyệt, cảm nhận động tác của cô, anh hạnh phúc đến nỗi không ngủ được, chờ đến khi cô ngủ thiếp đi, động tác dừng lại, ngáy khò khò, bản thân anh rốt cuộc không ngăn nổi cảm giác buồn ngủ, thế là anh cũng thiếp đi.
Nếu hôm nay là cảnh trong mơ, hãy để nó vĩnh viễn đừng tỉnh lại.
Hai vợ chồng trẻ ôm chặt nhau, ngủ say sưa ngon lành.
Không biết qua bao lâu, Nguyệt Nguyệt mơ mơ màng màng, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ cô không muốn mở mắt ra, giống như chỉ cần không mở mắt thì vẫn là đang ngủ. Tường Tử cũng ngủ rất ngon, tuy rằng mấy hôm nay ngã bệnh, nhưng toàn thân anh chìm đắm trong hạnh phúc khó mà diễn tả, khiến anh có ảo giác khó tin.
Tuy nhiên một lát sau, Nguyệt Nguyệt vẫn cam chịu số phận lén mở ra chút khe hở, nhìn xem Tưởng Tử có tỉnh không. Ô, còn chưa!
Mặt mày Nguyệt Nguyệt nhất thời tươi tắn lên, cô âm thầm tươi cười.
Nguyệt Nguyệt nhìn kỹ người trước mặt mình, thanh mai trúc mã của cô, ông xã của cô, Tường Tử của cô. Trong lúc nhất thời cô cảm thấy rất thỏa mãn, thỏa mãn hơn bất cứ thời điểm nào. Tựa như, chỉ cần có anh, tất cả đều rất mỹ mãn, hạnh phúc lắm.
Nhìn thấy gương mặt sáng bóng tựa ngọc ngà kia, cảm nhận được hô hấp khe khẽ kia, Nguyệt Nguyệt không nhịn được khẽ nâng đầu lên, thành kính hôn lên trán Tường Tử, cô muốn đóng một con dấu trên Tường Tử ngay bây giờ.
Mà Tường Tử thường không ngủ sâu, bởi vì đừng nói cái khác, chỉ là phải chăm sóc Nguyện Nguyệt thích đá chăn thì đã không cho phép anh ngủ rồi. Khoảnh khắc bờ môi Nguyệt Nguyệt vừa chạm trên trán anh, Tưởng Từ đã tỉnh giấc. Thế nhưng anh không mở mắt ra, cũng chẳng dám mở mắt, anh sợ dọa phải Nguyệt Nguyệt.
Bởi vì ở phương diện nào đó Nguyệt Nguyệt rất thẹn thùng. Lỡ như lần này Nguyệt Nguyệt thẹn quá hóa giận, không bao giờ “chiếm” lời anh nữa thì sao. Anh thật sự rất hưởng thụ mùi vị được Nguyệt Nguyệt chiếm lời, hận không thể mỗi ngày đều được Nguyệt Nguyệt trêu ghẹo vô số lần. Được rồi, anh thừa nhận, anh rất không tự trọng. Cơ mà, đây là giới hạn của bà xã anh.
Hồi lâu sau, trong lúc Nguyệt Nguyệt không có động tác gì thì Tường Tử “tự nhiên” tỉnh giấc. Sau đó anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Nguyệt đang đỏ bừng chỉ cách khoảng một thước, anh cười tủm tỉm nói: “Bà xã, em tỉnh rồi à.”
“Ừm à…anh thấy sao rồi? Có khó chịu hay không?” Nguyệt Nguyệt vẫn rất quan tâm Tường Tử.
“Không.” Tường Tử mang chút ý xấu thấp giọng hỏi, “Bà xã, anh muốn ‘ăn đậu hủ’.”
“Ơ…em không biết làm.” Nguyệt Nguyệt đỏ mặt, hơi khó xử cất tiếng.
“Bà xã, cái này không cần làm, có ngay trực tiếp, chỉ cần em đồng ý là anh ăn được liền.” Tường Tử cười mỉm cười lên tiếng giải thích.
“Thật sao?” Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu, hơi nghi hoặc hỏi.
“Ừ! Thật đó! Một trăm phần trăm!” Tường Tử lập tức cam đoan.
“Ừm, được rồi. Anh ăn đi.” Nguyệt Nguyệt gật đầu đồng ý. Tuy rằng cô hoàn toàn không hiểu Tường Tử nói đậu hủ ở đâu, cơ mà anh có thể ăn liền thì ăn đi.
“Vậy, anh ăn…em không được đánh anh đó.” Tường Tử vẫn có chút bối rối.
“Ừ, không đánh anh! Em bảo đảm không ra tay với anh.” Nguyệt Nguyệt cam đoan.
Nguyệt Nguyệt vừa dứt lời, Tường Tử dùng tốc độ nhanh như chớp nhào sang người Nguyệt Nguyệt, xoay người một cái đặt cô dưới thân, sau đó anh hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn của cô. Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không chuẩn bị chỉ đành trừng to mắt nhìn hành động của Tường Tử.
Mà khi Nguyệt Nguyệt có phản ứng lại, cô đang muốn vươn tay đánh Tường Tử theo bản năng thì chợt nhớ tới mình hình như đã đồng ý để Tường Tử “ăn đậu hủ”, nói rằng không đánh anh. Thế là cô thả tay xuống.
Giờ đây Tường Tử có thể nói là trong phút chốc hóa thân thành sói, mút mát trêu đùa với cái miệng nhỏ của Nguyệt Nguyệt, anh lúc thì vói đầu lưỡi của mình khuấy động trong miệng cô, khi thì quấn quýt chơi đùa với đầu lưỡi của cô, toàn thân anh đắm chìm bên trong trò chơi này.
Nguyệt Nguyệt lúc bắt đầu xấu hổ bực bội, giờ đây cô trở nên hơi say mê.
Có điều sau đó Tường Tử lại không thành thật.
Một tay Tường Tử ôm lấy cổ Nguyệt Nguyệt, tay kia thì lặng lẽ luồn vào vạt áo của cô, tựa như loáng thoáng lướt qua bên hông cô khiến cô khẽ run một chút, cảm giác đó vừa biến mất thì ngay giây phút tiếp theo, bàn tay kia lao thẳng tới mục đích, lập tức chạm vào bộ ngực nhỏ của Nguyệt Nguyệt.
Nhất thời Nguyệt Nguyệt trừng to mắt, cô không biết nên phản ứng thế nào.
Tường Tử hoàn toàn không cho Nguyệt Nguyệt cơ hội ngẫm nghĩ phản ứng, trong nháy mắt anh liều mạng hôn Nguyệt Nguyệt, khiến cô ngay cả hô hấp cũng khó khăn, càng không có đầu óc để nghĩ ngợi, cùng lúc đó anh khẽ khàng vân vê nhào nắn bộ ngực nhỏ của Nguyệt Nguyệt khiến cô chẳng thể hô hấp trong phút chốc.
Nguyệt Nguyệt ở nhà không thích mặc áo lót, cảm thấy rất mệt mỏi, Tường Tử cũng tùy cô, giờ đây lại khiến Tường Tử trực tiếp chiếm lời.
Bộ ngực Nguyệt Nguyệt không lớn, hồi trước khi Nguyệt Nguyệt xem tivi nhìn thấy rất nhiều cô gái trong tivi có bộ ngực thật lớn, cô đã từng có chút lo lắng hỏi Tường Tử, mình có bệnh hay không, tại sao bộ ngực không lớn lên gì cả? Tường Tử đáp, em mới là bình thường, là tự nhiên! Những người trong tivi đều làm thẩm mỹ.
Thế là Nguyệt Nguyệt yên tâm.
Hiện tại Tường Tử đang vuốt ve bánh bao nhỏ của Nguyệt Nguyệt, đó là một sự phấn khích. Tuy rằng kích cỡ có chút không đủ, nhưng vừa vặn đủ để anh nắm trọn. Hơn nữa cảm nhận kia không cần phải nói, mềm mại biết bao! Tường Tử rất hài lòng về điểm này.
Ai dám nói bộ ngực Nguyệt Nguyệt quá nhỏ, anh liền đánh người đó! Dù sao anh lại không uống sữa, cần lớn vậy làm gì?
Vả lại, càng khiến anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là khi anh vừa chạm vào, bộ ngực Nguyệt Nguyệt dần dần cứng lên, thậm chí cái núm nhỏ của Nguyệt Nguyệt dựng thẳng đứng, thật sự khiến tâm tư anh nhộn nhạo.
Phản ứng trực tiếp nhất khiến toàn thân Tường Tử cứng đờ, sau đó anh dùng rất nhiều sức lực mới khống chế bản thân mình. Hôm nay còn chưa thích hợp.
Thế nhưng, anh vẫn nên nắm bắt nếm thử chút ngon ngọt.
Tường Tử bèn dời miệng đến vành tai Nguyệt Nguyệt, lập tức ngậm lấy, dùng răng khẽ nhấm nháp, khiến toàn thân Nguyệt Nguyệt run rẩy vài lần, cô giơ hai tay lên muốn đẩy Tường Tử ra, nhưng khoảnh khắc chạm vào Tường Tử, cô hung hăng vòng tay qua cổ anh, dùng sức một cái đặt anh trên người mình.
Tiếp theo, bàn tay còn lại của Tường Tử cũng không nhàn rỗi, nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh của Nguyệt Nguyệt, khiến cô run rẩy một cái, sau đó tựa như khiêu khích, anh bắt đầu cởi ra nút áo ngủ của Nguyệt Nguyệt, mà miệng cũng theo động tác tay, đi xuống từng bước một, hôn lên cần cổ trắng như tuyết tựa bạch ngọc của cô, thậm chí anh còn gặm cắn như đùa giỡn, để lại một chuỗi dấu vết.
Chưa đến một lúc, Tường Tử đến xương quai xanh của Nguyệt Nguyệt, nơi mà anh mơ ước đã lâu. Tường Tử bèn vươn ra đầu lưỡi, khẽ khàng liếm qua chỗ lõm trên xương quai xanh của Nguyệt Nguyệt, anh dùng sức mút mạnh gặm cắn xương quai xanh của cô, mà bàn tay anh chẳng hề lơi lỏng, cởi ra áo của Nguyệt Nguyệt, làm lộ cơ thể nõn nà của cô ra bên ngoài.
Sau đó bàn tay này không rảnh rỗi, phủ trên bánh bao nhỏ còn lại của Nguyệt Nguyệt, bắt đầu chơi đùa. Chưa tới một lúc, hình như Tường Tử gặm đủ rồi, anh lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Nguyệt Nguyệt mặt đỏ tai hồng xuân tình phơi phới trước mắt, anh có phần không thể kiềm chế hít sâu một hơi.
Đẹp quá!
Nguyệt Nguyệt vốn không có khuôn mặt đặc biệt xinh đẹp, tại khoảnh khắc này cặp mắt to kia mờ ảo, khuôn mặt đỏ bừng, khóe miệng còn có sợi bọt mỏng, từng chỗ trên cổ xương quai xanh đều là một chuỗi dấu hôn, tất cả đều khiến cô trong phút chốc xinh đẹp không gì sánh bằng. Nguyệt Nguyệt dũng mãnh lợi hại như vậy, bà xã tài ba của anh. Trong khoảnh khắc này toàn thân cô dường như lập tức mềm mại, ánh mắt nhìn anh chằm chằm, nằm dưới người anh, giống như mặc anh muốn làm gì thì làm, quả thực khiến anh nổi điên.
Tường Tử không thể kiềm chế cúi đầu xuống lập tức ngậm lấy nụ hoa của Nguyệt Nguyệt, khẽ khàng gặm cắn, dường như khiến cô không chịu nổi kích thích, toàn thân cô co quắp, ngón chân quặp chặt, nửa người trên ưỡn lên, phơi bày đường cong hấp dẫn, giống như đưa tới cửa. Càng khiến Tường Tử muốn ngừng mà không được.
Khiến Tường Tử càng nổi điên hơn là giọng nói khàn khàn của Nguyệt Nguyệt, lại tựa như uất ức trầm thấp nói, “Ông xã.”
Giờ phút này còn lý trí gì nữa?
Cơ mà cũng may, khi Tường Tử vươn tay tới quần ngủ của Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc anh thu hồi một tia lý trí, còn chưa được. Anh không thể như vậy, anh muốn cô cam tâm tình nguyện, anh phải đợi đến lúc cô hiểu được mọi chuyện này, tự nguyện mới được. Anh không thể thừa lúc Nguyệt Nguyệt không hiểu gì bây giờ để chiếm lấy cô.
Đó là Nguyệt Nguyệt của anh!
Bởi vậy anh không thể.
Tường Tử bèn ôm Nguyệt Nguyệt hôn môi nhiều lần, cứ nói mãi “Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt…” Trước sau anh vẫn không dám vượt qua giới hạn. Như thế cho đến khi thời gian trôi qua rất lâu.
Đợi khi Tường Tử và Nguyệt Nguyệt khôi phục lại sau cơn kích tình, bụng cô kêu ùng ục. Thế là cô thẹn thùng đẩy anh ra rồi cầm áo mặc vào, cô chẳng thèm nhìn Tường Tử mà chạy xuống dưới lầu, bỏ lại Tường Tử nằm trên giường, anh thầm nói, “Người anh em, khiến mày uất ức rồi.”
Nguyệt Nguyệt đỏ mặt xông vào phòng bếp, nhìn thấy nồi điện tắt rồi, cô rất vui vẻ cầm bát lên, rồi cầm cái muôi chuẩn bị múc cháo, nhưng phút chốc mở ra cô ngây ngẩn cả người.
Ơ…đây là cơm sao?
Nhìn thế nào vẫn là gạo mà?
Cô múc ra một miếng, lấy tay chọc vào, cứng, cô chưa từ bỏ ý định, cắn nhẹ một cái, ơ…còn sống! Thật sự vẫn là gạo mà.
Vậy làm sao bây giờ?
Nguyệt Nguyệt một tay cầm bát một tay cầm muôi, ngơ ngẩn nhìn nồi cơm điện, không biết làm gì mới được.
Tường Tử thấy Nguyệt Nguyệt rời khỏi cũng không nằm nướng, anh xốc chăn lên, chạy đến phòng tắm an ủi người anh em của mình một chút, sau đó anh đỏ mặt đi ra, vẫn không thấy cô đi lên. Anh mặc đồ ngủ rồi chạy xuống lầu, trông thấy cô vẫn mang sắc mặt khổ sở đứng tại chỗ.
Thế là Tường Tử chẳng nói hai lời, tiến lên đoạt lấy cái bát trong tay Nguyệt Nguyệt, anh đặt lên bàn, rồi dịu dàng an ủi: “Nguyệt Nguyệt, sao vậy? Cháo chưa chín à? Không sao, em nấu gì anh cũng thích ăn.” Thấy Nguyệt Nguyệt thế này, đoán chừng bát cháo có lẽ khét hơn phân nữa rồi. Cơ mà chẳng sao cả, chỉ cần Nguyệt Nguyệt nấu, cho dù có khó ăn cỡ nào anh cũng ăn được.
Thế nhưng cô lắc đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm nồi cơm điện.
Tường Tử đã chuẩn bị tâm lý xong, dự định nhìn thấy gì cũng khen ngợi Nguyệt Nguyệt. Thế là anh quay đầu, trông thấy…cái này không phải cơm? Đây là gạo mà…
Chẳng lẽ anh có thể khen Nguyệt Nguyệt rằng —— bà xã, em nấu gạo này ngon thật.
囧.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook