Cô Vợ Hợp Đồng Đáng Gờm
-
Chương 80: . 1: Thi Học Tỷ Ta Là Ngươi Học Đệ
"Nếu đã đi rồi, tại sao còn quay trở lại?"
Người phụ nữ đứng trước mặt không nghĩ tới Lệ Cảnh Diễn lại hỏi mình vấn đề như vậy.
"Cảnh Diễn, em..."
Nhìn thấy sự ngập ngừngtrong đôi mắt cô ấy mà người này cũng không nói ra được một lý do chính đáng cho anh biết, Lệ Cảnh Diễn nở nụ cười cay đắng.
"Được rồi, đừng nói nữa, cô đi ra ngoài đi, tôi muốn ở lại một mình thêm lúc nữa."
Thẩm Giai cắn chặt môi và liếc nhìn Lệ Cảnh Diễn, tuy rằng không nỡ nhưng vẫn xoay người đi ra ngoài.
Cô ấy hiểu rất rõ về Lệ Cảnh Diễn, anh bảo mình tự rời đi thì chứng tỏ bây giờ anh đã không còn kiên nhẫn với mình nữa .
Cho nên, Thẩm Giai cần phải rời đi ngay lúc này!
Không lâu sau, Lý Thao mang theo một tệp tài liệu vào đưa cho Lệ Cảnh Diễn.
"Thưa chủ tịch, đây là tài liệu mà ông cần."
Lệ Cảnh Diễn khẽ gật đầu, thoáng nhìn về phía Lý Thao.
"Tốt, đặt xuống bàn đi."
Ngay lúc Lý Thao xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, Lệ Cảnh Diễn lại gọi anh ta quay lại.
"Chờ một chút, lại tra giúp tôi một người nữa."
Lý Thao gật đầu.
Lệ Cảnh Diễn khẽ động môi mỏng, nhả ra ba chữ, "Khương Ngự Thừa."
Thật ra anh rất tò mò Khương Ngự Thừa có ý gì với Thi Hạ, chẳng lẽ anh ta không biết cô là người phụ nữ đã có chồng rồi sao?
――
Trong bệnh viện.
Thi Hạ vội vàng chạy tới đây vì bạn tốt của mình, tự dung con bé này kích động khiến cho Thi Hạ bị dọa sợ.
Thi Hạ cũng hiểu Ninh Vô Ưu, nếu không phải gặp được chuyện đặc biệt nghiêm trọng thì Ninh Vô Ưu cũng dẽ không kích động như thế!
"Vô Ưu, cậu sao thế?"
Ninh Vô Ưu chỉ vào người đang cúi đầu chơi điện thoại ở bên kia, nhìn qua là người đàn ông hơn 20 tuổi rồi.
"Cậu ta bị cảm lạnh, tới mới bảo rót cho cậu ta chút nước ấm, nhưng cậu ta cứ nhất quyết bảo là mình bị choáng váng..."
Thi Hạ nhìn Ninh Vô Ưu, lại liếc mắt nhìn người đàn ông đang mặc áo hoodie màu đỏ, nhưng người này cũng không ngẩng đầu lên một lần.
"Sau đó thì sao?" Thi Hạ tiếp tục hỏi.
Ninh Vô Ưu vẻ mặt đưa đám, trả lời nói, "Sau đó, tớ liền tiêm cho cậu ta một cái..."
Thi Hạ hít sâu một hơi, tiếp tục mỉm cười.
"Tiếp theo?"
Ninh Vô Ưu đột nhiên sụp đổ, "Cậu ta muốn đi tìm viện trưởng tố cáo tớ, mãi tớ mới tìm được công việc cố định, tớ có dễ dàng gì đâu chứ? Bệnh viên Lâm An là nơi khó bước vào, Hạ Hạ..."
Thi Hạ hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng là do con bé này quá xúc động.
Người ta đã nói không muốn bị tiêm, không muốn bị ghim kim. Nhưng cái con bé không có não Vô Ưu này lại còn liều lĩnh tiêm cho người ta!
Thi Hạ nhìn Ninh Vô Ưu, trấn an một câu, "Được rồi, tới nói chuyện với người ta một chút, được hay không tớ cũng không chắc chắn đâu nhé!"
Ninh Vô Ưu gật đầu, khuôn mặt chờ mong nhìn Thi Hạ.
Cô ấy thật sự không biết mình nên làm gì bây giờ, chỉ có thể đặt hy vọng lên người Thi Hạ.
Thi Hạ thoáng nhìn qua người đàn ông, chắc cậu này cũng mới chỉ có 24 25 tuổi gì đó thôi.
Áo hoodie màu đỏ, tóc nâu, da trắng, dù đang ngồi nhưng vẫn dễ nhận ra cậu ta có một đôi chân dài. .
Bởi vì cúi đầu, cho nên không thể nhìn rõ mặt cậu ta được, nhưng Thi Hạ vẫn có cảm giác đây chắc chắn là một anh chàng đẹp trai.
Lại còn là loại đàn ông cực kỳ đẹp trai.
"Xin chào anh..."
Thi Hạ cố gắng chủ động nói chuyện với người đàn ông đang chơi điện thoại.
Tuy nhiên khi người này ngẩng đầu lên và nhìn thấy mặt Thi Hạ thì cậu ta bị giật mình đồng thời có một chút vui vẻ.
"Là chị phải không, Thi Hạ!"
Nhưng Thi Hạ chỉ hoang mang nhìn lại người này mà không biết chuyện gì đang xảy ra nữa
"Cậu biết tôi à?" Cô thấy lạ nên hỏi lại.
Rốt cuộc, Thi Hạ cũng không phải là người nổi tiếng giống như Lệ Cảnh Diễn cả ngày xuất hiện trên bìa tạp chí kinh tế tài chính.
Dường như người đàn ông này rất kích động, "Đúng vậy, chúng ta là tốt nghiệp cùng một trường đại học đấy"
Người phụ nữ đứng trước mặt không nghĩ tới Lệ Cảnh Diễn lại hỏi mình vấn đề như vậy.
"Cảnh Diễn, em..."
Nhìn thấy sự ngập ngừngtrong đôi mắt cô ấy mà người này cũng không nói ra được một lý do chính đáng cho anh biết, Lệ Cảnh Diễn nở nụ cười cay đắng.
"Được rồi, đừng nói nữa, cô đi ra ngoài đi, tôi muốn ở lại một mình thêm lúc nữa."
Thẩm Giai cắn chặt môi và liếc nhìn Lệ Cảnh Diễn, tuy rằng không nỡ nhưng vẫn xoay người đi ra ngoài.
Cô ấy hiểu rất rõ về Lệ Cảnh Diễn, anh bảo mình tự rời đi thì chứng tỏ bây giờ anh đã không còn kiên nhẫn với mình nữa .
Cho nên, Thẩm Giai cần phải rời đi ngay lúc này!
Không lâu sau, Lý Thao mang theo một tệp tài liệu vào đưa cho Lệ Cảnh Diễn.
"Thưa chủ tịch, đây là tài liệu mà ông cần."
Lệ Cảnh Diễn khẽ gật đầu, thoáng nhìn về phía Lý Thao.
"Tốt, đặt xuống bàn đi."
Ngay lúc Lý Thao xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, Lệ Cảnh Diễn lại gọi anh ta quay lại.
"Chờ một chút, lại tra giúp tôi một người nữa."
Lý Thao gật đầu.
Lệ Cảnh Diễn khẽ động môi mỏng, nhả ra ba chữ, "Khương Ngự Thừa."
Thật ra anh rất tò mò Khương Ngự Thừa có ý gì với Thi Hạ, chẳng lẽ anh ta không biết cô là người phụ nữ đã có chồng rồi sao?
――
Trong bệnh viện.
Thi Hạ vội vàng chạy tới đây vì bạn tốt của mình, tự dung con bé này kích động khiến cho Thi Hạ bị dọa sợ.
Thi Hạ cũng hiểu Ninh Vô Ưu, nếu không phải gặp được chuyện đặc biệt nghiêm trọng thì Ninh Vô Ưu cũng dẽ không kích động như thế!
"Vô Ưu, cậu sao thế?"
Ninh Vô Ưu chỉ vào người đang cúi đầu chơi điện thoại ở bên kia, nhìn qua là người đàn ông hơn 20 tuổi rồi.
"Cậu ta bị cảm lạnh, tới mới bảo rót cho cậu ta chút nước ấm, nhưng cậu ta cứ nhất quyết bảo là mình bị choáng váng..."
Thi Hạ nhìn Ninh Vô Ưu, lại liếc mắt nhìn người đàn ông đang mặc áo hoodie màu đỏ, nhưng người này cũng không ngẩng đầu lên một lần.
"Sau đó thì sao?" Thi Hạ tiếp tục hỏi.
Ninh Vô Ưu vẻ mặt đưa đám, trả lời nói, "Sau đó, tớ liền tiêm cho cậu ta một cái..."
Thi Hạ hít sâu một hơi, tiếp tục mỉm cười.
"Tiếp theo?"
Ninh Vô Ưu đột nhiên sụp đổ, "Cậu ta muốn đi tìm viện trưởng tố cáo tớ, mãi tớ mới tìm được công việc cố định, tớ có dễ dàng gì đâu chứ? Bệnh viên Lâm An là nơi khó bước vào, Hạ Hạ..."
Thi Hạ hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng là do con bé này quá xúc động.
Người ta đã nói không muốn bị tiêm, không muốn bị ghim kim. Nhưng cái con bé không có não Vô Ưu này lại còn liều lĩnh tiêm cho người ta!
Thi Hạ nhìn Ninh Vô Ưu, trấn an một câu, "Được rồi, tới nói chuyện với người ta một chút, được hay không tớ cũng không chắc chắn đâu nhé!"
Ninh Vô Ưu gật đầu, khuôn mặt chờ mong nhìn Thi Hạ.
Cô ấy thật sự không biết mình nên làm gì bây giờ, chỉ có thể đặt hy vọng lên người Thi Hạ.
Thi Hạ thoáng nhìn qua người đàn ông, chắc cậu này cũng mới chỉ có 24 25 tuổi gì đó thôi.
Áo hoodie màu đỏ, tóc nâu, da trắng, dù đang ngồi nhưng vẫn dễ nhận ra cậu ta có một đôi chân dài. .
Bởi vì cúi đầu, cho nên không thể nhìn rõ mặt cậu ta được, nhưng Thi Hạ vẫn có cảm giác đây chắc chắn là một anh chàng đẹp trai.
Lại còn là loại đàn ông cực kỳ đẹp trai.
"Xin chào anh..."
Thi Hạ cố gắng chủ động nói chuyện với người đàn ông đang chơi điện thoại.
Tuy nhiên khi người này ngẩng đầu lên và nhìn thấy mặt Thi Hạ thì cậu ta bị giật mình đồng thời có một chút vui vẻ.
"Là chị phải không, Thi Hạ!"
Nhưng Thi Hạ chỉ hoang mang nhìn lại người này mà không biết chuyện gì đang xảy ra nữa
"Cậu biết tôi à?" Cô thấy lạ nên hỏi lại.
Rốt cuộc, Thi Hạ cũng không phải là người nổi tiếng giống như Lệ Cảnh Diễn cả ngày xuất hiện trên bìa tạp chí kinh tế tài chính.
Dường như người đàn ông này rất kích động, "Đúng vậy, chúng ta là tốt nghiệp cùng một trường đại học đấy"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook