Cô Vợ Hợp Đồng Đáng Gờm
-
Chương 120: . 3: Cô Đỏ Mặt Cái Gì
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, cho nê, giải quyết vấn đề rồi, bọn họ có thể về sao?
"Cô đi thử quần áo này đi."
Lệ Cảnh Diễn bỏ điện thoại vào túi, một tay thọc vào túi, nhìn Thi Hạ.
"Không thử được không?"
"Không được."
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, cuối cùng chỉ có thể không biết làm sao vào phòng thử quần áo.
Năm phút sau, Lệ Cảnh Diễn hài lòng nhìn bộ váy mình đã chọn, rất thích hớp với Thi Hạ.
"Rất tốt, là bộ này."
Thi Hạ nhìn năm con số trên mác áo, hơi có chút đau lòng.
"Quá đắt, không đáng cái giá này." Cô liếc qua Lệ Cảnh Diễn, thấp giọng lầm bầm một câu.
Mặc dù cô biết Lệ Cảnh Diễn có tiền, anh không quan tâm những điều này, nhưng mà, những thứ này dù sao cũng là nhân dân tệ sáng bóng.
"Thích hợp với cô, cho dù đắt hơn thì cái giá đó cũng đáng."
Lệ Cảnh Diễn nói xong, khẽ cười một tiếng, xách chiến lợi phẩm, xoay người rời đi.
Thi Hạ còn ngây ngốc đứng tại chỗ, suy nghĩ một chút, cô sờ má mình, rốt cuộc là thế nào?
Không phải Lệ Cảnh Diễn điên rồi chứ?
Nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn đã đi xa, Thi Hạ chỉ có thể bước nhanh theo.
"Lệ Cảnh Diễn, anh chờ chút, chờ tôi chút."
"Chân anh quá dài, tần suất quá nhanh, tôi không theo kịp."
Thi Hạ có chút oán trách, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy chân mình quá ngắn, ở trước mặt Lệ Cảnh Diễn, thật là không đáng nhắc tới.
"Vậy bây giờ Lý Thao mua quà cho bà Kỷ rồi, bây giờ chúng ta về chứ?" Thi Hạ vừa đuổi kịp Lệ Cảnh Diễn, giọng nói còn có chút gấp.
"Lần đầu tiên tôi đi shopping cùng phụ nữ, cảm thấy rất thú vị, chúng ta tiếp tục dạo mấy vòng."
Lệ Cảnh Diễn nói xong, tiếp tục đi về phía trước, Thi Hạ đuổi theo sát phía sau.
Cái gì, hóa ra không chỉ có phụ nữ nghiện shopping, mà tổng giám đốc bá đạo đi shopping cũng sẽ nghiện sao?
"Lệ Cảnh Diễn, anh thật sự là lần đầu tiên đi dạo trung tâm thương mại với phụ nữ sao?" Thi Hạ cảm thấy khó tin.
"Chẳng lẽ trước kia anh không đi shopping với Thẩm Giai sao?"
Thi Hạ bước nhanh đuổi kịp Lệ Cảnh Diễn, ai biết Lệ Cảnh Diễn có cố ý không, đột nhiên dừng lại, Thi Hạ trực tiếp đụng phải.
Cô không nhịn được sờ mũi mình, thật đau.
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, đột nhiên hơi cúi đầu, nhìn mặt Thi Hạ, từ từ đến gần.
Thi Hạ có chút căng thẳng, không nhịn được lui về sau một chút, nhưng lại bị tay Lệ Cảnh Diễn nắm chặt eo.
"Anh. . . làm gì?"
Thật ra giọng cô đã bán đứng hoảng loạn trong lòng cô lúc này.
"Thi Hạ, cô đang nghi ngờ, hay là nói, cô. . . ghen?" Lệ Cảnh Diễn hơi nhíu mày.
Thi Hạ mín chặt đôi môi đỏ mọng của mình, Lệ Cảnh Diễn nhất định là cố ý.
"Tôi không có, chúng ta tiếp tục đến phía trước xem thử."
Cô nói xong, ho khan hai tiếng, tỉnh bơi kéo tay Lệ Cảnh Diễn đặt phía sau mình ra.
"Đi. . . đi thôi."
"Thi Hạ, có phải cô xấu hổ không? Sao lại nói lắp?"
Lệ Cảnh Diễn theo sát phía sau Thi Hạ, Thi Hạ chỉ cảm thấy lúc này mình rất quẫn bách.
"Tôi. . . đầu tôi nhất thời chập mạch, không nghĩ ra tiếp theo nói thế nào."
Không có cách nào, vì giữ mặt mũi của mình, cô ngay cả. . . đầu óc chập mạch vô lí như vậy cũng nghĩ ra.
Lệ Cảnh Diễn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đi theo.
"Vậy cô đỏ mặt cái gì?"
Thi Hạ chợt quay đầu lại, cô vừa định nói với Lệ Cảnh Diễn, đừng có tự mình đa tình, cô không có ý tưởng dư thừa gì cả.
Nhưng mà, cô vừa mới xoay người, Lệ Cảnh Diễn phía sau vừa vặn tới.
Vì vậy, hai người, mặt đối mặt, đứng gần như vậy, lập tức, cứ như vậy hôn lên.
Mặt Thi Hạ nháy mắt đỏ bừng.
Trên đường phố, những người khác cũng đang nhìn. . .
Cô vừa định lui về phía sau né tránh, ai ngờ Lệ Cảnh Diễn lại nắm chặt eo cô, hôn sâu hơn. . .
"Cô đi thử quần áo này đi."
Lệ Cảnh Diễn bỏ điện thoại vào túi, một tay thọc vào túi, nhìn Thi Hạ.
"Không thử được không?"
"Không được."
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, cuối cùng chỉ có thể không biết làm sao vào phòng thử quần áo.
Năm phút sau, Lệ Cảnh Diễn hài lòng nhìn bộ váy mình đã chọn, rất thích hớp với Thi Hạ.
"Rất tốt, là bộ này."
Thi Hạ nhìn năm con số trên mác áo, hơi có chút đau lòng.
"Quá đắt, không đáng cái giá này." Cô liếc qua Lệ Cảnh Diễn, thấp giọng lầm bầm một câu.
Mặc dù cô biết Lệ Cảnh Diễn có tiền, anh không quan tâm những điều này, nhưng mà, những thứ này dù sao cũng là nhân dân tệ sáng bóng.
"Thích hợp với cô, cho dù đắt hơn thì cái giá đó cũng đáng."
Lệ Cảnh Diễn nói xong, khẽ cười một tiếng, xách chiến lợi phẩm, xoay người rời đi.
Thi Hạ còn ngây ngốc đứng tại chỗ, suy nghĩ một chút, cô sờ má mình, rốt cuộc là thế nào?
Không phải Lệ Cảnh Diễn điên rồi chứ?
Nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn đã đi xa, Thi Hạ chỉ có thể bước nhanh theo.
"Lệ Cảnh Diễn, anh chờ chút, chờ tôi chút."
"Chân anh quá dài, tần suất quá nhanh, tôi không theo kịp."
Thi Hạ có chút oán trách, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy chân mình quá ngắn, ở trước mặt Lệ Cảnh Diễn, thật là không đáng nhắc tới.
"Vậy bây giờ Lý Thao mua quà cho bà Kỷ rồi, bây giờ chúng ta về chứ?" Thi Hạ vừa đuổi kịp Lệ Cảnh Diễn, giọng nói còn có chút gấp.
"Lần đầu tiên tôi đi shopping cùng phụ nữ, cảm thấy rất thú vị, chúng ta tiếp tục dạo mấy vòng."
Lệ Cảnh Diễn nói xong, tiếp tục đi về phía trước, Thi Hạ đuổi theo sát phía sau.
Cái gì, hóa ra không chỉ có phụ nữ nghiện shopping, mà tổng giám đốc bá đạo đi shopping cũng sẽ nghiện sao?
"Lệ Cảnh Diễn, anh thật sự là lần đầu tiên đi dạo trung tâm thương mại với phụ nữ sao?" Thi Hạ cảm thấy khó tin.
"Chẳng lẽ trước kia anh không đi shopping với Thẩm Giai sao?"
Thi Hạ bước nhanh đuổi kịp Lệ Cảnh Diễn, ai biết Lệ Cảnh Diễn có cố ý không, đột nhiên dừng lại, Thi Hạ trực tiếp đụng phải.
Cô không nhịn được sờ mũi mình, thật đau.
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, đột nhiên hơi cúi đầu, nhìn mặt Thi Hạ, từ từ đến gần.
Thi Hạ có chút căng thẳng, không nhịn được lui về sau một chút, nhưng lại bị tay Lệ Cảnh Diễn nắm chặt eo.
"Anh. . . làm gì?"
Thật ra giọng cô đã bán đứng hoảng loạn trong lòng cô lúc này.
"Thi Hạ, cô đang nghi ngờ, hay là nói, cô. . . ghen?" Lệ Cảnh Diễn hơi nhíu mày.
Thi Hạ mín chặt đôi môi đỏ mọng của mình, Lệ Cảnh Diễn nhất định là cố ý.
"Tôi không có, chúng ta tiếp tục đến phía trước xem thử."
Cô nói xong, ho khan hai tiếng, tỉnh bơi kéo tay Lệ Cảnh Diễn đặt phía sau mình ra.
"Đi. . . đi thôi."
"Thi Hạ, có phải cô xấu hổ không? Sao lại nói lắp?"
Lệ Cảnh Diễn theo sát phía sau Thi Hạ, Thi Hạ chỉ cảm thấy lúc này mình rất quẫn bách.
"Tôi. . . đầu tôi nhất thời chập mạch, không nghĩ ra tiếp theo nói thế nào."
Không có cách nào, vì giữ mặt mũi của mình, cô ngay cả. . . đầu óc chập mạch vô lí như vậy cũng nghĩ ra.
Lệ Cảnh Diễn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đi theo.
"Vậy cô đỏ mặt cái gì?"
Thi Hạ chợt quay đầu lại, cô vừa định nói với Lệ Cảnh Diễn, đừng có tự mình đa tình, cô không có ý tưởng dư thừa gì cả.
Nhưng mà, cô vừa mới xoay người, Lệ Cảnh Diễn phía sau vừa vặn tới.
Vì vậy, hai người, mặt đối mặt, đứng gần như vậy, lập tức, cứ như vậy hôn lên.
Mặt Thi Hạ nháy mắt đỏ bừng.
Trên đường phố, những người khác cũng đang nhìn. . .
Cô vừa định lui về phía sau né tránh, ai ngờ Lệ Cảnh Diễn lại nắm chặt eo cô, hôn sâu hơn. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook