Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 45: Cái giá phải trả cho sự mù quáng

Sáng hôm sau cô và anh dùng bữa sáng xong cô được anh đưa đến trường. Vì chuyện hôm qua quá nguy hiểm cho nên anh sẽ càng nâng cao cảnh giác và bảo vệ an toàn cho cô tới khi hợp đồng giữa hai người kết thúc


Cô và anh cùng ngồi ghế sau trợ lý Lâm chậm rãi cho xe chạy đến trường cô. Tới nơi cô đang định mở cửa ra thì giọng nói trầm thấp của anh vang lên


-Chiều cứ ở yên trong trường anh sẽ cho xe chạy thẳng vào trong đón không cần phải ra cổng đợi_ Trịnh Tuấn


-Vâng...._ cô trả lời anh xong thì đẩy cửa xe và bước ra ngoài


Sau khi bóng dáng cô khuất tầm mắt anh mới bảo trợ lý Lâm chạy xe. Nhưng bây giờ anh không đến công ty....


Chiếc xe dừng trước một căn nhà nhỏ xung quanh căn nhà này thật hoang vu vì nó rất ít người đi lại, cỏ dại lại mọc đầy tạo cho người nhìn cảm giác hoang mang. Trợ lý Lâm bước xuống mở cửa xe cho anh. Anh liền bước ra chỉnh sửa áo vest đen sang trọng của mình một chút rồi nhấc bước đi về phía cảnh cửa của căn nhà


Cánh cửa được trợ lý Lâm mở ra anh thản nhiên bước vào, khuôn mặt liền biến sắc, khác hoàn toàn với khuôn mặt lúc nãy nói chuyện với Lương Thuần Mỹ. Trong lòng anh tràn ngập sự tức giận


Đối diện anh là một cô gái với vẻ bề ngoài vô cùng sắc sảo bị trói trên chiếc ghế, miệng thì bị bịt kín bằng băng keo đen. Khi thấy anh tới cô liền trừng mắt lên nhìn anh như đang rất oán hận


Anh ra hiệu cho 1 trong số những người đàn ông cao to có trách nhiệm canh giữ cô tháo băng keo ra.


-Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó_ anh nhìn thẳng vào mặt cô ta gằng từng chữ


-Tôi cứ thích nhìn như thế đấy. Anh làm gì tôi?_ Cô ta không biết sợ mà cương lại với anh cho bằng được


-Được. Nếu cô muốn bị mù thì cứ tự nhiên_ câu nói của anh ẩn chứa sự thách thức


Dương Thùy Mỹ giờ phút này biết anh đang rất máu lạnh nên liền liên tưởng đến hậu quả mình sẽ nhận khi cứ tiếp tục nhìn anh như vậy, không chừng anh sẽ cho người móc luôn cả 2 mắt của cô cũng nên. Thế nên cô liền dời ánh mắt của mình đi chỗ khác.


Cô ta đã bị bắt tới đây vào ngay tối hôm qua khi đang trong tình trạng sử dụng chất kích thích ở trong quán bar. Tinh thần cô ta chỉ vừa mới hoàn toàn bình thường vào sáng hôm nay. Khi anh nhận được thông báo của những người làm việc cho mình thông tin về trạng thái của cô ta thì có chút thắc mắc trong 1 năm qua cô ta đã làm gì thì ngay tức khắc nhận được câu trả lời


-Cô bán thân mình lấy tiền để thuê người hãm hại người phụ nữ của tôi sao?_ anh hỏi


-Nếu anh đã biết thì hỏi tôi làm gì_ Dương Thùy Mỹ thật sự mù quáng khi vẫn còn nghĩ anh là người đơn giản dẫn đến hành động điên rồ như ngày hôm nay thế nhưng cô ta vẫn chưa tỉnh ngộ thì phải.


Như vậy có đáng không?. Cô thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu_ Trịnh Tuấn


Cô ta liếc nhìn anh bằng nửa con mắt. Giọng nói đầy khinh bỉ cất lên


Chính các người đã dồn tôi vào đường cùng thì còn hỏi tôi có hiểu chuyện được không à?_ Dương Thùy Mỹ


Tuy cô ta đã bị bắt tới đây từ tối hôm qua nhưng trên người cô ta hoàn toàn không có vết thương gì, anh không muốn đánh người dơ bẩn như cô ta nhưng anh đã sớm đưa ra cách giải quyết cô ta


-Dương Thùy Mỹ tôi nói cô biết cô đã đạt tới giới hạn của tôi rồi. Tôi nhất định sẽ không buôn tha cho cô thêm lần nào nữa . Cô nhất định sẽ trả giá_ anh thản nhiên nói


-Anh...anh sẽ làm gì tôi_ Dương Thùy Mỹ không hiểu tại sao lần này khi lời nói phát ra lại khiến cho bản thân mình bất an lo sợ đến thế


-Tôi sẽ không giết cô vì nó sẽ làm bẩn tay tôi. Nhưng tôi sẽ tặng cho cô cái kết được gọi là "sống không bằng chết". Chúc cô vui vẻ tận hưởng cuộc sống còn lại của mình trong 4 bức tường ở một nơi người ta hay gọi " sống không được chết không xong" _ anh nói xong thì quay bước đi


Dường như cô ta hiểu được mức nghiêm trọng của câu nói của anh. Sự ý thức vốn mất đi dường như vẫn đã quay trở lại một chút nhưng đủ làm cô ta hiểu được bản thân đang gặp phải chuyện gì. Việc cuối cùng mà cô ta có thể làm để giải thoát mình khỏi cái nạn do chính mình gây ra bây giờ chỉ còn có thể là một lời cầu xin. Dù đê tiện thấp hèn đi chăng nữa chỉ cần sống là được


-Trịnh Tuấn em...em xin lỗi. Tha cho em lần này đi. Được không? _ cô ta chỉ biết hèn hạ cầu xin anh vào lúc này


-Có gan làm thì có gan chịu.Quá muộn rồi_ anh nói rồi bước thẳng ra ngoài.


Trợ lý Lâm vội bước theo anh


-Cho cô ta hưởng mức án trung thân. Cậu mau cho người đưa cô ta tới sở cảnh sát ngay bây giờ tôi muốn nó được giải quyết trong ngày hôm nay. Giờ thì đưa tôi về công ty_ anh ra lệnh


-Được thưa Trịnh Tổng_ trợ lý Lâm

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương