Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
-
Chương 465: Ngoại truyện 55
Anh chỉ vào mắt kính của cô, giọng nói vô cùng ngạc nhiên, vui vẻ làm cho người ta không thấy phản cảm.
Lúc này Đông Lôi không tự giác sờ mặt, nở nụ cười, vừa rồi không cẩn thận tháo ra quên đeo lại:
“Giống như có chút ấn tượng. Sao vậy, cậu cũng trú mưa hả? Azz, mưa này thật là lớn cũng không biết khi nào mới tạnh đây!”
Cô đeo mắt kính lên, toàn bộ khung cảnh hoàn toàn bị phá hủy.
Trương Hộc không khỏi lấy bản vẽ của mình giơ lên so sánh, cười nhẹ một tiếng, đáy mắt lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ, không nhịn được hỏi:
“Sao cậu lại đeo mắt kính xấu như vậy. Ngăn cản người khác theo đuổi sao?”
“Tôi không nghĩ chọc phiền toái!”
Cô nhe răng mỉm cười.
“Không muốn quen với người trong trường đại học?”
Câu hỏi này, hình như có chút vượt qua giới hạn bạn bè bình thuòng, cô và người bạn học này chỉ gặp mặt một lần mà thôi, người ta ngược lại rất tự nhiên...
“Ách... Cũng có thể nói như vậy...”
Cô gật đầu.
“Ừm chiêu này của cậu dùng rất tốt. Chỉ một mắt kính làm cho người ta cảm giác như hai người. Sẽ khiến nhiều nam sinh e ngại mà khồn dám bước tới...”
Trương Hộc nói.
Cô chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nhưng đoan trang ưu nhã.
Ngày này, tuyệt đối là một ngày đặc biệt với Trương Hộc, bởi cậu gặp được một nữ sinh vô cùng đặc biệt.
Tại sao là rất đặc biệt đây?
Rất đơn giản, từ nhỏ đến lớn cậu đã quen với những con gái thấy cậu thì chỉ có ánh mắt si mê “thật đẹp”, duy chỉ có cô là ngoại lệ, dù khi nói chuyện với cậu cũng tự nhiên thanh thản, tươi cười sạch sẽ đơn giản; rõ ràng là người xinh đẹp động lòng người, vậy mà làm cho chính mình xấu đi.
Người đều có lòng thích cái đẹp. Cô gái trẻ tuổi đều thích trang điểm cho mình dễ nhìn. Dù cho có nguyên nhân nào đó, buộc phải giả trang thì cũng phải làm cho bình thường thôi, nhưng cô lại khác.
Trương Hộc nhìn mưa rơi không ngừng ngoài kia, hoa quỳnh hương đang chống lại cơn mưa, khiết mỹ không tỳ vết, trong không khí mơ hồ lộ ra hương thơm hoa quỳnh hương, thấm vào tim gan, làm cho cậu cảm thấy tốt đẹp vui vẻ nhất mà từ trước đến giờ chưa từng có.
Giờ khắc này, cậu cảm thấy nếu cô cười có thể so với hoa quỳnh hương này, không lấy màu sắc và hoa văn nhưng lại tươi đẹp mê người, không lấy hương nồng say lòng người, mà hoa nở trắng noãn, phong thái yểu điệu, thanh tú thanh nhã, mị lực từ bên trong phát ra là không giới hạn.
Đột nhiên, cậu cúi đầu, cầm lên bản vẽ kia, vẽ lại một người đang ôm một chồng sách, chốc lát, ở bên cạnh nhân vật, lại vẽ thêm một đóa hoa quỳnh, viết lên một hàng chữ:
“Cậu đẹp hơn hoa quỳnh!”
Vẽ xong một lần nữa đưa cho cô.
Đông Lôi nhìn thấy thật kinh ngạc.
Ví dụ này có chút không trang trọng, nhưng ánh mắt của cậu rất chính khí, ngay cả chữ cũng trang trọng lẫm liệt, nét vẻ lại cứng cáp có lực.
Cô không có tức giận, chỉ cười, nhè nhẹ nói một câu:
“Cám ơn, quá khen!”
Cô chững chạc khiến cho Trương Hộc càng thưởng thức:
“Không cần khách khí, tôi tên Trương Hộc, còn chưa biết bạn học tên gì đâu?”
Một lầ nữa tự giới thiệu mình, đây là chuyện cho tới bây giờ cậu vẫn chưa từng làm, cũng cho Đông Lôi cảm giác nếu mình không tự giới thiệu, có chút không thích hợp, nên tự nhiên nói ra tên:
“Đông Tuyết.”
Đây là tên chữ ông nội đặt cho cô nhưng chưa bao giờ dùng.
Cô không muốn để cho người khác biết cô tên Đông Lôi, hai chữ này nếu đọc ra rất khiến người ta liên tưởng đến việc khác, vì vậy, lúc cô đăng ký học đã ghi tên này.
Đương nhiên, có thể dễ dàng thay đổi tên, tất cả đều do Thần Huống đã nói chuyện với hiệu trưởng- - nói cách khác, Hiệu trưởng biết rõ thân phận của cô.
“Xin chào, bạn học Đông!”
Trương Hộc cười cười vươn tay.
Đông Lôi bắt tay với cậu:
“Trương Hộc, xin chào, a, chờ một chút... Cậu tên là Trương Hộc?”
Đột nhiên cô thay đổi giọng nói:
“Chẳng lẽ cậu là đệ nhất tài tử trong lời đồn của các bạn học sao?”
Trương Hộc ngẩn rồi bật cười:
“Gì mà đệ nhất tài tử, đừng nghe bọn họ nói lung tung.”
Truyền thuyết, hệ y học có một học bá vô cùng kinh khủng, học bá này đọc sách cứ như ăn củ cải trắng, còn lúc bình thường không thích đi gần với nữ sinh nào cả, ai cũng nói cậu rất thanh cao, nhưng hôm nay, cô phát hiện lời đồn có chút quá rồi, ít nhất, cậu là một nam sinh rất hay nói.
Ngày này, Đông Lôi và Trương Hộc ngồi trên hành lang, nói chuyện một hồi lâu.
Đợi đến mưa nhỏ, Trương Hộc nói: “Đói bụng chưa, có muốn cùng đi ăn không... có lẽ đồ ăn bên trong căn tin đã lạnh, không bằng ra ngoài ăn mì, tôi biết có một chỗ bán mỳ rất ngon.”
Đông Lôi vốn nghĩ đi cũng không sao, lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Thần Huống.
“Lôi Lôi, Đình Phong tỉnh, đến bệnh viện cậu ấy muốn gặp em!”
Đông Lôi ngẩn ra, sau đó vui vẻ đứng dậy kêu lên:
“Thật vậy sao? Em lập tức trở về, em lập tức trở về!”
Vẻ mặt hưng phấn hai mắt sáng lên, làm cho cô càng thêm xinh đẹp.
“Tôi không đi ăn cơm, tôi muốn đi xem anh hai... Tôi muốn đi nhìn anh ấy... Anh hai tôi đã tỉnh lại, bạn học Trương, sau này có cơ hội cùng nhau đi ăn một bữa nha... Tôi đi trước, tạm biệt...”
Cao hứng không biết làm sao, sau khi cúp điện thoại, mừng rỡ kêu một câu, thu thập sách vở, mang ba lô trên lưng, thật nhanh chạy vào trong mưa phùn, tươi cười vui vẻ, thật sâu chấn động lòng cậu.
Vui sướng, thẳng thắn, mà nhiệt liệt, tươi cười như ánh mặt trời, vô cùng có sức cuốn hút được phát ra từ trong lòng.
Trương Hộc đưa mắt nhìn cô rời đi, khuôn mặt mỉm cười ánh mắt dịu dàng.
Yêu một người có khi chính là đơn giản như vậy.
Đông Lôi nằm ở trên giường, ôm gấu bông, dựa vào trên giường tiếp tục suy nghĩ.
Chính là từ ngày đó trở đi, mỗi ngày đi học, cô thỉnh thoảng sẽ gặp bạn học Trương Hộc này, có khi trong thư viện, có khi ở phòng học, có khi ở căn tin, có khi ở trên đường...
Thư viện, cậu sẽ ngồi đối diện cô, mỉm cười nói: “Bạn học, có thể mượn một cây bút sao? Tôi đã quên mang...”
Ở phòng học, cậu sẽ ngồi bên cạnh vị trí của cô, nghiêm túc nghe giảng, có khi, có khi cậu đứng lên trả lời câu hỏi của giáo sư, miệng trả lời lưu loát trơn tru khiến cho cô kinh ngạc.
Ở căn tin, cậu sẽ kéo theo vài bạn nam, ngồi cùng bàn với cô. Hắn cười nói tiếng gió, để lại cho cô ấn tượng rất khắc sâu.
Một lần là trùng hợp, hai lần là ngẫu nhiên gặp, chuyện không quá ba...
Kỳ thật cô đã cảm giác có chút không thích hợp, nam sinh được cho là đệ nhất tài tử hệ y học, ân cần như vậy sao?
Hình như người ta lại không nói theo đuổi cô, cô cũng không thể tự đa tình mà nghĩ là họ đang theo đuổi mình...
Đây là một ận nam sinh rất dễ gần, cho nên, cô cũng không đi chọc thủng màng bọc mỏng kia, vẫn xem người ta như bạn học bình thường.
Chẳng qua, bây giờ nhìn lại, giấy mỏng đã nhất định phải phá thủng - - chuyện cô đã kết hôn phải cho cậu ấy biết, nếu không chồng cô sẽ có ý kiến, không được vui.
Thật sự ý kiến về chuyện này của Thần Huống cũng không mạnh mẽ bắt buộc, một người bạn học mới quen, dùng tình địch đến định nghĩa, có chút chuyện bé xé ra to, anh có ý kiến chình là cô không đeo nhẫn cưới - - không có chiếc nhẫn chứng tỏ thân phận cô đã kết hôn, cho dù không có Trương Hộc, sớm muộn gì cũng sẽ có người khác theo đuổi.
Anh nói câu đó, không phải muốn bức cô gì cả, chỉ muốn cô coi trong việc này, tự giác tự nguyện công bố chuyện đã kết hôn ra ngoài - - không có đạo lý ngày nào anh cũng đeo, mà ngón áp út vợ mình lại trống trơn, như để người ta biết thân phận tự do của cô...
Trước kia, chưa bao giơ anh cảm thấy không đeo nhẫn cưới, có quan trọng hay không, nhưng bây giờ anh phát hiện, thì ra anh cũng là người để ý chi tiết này.
Nếu có người có ý với cô, anh sẽ mãnh liệt muốn đánh dấu nhãn hiệu của mình lên trên người cô, từ đó ngăn chặn những người có ý nghĩ xấu xa với cô.
Tính tham muốn giữ lấy cuat anh, kỳ thật cũng rất mạnh mẽ, chỉ là những năm này, anh đã chôn sâu nó rồi…
Thần Huống nghe điện thoại xong, không gấp về phòng, thời gian còn sớm,, trở về phòng khẳng định không ngủ được, đến lúc đó, đối mặt với người vợ yêu thương ngủ bên gối, anh sẽ bị thương.
Vì vậy, anh lại ngồi ở đó cho đến khi 12h anh mới trở về phòng.
Vào phòng, mới phát hiện trong phòng không có bóng dáng của vợ mình, phòng tắm cũng không có ai!
Người đâu?
Đi đâu rồi?
Anh đi tới ban công, quả nhiên, cửa rộng mở, từng đợt gió đêm mát mẻ thổi vào.
“Lôi Lôi?”
Anh gọi vài tiếng nhưng không ai trả lời, quen cửa quen nẻo đi đến ghế dựa xích đu.
Chẳng biết lúc nào, cô bé ấy đã ngã dựa vào ghế ngủ mất rồi..
Lúc này đã nửa đêm khuya 12h...
“Sao lại ngủ ở chỗ này?”
Anh lắc đầu, đưa tay ôm cô lên.
Cô động đậy một chút, lầm bầm kêu một câu: “Anh Thần? A, không ngủ được, muốn đếm sao...”
Lớn như vậy, còn muốn đếm sao. Hơn nữa lại kêu anh “Anh Thần”, đến chết không đổi mà...
“Trở về phòng ngủ!”
“Ừm!”
Cô yên tâm thoải mái để cho anh ôm, bên ngoài có chút lạnh, cô cũng không đem chăn ra ngoài, vừa rồi còn quơ lung tung tìm chăn kìa...
“Sao người lại lạnh như vậy!”
Lúc này tháng 6, buổi tối còn thật lạnh. Nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn.
“Ừm trên người anh thật ấm áp!”
Cô ầu bầu, nhiệt độ cơ thể làm cho anh cảm thấy vô cùng thoải mái, chờ lên giường, cô lầm bầm một câu:
“Ngày mai em sẽ đeo nhẫn cưới đi học... Có điều anh Thần, bởi như vậy, có phải em sẽ mất một người bạn hay không….”
Thần Huống suy nghĩ một chút, giữa nam nữ, chỉ có tình bạn, thật sự không có nhiều đâu...
Anh không trả lời.
Lúc này Đông Lôi không tự giác sờ mặt, nở nụ cười, vừa rồi không cẩn thận tháo ra quên đeo lại:
“Giống như có chút ấn tượng. Sao vậy, cậu cũng trú mưa hả? Azz, mưa này thật là lớn cũng không biết khi nào mới tạnh đây!”
Cô đeo mắt kính lên, toàn bộ khung cảnh hoàn toàn bị phá hủy.
Trương Hộc không khỏi lấy bản vẽ của mình giơ lên so sánh, cười nhẹ một tiếng, đáy mắt lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ, không nhịn được hỏi:
“Sao cậu lại đeo mắt kính xấu như vậy. Ngăn cản người khác theo đuổi sao?”
“Tôi không nghĩ chọc phiền toái!”
Cô nhe răng mỉm cười.
“Không muốn quen với người trong trường đại học?”
Câu hỏi này, hình như có chút vượt qua giới hạn bạn bè bình thuòng, cô và người bạn học này chỉ gặp mặt một lần mà thôi, người ta ngược lại rất tự nhiên...
“Ách... Cũng có thể nói như vậy...”
Cô gật đầu.
“Ừm chiêu này của cậu dùng rất tốt. Chỉ một mắt kính làm cho người ta cảm giác như hai người. Sẽ khiến nhiều nam sinh e ngại mà khồn dám bước tới...”
Trương Hộc nói.
Cô chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nhưng đoan trang ưu nhã.
Ngày này, tuyệt đối là một ngày đặc biệt với Trương Hộc, bởi cậu gặp được một nữ sinh vô cùng đặc biệt.
Tại sao là rất đặc biệt đây?
Rất đơn giản, từ nhỏ đến lớn cậu đã quen với những con gái thấy cậu thì chỉ có ánh mắt si mê “thật đẹp”, duy chỉ có cô là ngoại lệ, dù khi nói chuyện với cậu cũng tự nhiên thanh thản, tươi cười sạch sẽ đơn giản; rõ ràng là người xinh đẹp động lòng người, vậy mà làm cho chính mình xấu đi.
Người đều có lòng thích cái đẹp. Cô gái trẻ tuổi đều thích trang điểm cho mình dễ nhìn. Dù cho có nguyên nhân nào đó, buộc phải giả trang thì cũng phải làm cho bình thường thôi, nhưng cô lại khác.
Trương Hộc nhìn mưa rơi không ngừng ngoài kia, hoa quỳnh hương đang chống lại cơn mưa, khiết mỹ không tỳ vết, trong không khí mơ hồ lộ ra hương thơm hoa quỳnh hương, thấm vào tim gan, làm cho cậu cảm thấy tốt đẹp vui vẻ nhất mà từ trước đến giờ chưa từng có.
Giờ khắc này, cậu cảm thấy nếu cô cười có thể so với hoa quỳnh hương này, không lấy màu sắc và hoa văn nhưng lại tươi đẹp mê người, không lấy hương nồng say lòng người, mà hoa nở trắng noãn, phong thái yểu điệu, thanh tú thanh nhã, mị lực từ bên trong phát ra là không giới hạn.
Đột nhiên, cậu cúi đầu, cầm lên bản vẽ kia, vẽ lại một người đang ôm một chồng sách, chốc lát, ở bên cạnh nhân vật, lại vẽ thêm một đóa hoa quỳnh, viết lên một hàng chữ:
“Cậu đẹp hơn hoa quỳnh!”
Vẽ xong một lần nữa đưa cho cô.
Đông Lôi nhìn thấy thật kinh ngạc.
Ví dụ này có chút không trang trọng, nhưng ánh mắt của cậu rất chính khí, ngay cả chữ cũng trang trọng lẫm liệt, nét vẻ lại cứng cáp có lực.
Cô không có tức giận, chỉ cười, nhè nhẹ nói một câu:
“Cám ơn, quá khen!”
Cô chững chạc khiến cho Trương Hộc càng thưởng thức:
“Không cần khách khí, tôi tên Trương Hộc, còn chưa biết bạn học tên gì đâu?”
Một lầ nữa tự giới thiệu mình, đây là chuyện cho tới bây giờ cậu vẫn chưa từng làm, cũng cho Đông Lôi cảm giác nếu mình không tự giới thiệu, có chút không thích hợp, nên tự nhiên nói ra tên:
“Đông Tuyết.”
Đây là tên chữ ông nội đặt cho cô nhưng chưa bao giờ dùng.
Cô không muốn để cho người khác biết cô tên Đông Lôi, hai chữ này nếu đọc ra rất khiến người ta liên tưởng đến việc khác, vì vậy, lúc cô đăng ký học đã ghi tên này.
Đương nhiên, có thể dễ dàng thay đổi tên, tất cả đều do Thần Huống đã nói chuyện với hiệu trưởng- - nói cách khác, Hiệu trưởng biết rõ thân phận của cô.
“Xin chào, bạn học Đông!”
Trương Hộc cười cười vươn tay.
Đông Lôi bắt tay với cậu:
“Trương Hộc, xin chào, a, chờ một chút... Cậu tên là Trương Hộc?”
Đột nhiên cô thay đổi giọng nói:
“Chẳng lẽ cậu là đệ nhất tài tử trong lời đồn của các bạn học sao?”
Trương Hộc ngẩn rồi bật cười:
“Gì mà đệ nhất tài tử, đừng nghe bọn họ nói lung tung.”
Truyền thuyết, hệ y học có một học bá vô cùng kinh khủng, học bá này đọc sách cứ như ăn củ cải trắng, còn lúc bình thường không thích đi gần với nữ sinh nào cả, ai cũng nói cậu rất thanh cao, nhưng hôm nay, cô phát hiện lời đồn có chút quá rồi, ít nhất, cậu là một nam sinh rất hay nói.
Ngày này, Đông Lôi và Trương Hộc ngồi trên hành lang, nói chuyện một hồi lâu.
Đợi đến mưa nhỏ, Trương Hộc nói: “Đói bụng chưa, có muốn cùng đi ăn không... có lẽ đồ ăn bên trong căn tin đã lạnh, không bằng ra ngoài ăn mì, tôi biết có một chỗ bán mỳ rất ngon.”
Đông Lôi vốn nghĩ đi cũng không sao, lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Thần Huống.
“Lôi Lôi, Đình Phong tỉnh, đến bệnh viện cậu ấy muốn gặp em!”
Đông Lôi ngẩn ra, sau đó vui vẻ đứng dậy kêu lên:
“Thật vậy sao? Em lập tức trở về, em lập tức trở về!”
Vẻ mặt hưng phấn hai mắt sáng lên, làm cho cô càng thêm xinh đẹp.
“Tôi không đi ăn cơm, tôi muốn đi xem anh hai... Tôi muốn đi nhìn anh ấy... Anh hai tôi đã tỉnh lại, bạn học Trương, sau này có cơ hội cùng nhau đi ăn một bữa nha... Tôi đi trước, tạm biệt...”
Cao hứng không biết làm sao, sau khi cúp điện thoại, mừng rỡ kêu một câu, thu thập sách vở, mang ba lô trên lưng, thật nhanh chạy vào trong mưa phùn, tươi cười vui vẻ, thật sâu chấn động lòng cậu.
Vui sướng, thẳng thắn, mà nhiệt liệt, tươi cười như ánh mặt trời, vô cùng có sức cuốn hút được phát ra từ trong lòng.
Trương Hộc đưa mắt nhìn cô rời đi, khuôn mặt mỉm cười ánh mắt dịu dàng.
Yêu một người có khi chính là đơn giản như vậy.
Đông Lôi nằm ở trên giường, ôm gấu bông, dựa vào trên giường tiếp tục suy nghĩ.
Chính là từ ngày đó trở đi, mỗi ngày đi học, cô thỉnh thoảng sẽ gặp bạn học Trương Hộc này, có khi trong thư viện, có khi ở phòng học, có khi ở căn tin, có khi ở trên đường...
Thư viện, cậu sẽ ngồi đối diện cô, mỉm cười nói: “Bạn học, có thể mượn một cây bút sao? Tôi đã quên mang...”
Ở phòng học, cậu sẽ ngồi bên cạnh vị trí của cô, nghiêm túc nghe giảng, có khi, có khi cậu đứng lên trả lời câu hỏi của giáo sư, miệng trả lời lưu loát trơn tru khiến cho cô kinh ngạc.
Ở căn tin, cậu sẽ kéo theo vài bạn nam, ngồi cùng bàn với cô. Hắn cười nói tiếng gió, để lại cho cô ấn tượng rất khắc sâu.
Một lần là trùng hợp, hai lần là ngẫu nhiên gặp, chuyện không quá ba...
Kỳ thật cô đã cảm giác có chút không thích hợp, nam sinh được cho là đệ nhất tài tử hệ y học, ân cần như vậy sao?
Hình như người ta lại không nói theo đuổi cô, cô cũng không thể tự đa tình mà nghĩ là họ đang theo đuổi mình...
Đây là một ận nam sinh rất dễ gần, cho nên, cô cũng không đi chọc thủng màng bọc mỏng kia, vẫn xem người ta như bạn học bình thường.
Chẳng qua, bây giờ nhìn lại, giấy mỏng đã nhất định phải phá thủng - - chuyện cô đã kết hôn phải cho cậu ấy biết, nếu không chồng cô sẽ có ý kiến, không được vui.
Thật sự ý kiến về chuyện này của Thần Huống cũng không mạnh mẽ bắt buộc, một người bạn học mới quen, dùng tình địch đến định nghĩa, có chút chuyện bé xé ra to, anh có ý kiến chình là cô không đeo nhẫn cưới - - không có chiếc nhẫn chứng tỏ thân phận cô đã kết hôn, cho dù không có Trương Hộc, sớm muộn gì cũng sẽ có người khác theo đuổi.
Anh nói câu đó, không phải muốn bức cô gì cả, chỉ muốn cô coi trong việc này, tự giác tự nguyện công bố chuyện đã kết hôn ra ngoài - - không có đạo lý ngày nào anh cũng đeo, mà ngón áp út vợ mình lại trống trơn, như để người ta biết thân phận tự do của cô...
Trước kia, chưa bao giơ anh cảm thấy không đeo nhẫn cưới, có quan trọng hay không, nhưng bây giờ anh phát hiện, thì ra anh cũng là người để ý chi tiết này.
Nếu có người có ý với cô, anh sẽ mãnh liệt muốn đánh dấu nhãn hiệu của mình lên trên người cô, từ đó ngăn chặn những người có ý nghĩ xấu xa với cô.
Tính tham muốn giữ lấy cuat anh, kỳ thật cũng rất mạnh mẽ, chỉ là những năm này, anh đã chôn sâu nó rồi…
Thần Huống nghe điện thoại xong, không gấp về phòng, thời gian còn sớm,, trở về phòng khẳng định không ngủ được, đến lúc đó, đối mặt với người vợ yêu thương ngủ bên gối, anh sẽ bị thương.
Vì vậy, anh lại ngồi ở đó cho đến khi 12h anh mới trở về phòng.
Vào phòng, mới phát hiện trong phòng không có bóng dáng của vợ mình, phòng tắm cũng không có ai!
Người đâu?
Đi đâu rồi?
Anh đi tới ban công, quả nhiên, cửa rộng mở, từng đợt gió đêm mát mẻ thổi vào.
“Lôi Lôi?”
Anh gọi vài tiếng nhưng không ai trả lời, quen cửa quen nẻo đi đến ghế dựa xích đu.
Chẳng biết lúc nào, cô bé ấy đã ngã dựa vào ghế ngủ mất rồi..
Lúc này đã nửa đêm khuya 12h...
“Sao lại ngủ ở chỗ này?”
Anh lắc đầu, đưa tay ôm cô lên.
Cô động đậy một chút, lầm bầm kêu một câu: “Anh Thần? A, không ngủ được, muốn đếm sao...”
Lớn như vậy, còn muốn đếm sao. Hơn nữa lại kêu anh “Anh Thần”, đến chết không đổi mà...
“Trở về phòng ngủ!”
“Ừm!”
Cô yên tâm thoải mái để cho anh ôm, bên ngoài có chút lạnh, cô cũng không đem chăn ra ngoài, vừa rồi còn quơ lung tung tìm chăn kìa...
“Sao người lại lạnh như vậy!”
Lúc này tháng 6, buổi tối còn thật lạnh. Nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn.
“Ừm trên người anh thật ấm áp!”
Cô ầu bầu, nhiệt độ cơ thể làm cho anh cảm thấy vô cùng thoải mái, chờ lên giường, cô lầm bầm một câu:
“Ngày mai em sẽ đeo nhẫn cưới đi học... Có điều anh Thần, bởi như vậy, có phải em sẽ mất một người bạn hay không….”
Thần Huống suy nghĩ một chút, giữa nam nữ, chỉ có tình bạn, thật sự không có nhiều đâu...
Anh không trả lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook