Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc
Chương 91: Ly hôn đi

Cô nói, cô yêu hắn.

Cô chưa từng thanh minh ình, chỉ nói là cô thật sự yêu hắn.

Nhớ lại bộ dạng lúc ban đầu của cô, lúc ẩy quả thật cô không để bất kỳ ai ở trong lòng.

Cô rất biết cách tiêu tiền, hắn thường nhận được hóa đơn tiền điện thoại ít nhất phải mấy vạn; cô cũng hay uống rượu, dù là khi mang thai Hinh Hinh cũng vẫn uống…, cho tới khi hắn không chịu nổi vì bị lên báo liên tiếp mà hạn chế tự do của cô; cô sẽ uống một số loại thuốc kích thích, ném đồ vật giống như bị điên rồi, đôi khi hắn thật sự muốn nhốt cô vào bệnh viện tâm thần.

Nhưng sau khi Hinh Hinh ra đời không lâu, cô lại thay đổi.

Ánh mắt trở nên tinh khiết, nụ cười trở nên ấm áp, nhất cử nhất động cũng không làm ngứa mắt hắn như trước nữa.

Nếu như, sau khi cô lừa hắn lại yêu hắn thì hắn nên làm thế nào?

Hắn yêu cô, đã yêu sâu vào tận xương tủy, yêu đến nỗi dù bị sỉ nhục đến mức này rồi cũng không muốn vì quá khứ mà kết thúc tương lai của bọn họ.

Điện thoại đột nhiên vang lên, sau khi chần chờ một lát hắn mới nhận.

“Ngôn tiên sinh, đã có kết quả rồi.” Đầu điện thoại bên kia nói.

Trong lòng chợt căng thẳng, hắn hỏi: “Là ai?”

Bên kia nói: “Cả ba người đều không phải.”

Một chút dịu dàng trong lòng hoàn toàn bị đánh nát. Thật lâu sau, hắn mới hỏi lại lần nữa để xác nhận: “Anh nói là, cả ba người kia đều không có quan hệ cha con với đứa bé?”

“Đúng, cả ba người đều không phải, ngài muốn xem ba tờ báo cáo đó không?”

“Không cần.” Ngôn Lạc Quân cúp điện thoại, bờ môi hiện lên một nụ cười châm chọc.

Khó trách cô nói không biết, một kỹ nữ sinh đứa bé, cô làm sao biết là của ai? Đúng vậy, cô quả thật không biết, bởi vì đàn ông của cô nhiều như thế cơ mà!

Hứa Tĩnh Hàm, hắn điên rồi mới có thể muốn tiếp tục bị cô chà đạp!

Ngày thứ sáu, cô cầm tờ báo cũ, từng nhát từng nhát cắt mẩu báo về cô gái tên “Bạch Ngưng” gặp chuyện không may.

Cô nghĩ, có lẽ chờ hắn trở về, cô sẽ đặt tờ báo này đến trước mặt hắn, nói cho hắn biết tên cô là Bạch Ngưng.

Chỉ là một người đã chết, chỉ còn lại vài tiêu đề trên các tờ báo.

Không kìm chế được cô lại muốn khóc.

Dù là làm Hứa Tĩnh Hàm, hay làm Bạch Ngưng, cô đều không có lý do để hắn chấp nhận cô.

Bên ngoài gió thổi từng đợt, phát ra tiếng vang thê lương, hạt mưa đập lên cửa sổ, không lớn nhưng từng hạt từng hạt lại rơi vào lòng cô, khiến cho lòng cô càng thêm lạnh lẽo.

Trên hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, trong lòng Bạch Ngưng hốt hoảng suýt chút nữa cắt vào ngón tay.

Là hắn, đây là tiếng bước chân của hắn!

Tiếng bước chân kia chậm rãi tới gần, thân thể của cô hồi hộp đến phát run. Sốt ruột nhìn cửa phòng, nghe âm thanh tay nắm cửa chuyển động, sau đó, trong chớp mắt nhìn thấy hắn tất cả mọi thứ chợt như yên lặng.

Ngôn Lạc Quân đứng ở cửa rất lâu mới chậm rãi đi vào, bình tĩnh nhìn cô.

Tóc tai toán loạn, thân hình gầy yếu không chịu nổi, khuôn mặt giống như già đi mấy chục tuổi . . . . . . Đột nhiên khiến tim hắn nhói đau. Chỉ có chính hắn mới biết, khi gặp lại cô, trong lòng hắn sục sôi mãnh liệt đến nhường nào. Thì ra mấy ngày nay hắn nhớ cô như thế, thì ra dù trong lòng đã hạ quyết tâm một vạn lần nhưng khi gặp lại cô, vẫn có kích động muốn ôm cô vào lòng. Nhưng hắn biết, dù hắn còn muốn yêu cô, còn muốn ở bên cô, nhưng tôn nghiêm của hắn không cho phép hắn lưu luyến nữa.

Hắn đóng cửa lại, nói: “Ngày mai, cô đến công ty tôi ký thỏa thuận li hôn.”

Trái tim đột nhiên lạnh lẽo, trong nháy mắt máu toàn thân như đông lại.

“Ký thỏa thuận li hôn. . . . . .” Lời của hắn, không ngừng quanh quẩn bên tai cô.

Hình như muốn rơi lệ, nhưng mắt đã không còn nước mắt để rơi nữa.

Bạch Ngưng dời tầm ánh mắt, không hề phản ứng.

“Sau ngày mai, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi đã an bài cho cô một biệt thự ở Vân Nam, còn có. . . . . .” Ngôn Lạc Quân móc ra một tấm thẻ, ném trước mặt cô nói: “Năm trăm vạn, không đủ cho cô hoang phí nhưng đủ để cô sống. Chiều mai hai giờ lên máy bay, tối hôm nay cô hãy thu thập đồ đạc đi, ngày mai sau khi ký xong đơn ly hôn tôi sẽ đưa cô ra sân bay.”

Bạch Ngưng nắm chặt mẩu tin nữ sinh đại học nhảy lầu trong tay, thật lâu sau mới lên tiếng: “Vậy. . . . . . Hinh Hinh thì sao?” Lúc này rồi mà cô vẫn có thể mở miệng hỏi hắn, nhưng lại vì một đứa bé không phải con cô.

“Không cần cô quan tâm.” Ngôn Lạc Quân lạnh lùng nói.

Bạch Ngưng bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Hắn định làm gì.

Hinh Hinh không phải con hắn, hắn muốn giữ lại làm gì?

“Anh không thể. . . . . .” Bạch Ngưng lo lắng lại đau lòng nhìn hắn.

Ngôn Lạc Quân nhìn cô chằm chằm nói: “Huyết mạch Ngôn gia xưa nay không để lưu lạc bên ngoài, đây cũng là nguyên nhân ban đầu cha mẹ tôi đồng ý để tôi cưới cô vào cửa. Nếu như chúng ta ly hôn, tôi không nuôi đứa bé, với cuộc sống riêng bê bối của cô thì ai cũng sẽ biết Ngôn Lạc Quân tôi bị một kỹ nữ cắm sừng. Cô nói xem, tôi sẽ giao con bé cho cô sao?”

“Em xin anh, con bé vô tội, anh hãy để em nuôi nó. . . . . .”

“Cô không có tư cách cầu xin tôi, tôi không thương lượng với cô mà là thông báo cho cô.” Ngôn Lạc Quân cắt đứt lời cô.

Hắn nhìn cô chằm chằm, lấy tư thái vương giả nói: “Yên tâm, tôi sẽ không để cho nó chết non, Bác Thẩm sẽ luôn luôn chăm sóc nó. Chuyện này, tôi có thể bảo đảm. Đồng thời, cô phải cắt đứt tất cả khả năng để tôi phải nhìn thấy cô, ví dụ như trở lại giới giải trí, ví dụ như rời khỏi Vân Nam, hoặc lên ti vi, lên báo. Nếu để cho tôi thấy được, tôi mà tức giận có thể sẽ nghĩ cách xử lý cô, hoặc là đứa con hoang kia đấy.” Một khắc kia, cô như thấy được Satan trong truyền thuyết.

“Bây giờ cô đi ra ngoài, tôi muốn ngủ.” Ngôn Lạc Quân cởi áo khoác, nói.

Bạch Ngưng nắm tờ báo cũ trong tay, từ từ xuống giường, tập tễnh đi ra cửa.

Sau khi cô đóng cửa, Ngôn Lạc Quân vô lực tựa vào cửa.

Hắn rốt cuộc lấy tư thái kiêu ngạo nói chia tay cô, cuối cùng cũng ình một lối thoát. Nhưng sao trong lòng hắn vẫn không nỡ.

Cũng may, may mà cô không cầu xin hắn đừng ly hôn, không nói cô thật sự yêu hắn, cầu xin hắn tha thứ cho cô, thật may. . . . . .

Nhưng tại sao, cô không cầu xin hắn? Tại sao, cô lại thoải mái như vậy? Đúng rồi, đây chính là nguyện vọng của cô, cô đã muốn ly hôn từ lâu rồi.

Mười hai giờ rưỡi hôm sau, Tiểu Hà đúng giờ tới đón cô.

Bạch Ngưng nhìn căn phòng, phát hiện không có món đồ nào là của cô cả. Nơi này, từ trước đến nay đều không thuộc về cô, Hứa Tĩnh Hàm, Ngôn phu nhân, tất cả đều không phải là cô.

Tầm mắt rơi trên chiếc nhẫn để trên tủ đầu giường, trong lòng lại co rút đau đớn.

Nếu như có món đồ nào thuộc về cô, thì đó chính là chiếc nhẫn này. Nếu như có thể, cô có thể coi chiếc nhẫn hơn mười tệ này là nhẫn cưới của cô và Ngôn Lạc Quân sao? Nhẫn cưới của Bạch Ngưng và Ngôn Lạc Quân . . . . . .

Cô từ từ vươn tay cầm chiếc nhẫn lên, nắm chặt trong tay.

Tầng trệt tập đoàn Thịnh Thế, Bạch Ngưng ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao lớn, đứng một hồi lâu mới mang sắc mặt tái nhợt đi lên bậc thang. Vừa mới vào sảnh chính, tiếp tân đã tới nói: “Ngôn phu nhân, tổng giám đốc đã nói, nếu cô tới để tôi dẫn cô lên phòng làm việc của tổng giám đốc, xin mời cô đi bên này –”

P/s:Hôm nay mới biết anh Quân 25 tuổi, Tĩnh Hàm 24, Bạch Ngưng 22 Quả thật là tin hot =))

Tình trạng này mà tôi bảo sắp có sủng ngọt chắc chẳng ai tin đâu nhỉ.

Còn cái đoạn giới thiệu quyển 2 kinh dị trong truyền thuyết kia bắt đầu từ chương …150 và nó LẠI ngọt từ đó cho đến hết truyện. Quả thật muốn chửi cmn tác giả lừa tình =.=

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương