Bạch Ngưng suy xét một lượt xong, nói: “Chúng ta qua bên kia đi, bên đó gần xe b. . . . . . Xe taxi đứng gần hơn.” Lúc còn ở trường học quen đi xe buýt, thiếu chút nữa đã nói thành xe buýt, may mà kịp thời sửa lại. Nhìn cách ăn mặc của cô lúc này mà chen chúc trên xe buýt sẽ làm Hạ Ánh Hi cảm thấy kỳ lạ.

Hạ Ánh Hi liếc nhìn cửa ra vào lại nhìn cô, gật đầu nói: “Được, qua bên kia.”

Hạ Ánh Hi cầm lấy ô trong tay cô, che cho cô, cùng cô quay đầu lại đi về phía trước.

Hai người vừa lên xe mưa liền tạnh, bầu trời dần dần sáng lên. Khi đến bệnh viện, chạy lên chạy xuống vài vòng, còn phải đăng kí số quả nhiên mất tận một tiếng. Lúc ra cửa ánh mặt trời ấm áp đã trải dài trên mặt đất.

“Trời nắng!” Bạch Ngưng ngạc nhiên.

“Đúng vậy, thay đổi thật nhanh.” Hạ Ánh Hi vừa dứt lời, liền nghe Bạch Ngưng hoan hô nói: “Nhìn kìa, là cầu vồng cầu vồng kìa!”

Hạ Ánh Hi nhìn về phía chân trời, quả nhiên thấy bảy sắc cầu vồng.

“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cầu vồng, đây là lần đầu đấy, thật đẹp!”

“Tôi cũng chỉ mới nhìn thấy một lần, từ lúc còn học tiểu học.” Hạ Ánh Hi nói.

“Tôi còn tưởng rằng đời này không không giờ nhìn thấy được cầu vồng cơ, không ngờ thời tiết như hôm nay mà lại thấy được, ông trời thật tốt!”

Hạ Ánh Hi nhìn cô, nhẹ nhàng cười.

Hưng phấn xong Bạch Ngưng quay đầu lại, chậm rãi nói: “Anh. . . . . . Phải về rồi à?”

Hạ Ánh Hi gật đầu một cái.

Bạch Ngưng cắn cắn môi, nói: “Là bắt xe về sao?”

Hạ Ánh Hi lắc đầu một cái, nói: “Tôi ngồi xe buýt 561, đi đường Tế Lâm.”

Không phải nhà anh gần trường bọn họ sao? Sao lại phải đi đường Tế Lấm? Hơn nữa từ lúc còn là sinh viên đã không thấy anh đi xe buýt, sao bây giờ lại đi?

Bạch Ngưng ngạc nhiên, hỏi: “Nhà anh ở đường Tế Lâm sao?”

Hạ Ánh Hi cười cười, nói: “Không phải, ba tôi nói nếu tôi muốn đi theo lý tưởng của tôi, muốn làm theo ý mình, vậy thì một người cố gắng đi, đừng dựa vào gia đình nữa. Cho nên tôi chuyển ra ngoài thuê nhà.”

Bạch Ngưng không biết nói gì, chỉ có thể thầm cảm ơn cái kính này đã giúp cô che nửa khuôn mặt, giấu đi ngạc nhiên cùng áy náy của cô.

“Vậy. . . . . .”

“Tôi tiễn cô đi bắt xe.”

“Không cần.” Bạch Ngưng nhìn sang bên kia đường, vội vàng nói: “Còn năm giây nữa là đèn xanh rồi, anh nhanh đi đi.”

Hạ Ánh Hi gật đầu một cái, yên lặng xoay người đi. Đi được một bước lại quay đầu lại hỏi: “Cô có tiền không? Tôi quên mang tiền lẻ rồi.”

Bạch Ngưng nhớ mình chỉ có 100 nguyên chẵn, nhìn bốn phía chung quanh một lượt chỉ vào một cửa hàng trang sức nói: “Chúng ta đến đó đổi tiền lẻ.”

Nói xong liền chạy vào cửa hàng. Bên trong toàn là nữ sinh nên Hạ Ánh Hi không vào chỉ đứng ngoài cửa đợi cô.

“Tôi muốn cái dây buộc tóc này.” Bạch Ngưng đưa 100 ra, chỉ vào một cái dây buộc tóc nói.

Nhân viên phục vụ nhận tiền, trong lúc nhân viên còn đang tìm tiền trả lại Bạch Ngưng nhìn một chiếc nhẫn trong ngăn tủ kính.

Chiếc nhẫn đó giống của Ngôn Lạc Quân như đúc!

“Lấy tôi xem chiếc nhẫn này được không?” Bạch Ngưng vội vàng nói.

Nhân viên phục vụ lấy chiếc nhẫn ra, Bạch Ngưng ngắm nhìn một lượt, khẳng định là giống hệt, mừng rỡ nói: “Tôi không muốn lấy cái dây buộc tóc kia nữa, tôi lấy chiếc nhẫn này.”

Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Thật xin lỗi tiểu thư, đây là nhẫn đôi, chúng tôi không bán lẻ .”

Bạch Ngưng gật đầu một cái, hỏi: “Vậy một đôi bao nhiêu tiền?”

“22.”

“Được, vậy tôi mua một đôi.”

Ra khỏi cửa hàng trang sức, Bạch Ngưng vui mừng nói: “Anh xem, tôi vừa làm mất một chiếc nhẫn không ngờ lại thấy một cái giống thế ở đây!”

Hạ Ánh Hi không lên tiếng yên lặng nhìn tấm áp-phích Hứa Tĩnh Hàm treo ngoài cửa hàng lớn phía đối diện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương