Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc
Chương 137: Công việc mới

Bạch Ngưng ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nếu như là Hứa Tĩnh Hàm, cô còn có thể nói được, là Bạch Ngưng, cô nói thế nào mới phải?

“Tôi. . . . . . Anh giúp tôi trước, sau này tôi trả tiền lại cho anh được không?” Cô vừa xấu hổ vừa ngại ngùng nói khẽ.

Quan Thừa Diễm vội vàng nói: “Thì ra là chuyện này à, chuyện này cũng đâu có gì, dù em . . . . . em không phải là Tĩnh Hàm, nhưng chúng ta cũng có quen biết, không phải sao?”

Bạch Ngưng cắn cắn môi, nói: “Tóm lại, cám ơn anh.”

“Em. . . . . . Tên gì?” Quan Thừa Diễm hỏi.

“Bạch Ngưng.” Rất lâu rồi, cô không nghe được cái tên này.

“Cái tên rất giống khí chất của em.” Anh hơi mỉm cười nói.

Bạch Ngưng cúi đầu, cũng cười nhẹ.

Hôm sau, anh sắp xếp một căn nhà khác, giúp Bạch Ngưng dọn đến.

Đối với tình trạng hiện giờ của cô còn có thể ở một nơi tốt như vậy, cô cảm thấy không thích hợp lắm, nhưng cũng không biết nói gì hơn.

“Đồ dùng hàng ngày không có, chúng ta đi siêu thị một chuyến.”

Bạch Ngưng chỉ có thể xấu hổ gật đầu.

Hai người đến siêu thị, mua được một đống đồ lớn, bận rộn ở quầy thu ngân cả buổi.

“Ba trăm chín mươi tám tệ.” Nhân viên thu ngân nói.

Quan Thừa Diễm lấy bốn trăm tệ tiền mặt, đứng trước mặt Bạch Ngưng nói: “Lấy hộp kẹo cao su đi.”

“Ừ.” Bạch Ngưng xoay người, nhanh chóng liếc toàn bộ kệ hàng, phát hiện có rất nhiều loại, hỏi: “Lấy loại nào đây?”

“Trừ Doublemint ra thì loại nào cũng được.”

Bạch Ngưng cười nhẹ một tiếng, tùy ý cầm một hộp nhãn hiệu mới, vị chanh.

Giúp nhân viên thu ngân bỏ đồ vào túi mua hàng, hai người ra khỏi siêu thị.

Ngồi lên xe, Quan Thừa Diễm nói: “Kẹo cao su đâu?”

Bạch Ngưng lấy từ trong túi ra một cái hộp, đưa anh.

Quan Thừa Diễm cầm cái hộp nhìn thật lâu, sững sờ nhìn cô.

“Em. . . . . .”

Bạch Ngưng quay đầu, “Sao vậy?”

“Jissbon . . . . .”

“Anh không thích sao? Tôi chưa ăn bao giờ, tùy tiện cầm lấy thôi.” Bạch Ngưng nói.

Quan Thừa Diễm vẫn giữ nét mặt không tin nổi sững sờ nhìn cô, không nhịn được “phụt” cười một tiếng.

Bạch Ngưng có dự cảm xấu, nhìn cái hộp. Lúc này mới phát hiện ra, trên chữ vị chanh kia còn có một hàng chữ nhỏ: bao cao su tránh thai làm từ cao su thiên nhiên.

. . . . . .

Bao cao su. . . . . . Bao cao su. . . . . .

Mặt đỏ như bị đốt, chỉ muốn biến mất trong không khí cho rồi.

Quan Thừa Diễm ho khan hai cái, nói: “Thật bất ngờ, thật rất bất ngờ, em bao nhiêu tuổi rồi?”

Bạch Ngưng ngượng ngùng cúi đầu, rất muốn nói mình mười tuổi.

“Hai mươi hai.” Tiếng như muỗi kêu.

Hai vai Quan Thừa Diễm hơi run run, nghe đáp án này xong thì run rẩy càng mạnh.

“Thời buổi này, con gái giống như em không còn nhiều đâu.” Anh nói, xoay đầu lại nhìn cô.

“Thật ra thì tôi có biết mà, chẳng qua không nhìn rõ chữ. . . . . .” Bao cao su á, cô biết mà, chỉ là. . . . . . chưa từng mua thôi.

Quan Thừa Diễm mỉm cười nhìn cô, cảm thấy gương mặt cô rực rỡ như hoa đào, nhìn cô có cảm giác như gió xuân lướt qua tim.

Trở về nhà trọ, Bạch Ngưng ngượng ngùng đứng trước mặt Quan Thừa Diễm, giống như thiếu nữ mới biết yêu đối mặt với bạch mã hoàng tử trong lòng, ngượng ngùng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Buổi chiều. . . . . . Anh ở lại đây ăn cơm được không? Tôi làm.”

Quan Thừa Diễm gật đầu một cái.

Bạch Ngưng đỏ mặt, tươi cười rạng rỡ, nói: “Vậy anh ngồi ở đây một lát nhé!” Nói xong chạy vào phòng bếp.

Quan Thừa Diễm bất giác cười nhẹ một cái.

Không thể không thừa nhận, cô gái hai mươi hai tuổi này khiến người ta có cảm giác như mối tình đầu.

Vừa khẩn trương vừa cẩn thận, một lúc sau Bạch Ngưng bưng mấy món ăn làm xong ra.

“Xin lỗi, em không giỏi nấu nướng cho lắm, muốn nấu mấy món tinh xảo một chút, nhưng làm không được tốt.” Bạch Ngưng đối mặt với anh luôn có cảm giác áy náy, ngượng ngùng.

“Em cảm thấy anh nấu ăn thế nào?” Quan Thừa Diễm hỏi.

“Cũng. . . . . . được.” Theo cô thấy, thật ra thì không có gì đặc sắc.

Quan Thừa Diễm cười nói: “Anh muốn nói anh thấy mình làm cũng không tồi. Em xem đồ ăn anh làm anh đã thấy ngon rồi, vậy đồ ăn em nấu anh nhất định sẽ trầm trồ khen ngợi.”

Bạch Ngưng bị anh chọc cười, cũng thả lỏng không ít.

Trên ti vi chuyển sang phim truyền hình, âm thanh đột nhiên lớn hơn. Quan Thừa Diễm cầm điều khiển điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống.

Bạch Ngưng ngẩng đầu, vừa lúc thấy được phía dưới ghi đạo diễn: Quan Thừa Diễm. Không nhịn được trầm trồ: “Òa, không ngờ đạo diễn phim này là anh!”

Quan Thừa Diễm cười một tiếng: “Hai năm trước.”

“Em rất thích xem phim này, bây giờ những bộ phim đáng xem như thế này không còn nhiều đâu.” Bạch Ngưng cảm thán.

“Đáng tiếc, không thành công lắm. Ban đầu anh kỳ vọng rất nhiều vào nó.” Quan Thừa Diễm để điều khiển ti vi xuống.

Bạch Ngưng suy nghĩ một chút, nói: “Phần đầu rất hay, phần sau có hơi. . . . . .”

“Có hơi thế nào?” Quan Thừa Diễm hỏi.

Bạch Ngưng ngượng ngùng nói: “Không có gì, em chỉ nói lung tung thôi…, anh là đạo diễn lớn, em chỉ là người xem bình thường, biết cái gì đâu.”

“Không nhất định, em là đại biểu cho khán giả, cái nhìn của em cũng chính là cái nhìn của khán giả, bọn anh nên xem trọng mới phải.”

Bạch Ngưng suy nghĩ một chút, nói: “Em cảm thấy, nữ chính ở phần sau nếu lột xác một chút thì tốt hơn…, hơn nữa em cảm thấy nhân vật nam phụ kia kìa, anh ta rất có tố chất làm nam chính!” Nói xong, cô vừa cười: “Em cũng không có hiểu biết…, chỉ dựa vào sở thích nói lung tung thôi.”

Ánh mắt Quan Thừa Diễm sáng lên, rất hứng thú hỏi: “Em còn có cái nhìn gì nữa không, nếu như chỉ xem phần mở đầu còn phần sau cho em tùy ý phát triển, em sẽ xây dựng tình tiết ra sao?”

“Ừ. . . . . . Cái này có hơi khó, anh đừng hỏi em nữa!” Bạch Ngưng sờ sờ tóc.

“Đã bảo là nói chơi thôi mà, bởi vì trong lúc quay phim anh cũng đột nhiên cảm thấy nếu cốt truyện xoay quanh nam phụ và nữ chính sẽ hấp dẫn hơn!” Quan Thừa Diễm nói.

“A, bị em đoán đúng rồi? Xem ra trắc nghiệm nói em là một thiên tài nghệ thuật đúng là có điểm đáng tin!” Bạch Ngưng làm ra vẻ đắc ý.

Sau đó cô bị Quan Thừa Diễm dẫn dắt tám chuyện khoảng hơn một tiếng. Đến khi Bạch Ngưng nhớ ra hai người hình như đang định ăn cơm thì đồ ăn đã nguội ngắt cả rồi.

“Không nói nữa không nói nữa, em đi hâm đồ ăn, cơm nước xong rồi bàn tiếp.” Nói xong cô bưng đồ ăn vào phòng bếp.

Đợi cô đi ra, hai người cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm, Quan Thừa Diễm đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Nếu không, em thử làm biên kịch đi, có lẽ chỉ cần ba bốn năm là có thể gây dựng sự nghiệp”

Bạch Ngưng sững sờ, sau đó ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Em . . . . . Không được, mặc dù rất có hứng thú với tiếng Trung, nhưng khi thi sợ khó xin việc nên không học chuyên sâu. Em học tài chính, không làm được đâu”

“Dù sao, cứ thử đi, không được thì đổi sang cái khác.” Quan Thừa Diễm nói nghe rất nhẹ nhàng.

Mặc dù Bạch Ngưng cảm thấy mình không có khả năng đó, nhưng không thể không thừa nhận trong lòng cô thật sự rất tò mò. Sau đó lại mơ ước trở thành nhà văn!

“Được rồi, cứ quyết định vậy đi, thử một hai tháng, anh sẽ dẫn dắt em, không được thì thôi.”Quan Thừa Diễm quyết định.

Bạch Ngưng cười, gật đầu một cái.

Một tháng sau bên trong khách sạn xa hoa, Quan Thừa Diễm và Bạch Ngưng ngồi đối diện nhau.

“Chúc mừng em, được đạo diễn nổi tiếng để ý, chính thức bước vào con đường biên kịch.” Anh cười mở sâm banh, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô.

Bạch Ngưng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Đạo diễn nổi tiếng nào, hình như trước giờ đâu có ai khen em?”

“Anh chứ ai, anh cảm thấy em rất có thiên phú, rất có năng lực.” Quan Thừa Diễm đắc ý nói.

Bạch Ngưng che miệng cười.

“Anh thật là. . . . . . chỉ có anh mới thấy hài lòng thôi.”

Quan Thừa Diễm cầm chai rượu giúp cô rót rượu.

“Không, em không uống.” Bạch Ngưng vội ngăn cản.

“Sao thế? Không phải nói là ăn mừng sao? Sao lại không uống rượu?”

Bạch Ngưng cúi đầu, có chút khó nói.

“Sao vậy?” Quan Thừa Diễm cảm thấy có chuyện, không nhịn được hỏi. Mấy ngày nay, anh có thể cảm thấy mình đối với cô gái không biết mặt trước mắt nyà không chỉ có sự đồng tình, không chỉ là quan tâm, càng không phải là thưởng thức. Cô cười một tiếng, anh cũng sẽ vui mừng theo, cô nhíu mày, anh không nhịn cũng sốt ruột lo lắng.

“Mới vừa rồi nghe em ho hai tiếng, cổ họng không thoải mái sao?”

Bạch Ngưng nhẹ nhàng gật đầu.

Quan Thừa Diễm để rượu xuống, nói: “Vậy thì không nên uống, tổn thương thân thể sẽ không tốt.”

“Tĩnh Hàm. . . . . .” Quan Thừa Diễm ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Phải nói là Bạch Ngưng mới đúng, anh có một quyết định.”

Dáng vẻ quá mức nghiêm túc của anh khiến cô cảm thấy khẩn trương.

“Anh nghĩ, để em làm Hứa Tĩnh Hàm thực sự, bồi dưỡng em trở thành biên kịch tài ba!”

“Cái . . . . . . Có ý gì?” Bạch Ngưng nghe có chút không hiểu.

Quan Thừa Diễm nhìn cô nói: “Em có thiên phú, có tiềm chất thành công, mà thân phận Hứa Tĩnh Hàm có thể giúp em. Cho nên anh muốn nói cho em biết tất cả những gì anh biết về cô ấy, điều này sẽ giúp em tránh bớt những phiền toái mai sau.”

“Chuyện. . . . . . của cô ấy?” Bạch Ngưng quả thật rất xa lạ với tất cả những chuyện của Hứa Tĩnh Hàm.

“Có nhiều chuyện do anh nhìn thấy, có chuyện tự cô ấy nói cho anh biết. Anh nghĩ, em nên biết những chuyện này. Tránh như buổi sáng nay em không nhận ra người đại diện trước kia, như vậy mới đỡ rắc rối.”

Bạch Ngưng vội vàng gật đầu. Hiện giờ cô nghe tên một ca sĩ, một ngôi sao điện ảnh liền sợ đến nỗi phải lẩn trốn, chỉ sợ họ quen “mình”.

“Cô ấy chính thức đóng phim là vào năm mười sáu tuổi. . . . . .” Quan Thừa Diễm kể cặn kẽ tất cả những gì anh biết, bao gồm việc ở nơi nào, Hứa Tĩnh Hàm gặp ai, bộ phim gì, đạo diễn là ai, biên kịch là ai, cùng hợp tác với diễn viên nào. . . . . . Nhưng đã lược bớt những dây dưa của anh và Hứa Tĩnh Hàm.

Bạch Ngưng nghiêm túc ghi nhớ, cuối cùng mới hỏi: “Còn có một chuyện. . . . . . Trước đây cô ấy phá thai hai lần, anh biết. . . . . . Cha của đứa bé là ai không?”

Quan Thừa Diễm hơi cúi đầu, nói: “Anh. . . . . . Không rõ lắm.”

Bạch Ngưng gật đầu, không hỏi nữa. Những chuyện kiểu như vậy của ngôi sao rất bí mật, anh không biết cũng là bình thường.

“Còn có cái này, đây là chìa khóa tủ sắt ở ngân hàng.” Quan Thừa Diễm đưa một cái chìa khóa nhỏ màu vàng cho cô.

“Trong đó có những thứ cô ấy rất quý trọng, hoặc là những thứ cô ấy không muốn thấy cũng không nỡ vứt. Phần lớn những thứ đó khiến cô ấy nhớ lại hồi ức lúc nhỏ. Cha mẹ Tĩnh Hàm ly hôn từ sớm, ngoài mặt cô ấy không có biểu hiện gì, nhưng thật ra tận đáy lòng vẫn không dứt ra được, chỉ là không muốn nhớ tới mà thôi. Cho nên cô ấy cất tất cả đồ có liên quan đến ba mẹ ở trong đó.”

Bạch Ngưng nhận lấy cái chìa khóa, tuy nó nhỏ nhưng sao giờ lại nặng như vậy.

P/s: “hơn nữa em cảm thấy nhân vật nam phụ kia kìa, anh ta rất có tố chất làm nam chính”

Phải chăng mẹ kế đang muốn thay nam9 sao. Òa òa

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương