Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em
-
Chương 211: C211: Người đến không có ý tốt
Sau khi trở lại chung cư của Tạ San, An Dao Dao châm cứu cho cô ấy.
Khuôn mặt vốn sưng đỏ, căng cứng giờ đã dịu đi rất nhiều, thậm chí những nốt mụn cũng không còn ngứa ngáy như trước nữa.
Chị Tạ San, bây giờ đã báo án xong rồi, tiếp theo chị định làm thế nào?" An Đào Đào cất kỹ kim châm, thuận miệng hỏi một câu.
Tạ San sờ lên nốt mụn nhỏ trên mặt, tuy còn hơi sẩn sùi và sưng đỏ mà trở nên nóng rát, nhưng ánh mắt của cô ấy lại tràn đầy kiên định, đã nhìn ra đáng một người phụ nữ mạnh mẽ.
Cô ấy nói: “Nếu kẻ hạ độc chị là người trong công ty, vậy thì chị càng phải đến công ty làm, đến lúc đó, kẻ kia nhìn thấy khuôn mắt của chị lại khôi phục, chắc chắn sẽ còn ra tay lần nữa, nếu thế chúng ta có thể tóm được người đó.”
An Đào Đào đồng ý: “Đúng thế, như vậy thì càng có thể nhanh chóng bắt được kẻ đầu độc."
Chu Mễ và Tạ Như liếc nhau, nghĩ mà sợ: “ Cũng không biết kẻ đầu độc sẽ là ai, độc ác thật đấy.”
Tạ San nắm góc bàn, ánh mắt đột nhiên trở nên phức tạp.
An Đào Đào liếc sang cô ấy, đột nhiên thấy hơi lạ, vẻ mặt của cô ấy rối rắm như vậy, không lẽ đã phát giác người đầu độc là ai rồi?
Cũng đúng, loại chất độc tích tụ theo thời gian này chỉ có những người tương đối thân thiết mới có thể hạ được, trừ bố mẹ ra, cũng chỉ còn lại người bạn thân nhất, một người mạnh mẽ, thông minh giống Tạ San, chắc chắn cô ấy có thể đoán ra được.
"Tiếp theo, chúng ta chỉ cần chờ tin tức tối của cảnh sát là được.” An Đào Đào đứng lên, vỗ vỗ bả vai Tạ San.
Tạ San đang hoảng hốt, nhưng cũng tỉnh táo lại rất nhanh: “Ù, mọi chuyện sẽ sáng tỏ rất nhanh thôi, bất kể là ai, đều phải nhận trừng phạt thích đáng.”
An Đào Đào cười không nói gì, xem ra cô ấy đã nghĩ thông suốt.
Chuyện bên này của Tạ San đã kết thúc, An Đào Đào liền trở về biệt thự.
Chuyện phát sinh trong bữa tiệc ngày hôm qua đã được lan truyền, về cơ bản, những người có máu mặt ở thành phố A đều biết cả rồi.
Nhưng mà thái độ của Lục Sóc cũng rất rõ ràng, anh chỉ cần An Đào Đào, mấy thiên kim đại tiểu thư từ đâu xông đến kia, anh đều không thèm, anh chỉ cần một cô gái con giá ngoài giá thú được nuôi dưỡng ở nông thôn.
Cho nên, bây giờ An Đào Đào vẫn là người chiến thắng số phận.
Xuất thân không tốt thì có gì xấu đâu?
Chỉ cần có Lục Sóc ở đây, cô vẫn là người phụ nữ tôn quý nhất!
Hơn nữa, trong giới thượng lưu cũng truyền ra rất nhiều tin tức ngầm nói An Đào Đào chính là vị bác sĩ Đông y thần kỳ kia, bệnh nứt xương của cô Khang là do cô chữa khỏi, vợ chồng Triệu Đình Sâm hiếm muộn cũng là do cô chữa khỏi, ngay cả vợ chồng Lý Thị đang làm từ thiện, lên cơn đau tim đột ngột cũng là do cô chữa khỏi!
Gần đây, cô còn đang trị liệu tật ở chân cho.
con trai nhà họ Kỷ, khá hiệu quả, cũng là do người nhà họ Kỷ đích thân đến mời cô!
Cứ như vậy, ngoại trừ Lục Cửu Gia làm chỗ dựa, những nhân vật có mặt mũi khác cũng đều thiếu ân tình của An Đào Đào, thậm chí mảnh đất mà Lục Cửu Gia sắp khai hoang bây giờ cũng là nể mặt mũi An Đào Đào nên mới có.
Bọn họ còn tưởng rằng không cưới Thẩm Họa Họa thì sự nghiệp của Lục Cửu Gia sẽ gặp khó khăn, nhưng ai có thể ngờ được, rõ ràng là một cô gái nông thôn lại là một thần y, lại còn là một cô bé thu hút tài lộc.
Bỗng nhiên bọn họ lại bị vả mặt bôm bốp, ê hết cả mặt.
Tuy vậy, dù An Đào Đào có giỏi đến đâu thì vẫn có người xem thường cô.
Vị bà chủ nhà họ Lục kia đã sớm giận điên lên rồi, mặc dù nhà họ An chỉ là một dòng họ nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng phải là đứa con danh chính ngôn thuận, nhưng bây thì ngay cả một đứa nhỏ lớn lên trong gia đình bình thường cũng không phải, mà lại là một đứa con gái riêng được nuôi dưỡng ở nông thôn.
Bà ấy có cảm giác mặt mũi nhà họ Lục sắp mất hết rồi, nên trực tiếp bảo quản gia lái xe đưa mình đến biệt thự của Lục Sóc.
An Đào Đào vừa vào phòng khách, cô đã cảm thấy bầu không khí có gì không đúng lắm, cô quay đầu nhìn lại thì thấy bà cụ Lục đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa.
Sắc mặt bà ấy u ám, hai con ngươi sắc bén như ưng, trong tay còn cầm một chuỗi hạt, đang lần theo từng hạt.
Vừa nhìn thấy bà cụ, An Đào Đào đã nhận ra người này đến không có ý tốt.
Cảm giác đó còn khó chịu hơn cả khi đối mặt với Lục Sóc, thật là, sao vị này lại tới đây cơ chứ?
"Bà cụ Lục." An Đào Đào tiến thêm một bước, vẻ tươi cười trên mặt cũng không còn nữa.
Vẻ mặt bà cụ Lục kiêu ngạo, chẳng buồn nhìn cô lấy một cái, giống như chỉ nhìn cô một chút thì mình sẽ bị bẩn vậy.
Bị bà ấy coi thường như thế, nhưng An Đào Đào cũng không tức giận gì cả, dù sao từ nhỏ đến lớn cô đã từng chịu đựng rất nhiều ánh mắt như vậy, cũng không hiếm lạ gì một lần này, người ta đã miễn dịch rồi đó!
“Bà đến tìm đến Cửu Gia sao? Đáng tiếc anh. ấy đang ở công ty, chắc là phải rất muộn mới có thể trở về nhà.” An Đào Đào đứng ở nơi đó, giọng, nói của cô rất bình tĩnh, hoàn toàn không bị doạ sợ.
“Tôi không tìm đến nó, tôi tới tìm cô.” Bà cụ Lục nhướng mắt, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào cô.
“Tìm tôi?" An Đào Đào thầm đảo mắt trong. lòng, quả nhiên người đến không có ý tốt gì.
Bà cụ Lục không nói chuyện, mà quay đầu nhìn về phía dì Hạ bên cạnh, trầm giọng: “A Hạ"
Dì Hạ hiểu ý, lập tức lấy cốc giữ nhiệt ra.
Bà cụ Lục cầm cốc giữ nhiệt, uống một ngụm. nước nóng.
An Đào Đào nhìn hành động của bà ấy, suýt chút nữa trợn tròn mắt, đây là đang chê cốc và nước trong nhà bọn họ bẩn sao?
Nhìn dáng vẻ bà cụ rất ghê gớm, vừa nhìn đã biết khó hầu hạ, bảo sao Lục Sóc không coi bà ấy là bà nội.
“Tôi cũng có nghe nói chuyện xảy ra trong, bữa tiệc ngày hôm qua.” Bà cụ Lục nâng chiếc cốc giữ ấm ở trong lòng bàn tay, rất có uy nghiêm nói: “Tôi thật không ngờ, cô lại là con ngoài giá thú. mà nhà họ An nuôi dưỡng ở nông thôn.”
Quá mất mặt.
Nhìn thấu vẻ chán ghét trong mắt bà ấy, An Đào Đào có chút cảm giác khó chịu: “Con ngoài giá thú thì sao?”
Bà cụ Lục dùng một đôi mắt ưng nhìn chằm chằm cô, nói: "Lục Sóc là người cầm quyền của nhà họ Lục chúng tôi, nó cưới người nào cũng là thể diện của nhà họ Lục, bây giờ nó cưới một đứa con gái riêng, quả thực đã khiến nhà họ Lục chúng tôi mất hết mặt mũi, tôi muốn cô lập tức ly hôn với Lục Sóc, trở về nông thôn đi.”
Có khả năng bà cụ Lục đã giận điên lên rồi, những lời không nên nói đều nói ra, làm một trận không ngừng.
Nếu đổi lại là những người thì khác đã bị dọa sợ từ lâu, nhưng An Đào Đào thì không.
Khi cô ở nông thôn, đã nhìn thấy nhiều bà già khóc lóc ăn vạ om sòm, bây giờ nhìn thấy bà cụ Lục cùng giống như những bà lão khóc lóc ăn vạ da, chỉ là khí thế hung dữ hơn một chút mà thôi.
"Bà cụ Lục, Cửu Gia có biết quyết định của bà không?" An Đào Đào thuận miệng hỏi.
“Nó không cần biết.” Bà cụ Lục tiện tay ném ra một tờ thỏa thuận ly hôn: “Cô ký tên đi, sau đó tự mình nghĩ biện pháp để Lục Sóc cũng ký tên, ba ngày sau tôi muốn nhìn thấy kết quả, đến lúc đó, tôi sẽ cho cô năm triệu.”
An Đào Đào nhìn tờ thỏa thuận ly hôn trên đất, chau mày: “Cho nên, ý của bà là để cho tôi tự tìm Cửu Gia ký tên, bà không cần phải nói hay làm bất cứ điều gì, chỉ ngồi mát ăn bát vàng sao?”
Lời này thật sự rất khó nghe, bà cụ Lục bi sắc, ánh mắt cũng trở nên tàn ác: “Có vấn đề gì sao?”
An Đào Đào cười ha hả: “Không có vấn để, bà nói đều đúng hết, tôi không đám ý kiến.”
“Vậy thì ký tên nhanh đi.” Bà cụ Lục híp mắt, chờ đơn ly hôn này có hiệu lực, bà cụ sẽ để Lục Sóc cưới Thẩm Họa Họa.
Phải kết hôn với đối tượng xứng tầm thì mới có thể làm cho nhà họ Lục càng thêm thịnh vượng được.
An Đào Đào đứng nguyên tại chỗ, không có ý định cầm tờ thỏa thuận ly hôn lên.
Chẳng lẽ não cô bị úng nước, ngày lành không muốn hưởng mà lại muốn tìm đường chết sao?
Vừa mới tìm được đường sống tối hôm qua, nếu bây giờ lại kiếm chuyện nữa, thật sự coi Lục Sóc là cục đất mặc người nhào nặn sao?
Hơn nữa, cô và Lục Sóc đã giao ước rồi, sau này không ai ép buộc ai nữa, cũng sẽ không hãm hại cô, ngẫm thì khá là tốt. Bà cụ Lục này lại coi cô như mũi kiếm chỉ đâu đánh đó, thật sự cho rằng ép buộc, đe đọa một chút là cô sẽ sợ hãi, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao?
Như trong phim truyền hình ấy hả? Cô là loại nữ chính ngu ngốc kia hay gì?
Ký cái rắm ấy!
Cô còn đang muốn sống thật tốt mà, Lục Sóc lên cơn điên cũng không phải là trưng cho đẹp, đến lúc đó roi đa, hoặc là hố rắn sẽ chờ cô đến làm khách đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook