An Đào Đào cắm hoa khô vào bình hoa.

Hoa khô này được hái trong vườn hoa của biệt thự, mỗi loại đều rất quý giá, trên thị trường khó mà tìm thấy.

Dùng hoa này cắm vào bình khiến cả gian hàng được nâng cấp thêm một bậc. Đám sinh viên chưa từng nhìn thấy những loài hoa này nên lập tức vây xem, miệng không ngừng thốt lời cảm thán.

Lúc này, An Định Nhiên đang treo khung, tranh lên tường. Tranh của cô ta rất đẹp, lập tức thu hút rất nhiều sinh viên đến ngắm. Lúc cô ta quay đầu lại thì phát hiện ra những sinh viên đến ngắm khi nãy đều biến mất tăm.

Sao lại thế này?

Mới nãy còn ở đây mà?

Mắt An Định Nhiên như ra đa, quét khắp bốn phương tám hướng, nhanh chóng phát hiện ra bọn họ đang vây xem hoa khô của An Đào Đào, còn không ngừng xuýt xoa.

Xì!

Hoa khô thì có gì đẹp chứ?

Đúng là một đám ngu xuẩn không có óc thẩm mỹ.

An Định Nhiên thẩm chửi rủa, dần dần cũng không còn buồn bực nữa.

“Tớ đã treo xong tranh rồi, các cậu thấy treo. thế này ổn không?” Cô ta trèo xuống thang, lập tức muốn thu hút sự chú ý về mình.


Bây giờ sự chú ý của đám học sinh mới bị kéo lại.

Không thể không nói bức tường được treo kín tranh thật sự rất giống triển làm tranh lớn. Bức nào cũng rất đẹp, tuy vẫn không bằng hoạ sĩ quốc tế nhưng cũng mang linh hồn khó mà bỏ qua.

“Con người An Định Nhiên không ra gì những, tranh cô ta vẽ quả thật không tồi.” Chu Mễ ghé vào tai An Đào Đào nói khẽ.

An Đào Đào cũng hạ giọng: “Sự tồn tại là chân lý, người nào cũng có điểm đáng khen.”

Chu Mễ gật gù, lại chợt nhíu mày: “Nhưng mà tôi không thích cái kiểu lúc nào cũng tìm cảm giác tồn tại như cô ta, rất kinh tởm.

An Đào Đào đùa: “Trùm bao tải đánh cô ta.

một trận thì sao?”

"Tôi cũng muốn thế, nhưng chúng ta phải làm công dân tốt tuân thủ pháp luật.” Chu Mễ hơi sầu muộn, từ bỏ.

Lúc này, một nam sinh dừng lại trước gian hàng của bọn họ. Đó là một chàng trai tuấn tú, trông không phải kiểu tiểu thịt tươi đang nổi tiếng đạo này mà rất phong trần rắn rỏi, làn da ngăm khoẻ mạnh, có vẻ chị đánh giỏi.

Còn ánh mắt của anh ta lại đán chặt vào An Định Nhiên, trong mắt có yêu thương không giấu giếm. Chà, anh ta có ý với An Định Nhiên à? An Đào Đào như phát hiện ra gian tình, chớp mắt lia lịa.

“A, người kia!” Chu Mễ lẳng lặng chỉ vào chàng trai rắn rỏi kia nói: “Tớ biết người đó, anh ta tên là Lý Phong, là cháu trai của vợ chồng Lý thị, gần đây đang theo đuổi An Định Nhiên.”

Vợ chồng Lý thị?

An Đào Đào nhướng mày, anh ta là cháu trai của ông bà Lý đó sao?

Ông bà Lý nho nhã như thế, thật không ngờ cháu trai lại phong trần rắn rỏi như vậy. Nếu Chu Mễ không nói ra thân phận của anh ta, cô khó mà nghĩ rằng bọn họ có quan hệ với nhau.

“Theo đuổi An Định Nhiên sao?” Cô nhíu mày. Hiện giờ An Định Nhiên đang dùng mưu ma chước quỷ với Lục Sóc, chắc là không theo đuổi được rồi.

Chu Mễ khoanh tay trước ngực, cực kỳ phỉ nhổ: “Nhưng mà An Định Nhiên đó vô cùng thanh cao, không thèm nhìn Lý Phong một cái. Nhưng anh ta có vẻ rất thích như thế, càng lúc càng theo đuổi nhiệt tình hơn.”

An Đào Đào nghe vậy thì ánh mắt lại càng. ngổn ngang. Cô ta vẫn đào hoa thế sao?

Lý Phong đứng ngoài gian hàng, do dự xem có nên vào hay không. Nhưng anh ta vừa nhìn thấy gương mặt xinh xắn, kiêu ngạo của cô ta thì có vẻ thoả mãn. Anh ta cầm một ly trà sữa và cơm nắm bước vào trong, khi tiếp cận được An Định Nhiên, mặt anh ta đỏ lên ngay.

“An Định Nhiên, tớ mua trà sữa với cơm nắm cho cậu đây.” Lý Phong nói, căng thẳng đưa đồ ra, trông như sắp phải lên pháp trường vậy.

An Định Nhiên đang bàn luận về tranh với đám sinh viên, vừa nhìn thấy Lý Phong liền thay. đổi sắc mặt ngay.

Cái tên này sao cứ như âm hồn không tan vậy chứ?


Cô ta vừa chuyển trường đã bị anh ta theo dõi, cứ như kẹo mạch nha vậy. Ngày nào cũng thay đổi cách tặng đồ cho cô ta. Nào là cơm nắm, sủi cảo chiên, trà sữa, đều là thứ để đỗ dành con gái.

Cô ta mà là loại con gái không thể cưỡng nổi cám dỗ hay sao?

Cô ta về đây chỉ có một mục đích, đó chính là ở bên cạnh Lục Cửu Gia, cả đời ở bên nhau. Loại như Lý Phong mà cũng đòi so với Lục Cửu Gia à?

Xì, đến một sợi tóc cũng không bằng. An Định Nhiên hất cằm, như hoa khổng tước kiêu ngạo, giọng điệu cay nghiệt độc oán:"Xin lỗi, tôi ăn sáng rồi. Còn nữa, sau này mong cậu đừng mang mấy thứ này đến. Tôi thật sự không có tình cảm với cậu.”

Chanh chua thế này cũng đủ đánh tan sự nhiệt tình và tin tưởng của người khác. Lý Phong ủ rũ gục đầu xuống, biểu cảm trông hơi uể oải, nhưng mà anh ta lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, kiên định nói: “Tớ sẽ không từ bỏ đâu!”

Anh ta nói vậy rồi nhanh chóng đi mất.

Mà lúc này, Mạnh Manh vẫn luôn đứng nấp trong góc lại dùng ánh mắt ngập tràn oán hận nhìn An Định Nhiên.

An Định Nhiên kiêu ngạo lại hoàn toàn không nhận ra, cô ta đang được mọi người vây quanh.

Đám sinh viên nhìn hướng Lý Phong đi mất, tâm hồn nhiều chuyện thức tỉnh.

“An Định Nhiên, có phải Lý Phong đang theo đuổi cậu khong?”

“Lý Phong chính là cháu trai của vợ chồng Lý thị đó, gia thế cực kỳ tốt. Sao cậu nói từ chối thẳng, thừng thế?

“Phải đó, vợ chồng Lý thị cũng có một vị trí nhỏ ở thành phố A.”

Tuy bọn họ thuộc dòng dõi quý tộc nhưng người trong nhà chỉ mở vài công ty nhỏ, đúng là giàu có nhưng lại không có quyền thế. Nếu có thể làm quen với vợ chồng Lý thị thì nằm mơ cũng cười tỉnh.

An Định Nhiên nghe vậy thì âm thẩm cười khẩy, vợ chồng Lý thị sao so được với Lục Cửu Gia chứ?

Sau này cô ta muốn làm người phụ nữ của Lục Cửu Gia, dây dưa với loại vô dụng đó làm gì?


Cô ta chỉ cười không nói gì, nhưng ý từ chối trong mắt vô cùng rõ ràng.

Chu Mễ nghe thấy thế thì khẽ hừ một tiếng: “ Sao tớ lại cảm thấy mục đích An Định Nhiên từ chối Lý Phong không đơn giản nhỉ? Như thể còn giấu chiêu to phía sau.”

Chiêu to à?

An Đào Đào chớp mắt, có lẽ là muốn đổi thân phận với cô, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp hơn.

“Chắc là vậy...” Cô nhún vai, không hề hứng thú gì.

Gian hàng đã được bố trí xong. Bây giờ bọn họ còn phải về phòng học học một tiết, đến chín giờ lễ hội văn hoá mới chính thức bắt đầu. Đám sinh viên rất mong đến lễ hội văn hoá, cho dù đang học bọn họ cũng lén bàn bạc, vừa tan học, bọn họ đã lập tức chạy vội đến gian hàng đã bố trí xong.

Nhưng vừa vào trong, khao khát mãnh liệt của bọn họ đều tan nát, hỗn độn đầy đất khiến họ lạnh người.

“Sao lại thế này?"

“Lúc chúng ta đi rõ ràng còn ổn mà. Sao mới học một tiết đã thành thế này?”

“Rốt cuộc là đứa nào mất dạy quá vậy?”

An Đào Đào và Chu Mễ đi chậm, vừa đến gần đã thấy đám học sinh vây quanh bên ngoài gian hàng lẩm bẩm chứ không đi vào. Mặt ai cũng tái nhợt, hình như đã có chuyện lớn xảy ra.

“Làm sao thế?” Chu Mễ nhíu mày: “Tớ chợt cảm thấy có điều không lành.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương