Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em
Chương 152: C152: Sự săn sóc của bạn trai

Lục Sóc nghe xong lời anh ta nói, cười khẩy một tiếng nhưng không nói lời nào, giống như đang ngầm thừa nhận.

Đúng là anh đã lợi dụng An Đào Đào một lần để đi theo tới biệt thự.

Thật ra anh cũng rất bất ngờ, anh không nghĩ cô nhóc lại lợi hại đến như vậy, thế mà có thể chữa khỏi chân cho Kỷ Liên Quân. Tối qua anh vừa nghe xong thì muốn tới đây để nhận lấy sự đền đáp không phải đành cho mình.

Bởi vì anh hiểu Kỷ Liên Quân, loại người như. anh ta sẽ không nợ ân huệ của bất kì ai, nhất là của anh.

“Được, tôi đồng ý.” Kỷ Liên Quân để hai tay. lên đầu gối, cơn gió nhẹ thổi qua, áo len trên người của anh ta bị thổi bay, lộ ra đáng người gầy gò ốm yếu, nhưng đôi mắt kia nheo lại, chế nhạo nói: “Nhưng...”

Anh ta đột nhiên thay đổi, như mong muốn nhìn thấy khuôn mặt u ám của Lục Sóc.

Anh ta bật cười, giọng nói càng mỉa mai hơn, nhưng đôi mắt lại lấp lánh ánh sao: “Đến khi tôi đứng dậy, mảnh đất đó mới có thể cho anh, nếu như anh không yên tâm chúng ta có thể ký thỏa thuận.”

Lục Sóc cau mày, ánh mắt sâu thăm thẳm:" Ký đi.”

Nụ cười trên khuôn mặt Kỷ Liên Quân vụt tắt, đôi mắt lại yên ẳng như cũ, giống như người mới vừa cười không phải là anh ta: “Đi theo tôi

Lục Sóc nhấc chân đi theo, áo khoác màu đen bay phấp phới.

*

Trong phòng khách, An Đào Đào đang định thoát thân nhưng khi cô nhìn xung quanh mới nhận ra không thấy Lục Sóc, cũng không thấy cả Kỷ Liên Quân đâu nữa.

Không thấy hai người cùng một lúc.. không phải là đi đánh nhau rồi đấy chứ?


An Đào Đào có hơi sốt ruột, vội vàng kéo Kỳ Thần sang một bên hỏi: “Kỷ Thần, Cửu Gia với anh trai cậu đâu?”

Nói đến chuyện này, Kỷ Thần cũng đang buồn rầu muốn chết, anh cậu ta và Lục Sóc đã ra ngoài hơn ba mười phút rồi, thế mà còn chưa trở về!

Có muốn nói chuyện cũng đâu cần lâu như vậy, thêm một số tin đồn về tính tình thất thường. đáng sợ của Lục Sóc, Kỷ Thần đã có thể tưởng. tượng ra mấy hình ảnh bắt nạt ức hiếp người khác, mà anh trai cậu ta chính là người bị ức hiếp đáng thương đó.

Nhưng anh trai cậu ta không cho cậu ta đi theo, cậu ta sầu muốn rơi nước mắt.

“Anh ấy và Lục Cửu Gia ra ngoài nói chuyện tồi." Kỷ Thần mặt như đưa đám, càng thêm buồn sầu.

Nói chuyện?

An Đào Đào cảm thấy không đơn giản như vậy, cô căng thẳng hỏi: “Ra ngoài bao lâu rồi?”

Kỷ Thần tròn xoe hai mắt, cảm thấy cuộc đời này không còn ý nghĩa gì nữa: “Hơn ba mươi phút rồi, sẽ không có chuyện gì chứ?”

An Đào Đào không dám khẳng định, dù sao thì đây cũng là nhà họ Kỷ, chắc chắn Lục Sóc sẽ không làm loạn, cô kín đáo an ủi cậu ta: “Không, sao đâu, có lẽ là bàn bạc chuyện gì đó quan trọng, đừng có suy nghĩ lung tung.”

Kỷ Thần yếu ớt đáp lại một tiếng, giống như một con cún con bị người ta vút bỏ, nom đáng thương vô cùng.

An Đào Đào cũng không có tâm trạng an ủi cậu ta tiếp nữa, cô cũng đang sốt ruột muốn chết đây này.

Khoảng mười mấy phút nữa trôi qua, Lục Sóc và Kỷ Liên Quân mới ra khỏi phòng làm việc, vẻ mặt hai người chẳng có cảm xúc gì, nhưng An Đào Đào có thể nhìn ra, trên khuôn mặt không cảm xúc kia của hai ngươi có chút vui vẻ ẩn giấu trong đó.

Đúng là chết người mà, nói cái gì mà cả hai người có thể vui vẻ, đều cảm thấy hài lòng đến như vậy?


Khi An Đào Đào đang nghĩ bậy nghĩ bạ, Lục Sóc đã sải bước chân đến bên cạnh cô, cô ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Cửu Gia, các anh làm gì vậy?”

Lục Sóc nói: “Không có gì."

Kỷ Thần căng thẳng kiểm tra cơ thể của Kỷ Liên Quân: “Anh, anh không bị ức hiếp đấy chứ?”

Nhìn đứa em trai ngốc nghếch nhà mình, Kỷ Liên Quân thở ra một hơi, giọng nói trở nên dịu đàng trong vô thức: *Anh không sao, em không, cần phải lo lắng.”

Nghe xong, Kỷ Thần được yêu thương mà vừa. mừng vừa sợ, từ khi Kỷ Liên Quân có tật ở chân, đã ba năm rồi anh ấy chưa từng địu đàng với mình như thế, đột nhiên vui vẻ thế này thì làm sao bây

“Lục Cửu Gia, hi vọng anh có thể thực hiện đúng thỏa thuận, đừng hành động thiếu suy nghĩ ” Kỷ Liên Quân lại đưa mắt nhìn Lục Sóc, đôi mắt anh ta sạch sẽ, mặt mũi hiển lành trong trẻo, tựa như những thứ tốt đẹp nhất trên đời đều hội tụ trên người anh ta vậy.

Lục Sóc từ trên cao nhìn xuống anh ta, chẳng, nói chẳng rằng cũng không gật đầu, lại giống như một kiểu ngầm thừa nhận.

Kỳ Liên Quân liếc mắt, đột nhiên lại nhìn về phía An Đào Đào, con thỏ trắng ngây thơ đáng, thương còn không nhận ra là mình đã rơi vào hang sói, có lẽ, chỉ đợi đến cuối cùng khi không còn giá trị lợi dụng gì nữa mới được thả ra.

Thật là đáng thương.

“Đáng thương quá mà.” Kỷ Liên Quân than thở, đôi mắt chứa đầy sự thương hại.

"???" Meo meo, An Đào Đào đầy dấu chấm hỏi.

Đáng thương?


Còn có, vì sao lại dùng loại ánh mắt thương hại đó nhìn cô cơ chứ?. Đọc 𝙩𝗋𝓊𝑦ện 𝙩ại ﹙ T𝗥ÙMT 𝗥UYỆN.ⅴn ﹚

Rốt cuộc cô đã làm sai cái gì?

An Đào Đào đang định hỏi thì Lục Sóc đã đen mặt kéo cô rời đi.

Cô đi theo sau Lục Sóc, cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Cửu Gia, cái tên Kỷ Liên Quân đó sao vậy, vì sao lại bảo tôi đáng thương? Còn nhìn tôi với ánh mắt thương hại xen lẫn bất lực đó nữa chứ?”

Lúc lên xe, Lục Sóc nhìn cô với ánh mắt thâm sâu nói: “Không cần để ý đến anh ta.”

*Ổ.” An Đào Đào trả lời, nhưng vẫn rất để ý.

Trở về biệt thự, An Đào Đào bắt đầu nghiền. một ít thuốc trong phòng khách.

Lục Sóc hỏi: “Em làm gì đấy?”

"Nghiền thuốc thành bột.” An Đào Đào nghiêm túc nghiền thuốc, khuôn mặt lại càng mềm mại đáng yêu, tựa như đang phát sáng:" Bệnh ở chân Kỷ Liên Quân có hơi phiền phức, bây giờ tôi nghiền một ít thuốc, hy vọng đến lúc đó có thể dùng đến.”

Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng khách đã bắt đầu trở nên lạnh lẽo, giống như đang giữa trời đông giá rét vậy, không cần nói, chắc chắn là đo Lục Sóc gây ra, cái tính tình sớm nắng chiều mưa thần kinh này!

“Ngoài việc nghiền cho Kỷ Liên Quân một ít thuốc, tôi cũng nghiền cho Cửu Gia đó, đây là loại thuốc bột rất tốt cho giấc ngủ.”

Nghe thấy cô cũng suy nghĩ đến mình, Lục Sóc mới nhướng mày, khuôn mặt không có cảm xúc gì, nhưng trong lòng cũng cảm thấy hơi vui vẻ.

Nghiền được một nửa, bỗng nhiên An Đào Đào kêu lên: “Ôi, một số loại thuốc hết mất rồi, bây giờ không ở bệnh viện cũng không thể lấy lúc nào thì lấy, phải ra nhà thuốc Đông y mua thôi.”

An Đào Đào cầm điện thoại lên nhìn qua, may mà vẫn còn sớm, mới hơn năm giờ, đi ra nhà thuốc Đông y một chuyến rồi về vẫn có thể kịp giờ cơm tối!


“Bây giờ?” Lục Sóc khẽ hỏi.

An Đào Đào vội vàng gật đầu, đôi mắt lóe sáng, mua thuốc còn khiến cô hưng phấn hơn cả đi mua sắm nữa.

Lúc Sóc cầm chìa khóa xe: “Đi.”

An Đào Đào ngây ngốc chớp chớp mắt, Lục Sóc định đưa cô đi nhà thuốc Đông y á?

Thế cũng gần tương đương với đi mua sắm với cô rồi, việc này... Thật sự khiến người ta được yêu chiều mà lo sợ.

Còn chưa kinh ngạc được mấy giây, An Đào Đào đã nhanh chóng lấy lại tỉnh thần, vội vàng chạy theo.

Nhà thuốc Đông y ở phía Bắc thành phố A, đó là một dãy phố có cùng một kiểu kiến trúc cổ xưa, đây là đi sản văn hóa cổ đại cuối cùng được lưu giữ ở thành phố A, vô cùng đẹp vô cùng bắt mắt, mỗi năm đều thu hút rất nhiều khách du lịch tới đây.

Nơi này rất lớn, cũng vô cùng náo nhiệt, mặt đường dưới chân được lát bởi những phiến đá xanh gồ ghề, chỉ là con đường nhỏ hẹp, xe ô tô không thể đi vào được.

Lục Sóc chỉ có thể đậu xe ở bãi đỗ xe, đi bộ với An Đào Đào.

Đi trên con đường lát phiến đá xanh, An Đào. Đào bắt đầu cảm thấy choáng váng, đây chẳng, khác nào cô đang đi dạo phố với Lục Sóc, cô và Lục

Sóc đã trải qua bao nhiêu chuyện, sâu sắc nhất chính là chuyến đi nguy hiểm suýt chết ở nước S.

Nhưng từ đó trở đi, hai người chưa có lần nào thoải mái vui vẻ đi đạo phố, bây giờ như thế này cảm thấy thật kỳ diệu.

An Đào Đào nhìn thẳng về phía trước, nhưng đầu vẫn hơi choáng váng, cảm thấy giống như đang nằm mơ.

Rất nhanh hai người đã đến nhà thuốc Đông. y, An Đào Đào nhanh chóng nói ra tên mấy vị thuốc, chưa đến mười phút đã mua xong, có thể nói là vô cùng nhanh chóng.

Cô định cầm túi thuốc lên, nhưng Lục Sóc đã nhanh hơn cô một bước xách túi thuốc trong, tay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương