Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Giám Đốc Cố Chấp
-
Chương 3: Cô bị bắt cóc
Đại não Tần Lục Nguyệt ong một tiếng, ngay lập tức trở lên trống rỗng.
Trần Cao? Cùng cô ta? Mang thai? Kết hôn?
Từ đại học năm hai, mình cùng Trần Cao xác định mối quan hệ yêu đương, anh ta luôn mồn nói, sẽ chịu trách nhiệm với mình cả đời.
Nhưng hôm nay, lại cùng người phụ nữ khác có con?
Còn muốn cùng cô ta kết hôn?
Vậy mình là cái gì?
Vì cái gì?
Tại sao điều này lại xảy ra?
Mình đã sai chỗ nào?
Tần Lục Nguyệt chỉ cảm thấy ngực đau nhói.
Đầu dây bên kia đùng đùng nói xong, không nghe thấy động tĩnh gì, lập tức nói thêm: "Trần Cao, anh tốt nhất đừng đùa giỡn với tôi, toàn bộ tài sản của anh đều phải mang tên tôi"
Nói xong, "bang" một tiếng, cúp máy.
Tần Lục Nguyệt như rơi vào động băng.
Nhất định là gọi nhầm số!
Trần Cao sẽ không phản bội mình!
Tần Lục Nguyệt đánh rơi điện thoại, nghiêng ngả chạy ra khỏi văn phòng, quên cả đóng cửa mà chạy vào trong thang máy. Cửa thang máy vừa đóng lại, nước mắt nó liền chảy ra như vỡ đê.
Sẽ không, Trần Cao sẽ không phản bội mình!
Anh ấy đã nói sẽ cùng mình sống đến "đầu bạc răng long".
Anh ấy nhất định không phản bội mình!
Tần Lục Nguyệt lảo đảo chạy ta khỏi tòa cao ốc, hồn xiêu phách lạc, loạng choạng đi về phía ngã tư.
Đến giữa lòng đường lớn, trước khi bước thêm được hai bước, nó đã bị tiếng xe ô tô vùn vụt lao qua làm cho đứng im tại chỗ. Cũng lúc này, những chiếc xe đều dừng lại trước mắt nó
.
..
...
Tần Lục Nguyệt thẫn thờ ngồi xuống chiếc ghế ven đường, trong đầu lặp đi lặp lại nội dung của cuộc điện thoại kia.
Có lẽ, đó chỉ là hiểu lầm?
Có lẽ, chỉ là trùng tên?
Có lẽ, chỉ là trùng hợp gọi lộn số điện thoại?
Tần Lục Nguyệt bắt đầu tìm lý do để trốn tránh sự thật.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Tần Lục Nguyệt máy móc nhận điện thoại: "A lô ~~~"
"Lục Nguyệt, cứu cô! Con mau mang tiền tới cứu cô. A...a...a..."_Tiếng hét thê lương của Tần Ngọc Phượng truyền đến từ đầu dây bên kia, nhưng rất nhanh đã thay đổi người nói: "Tần Lục Nguyệt? Cô của mày đang ở trong tay tao, nếu trong vòng 3 ngày số tiền vay nặng lại là 100 vạn không được trả thì may chờ nhận xác cô mày đi."
Tần Lục Nguyệt mở lớn hai mắt.
Cái gì? Cô lại mượn tiền bọn cho vay nặng lãi?
Một trăm vạn?
Mình phải đi đâu để kiếm số tiền đó?
Tiền lương của mình ~~~ đúng rồi, tiền lương của mình đang ở trong tay Trần Cao. Anh ta nói để dành tiền mua nhà và kết hôn, cho nên phải đưa toàn bộ tiền lương cho anh ta.
Tần Lục Nguyệt tạm thời bỏ qua chuyện tờ giấy khám thai, lập tức gọi điện cho Trần Cao: "Trần Cao, thẻ tiền lương trả lại cho em được không? Em có việc cần dùng~~~"
Không đợi Tần Lục Nguyệt nói xong, Trần Cao lập tức nói: "Anh không phải đã nói với em rằng chúng ta cần tích góp tiền hay sao? Tương lai chúng ta còn kết hôn, không tích góp thì làm thế nào? Giá nhà ở thành phố Q không phải em không biết, một mét vuông phải vài vạn, em tiêu tiền lung tung như vậy, sau này phải sống thế nào?"
Tần Lục Nguyệt cố nén sự nóng vội, nói rằng: "Không phải, cô em hiện tại đang xảy ra chuyện, anh cứ trả tiền lương lại cho em. Chờ em~~~"
"Anh không có tiền"_ Trần Cao liền cự tuyệt: "Trong thẻ lương của em chỉ có 1000 nhân dân tệ, em nếu muốn liền cho em."
1000 nhân dân tệ? Sao có thể?
Tiền lương mỗi tháng của cô là 8000 nhân dân tệ, từ khi tốt nghiệp đại học đến bây giờ đã là hai năm, Trần Cao mỗi tháng chỉ đưa cô 500 nhân dân tệ tiền tiêu vặt, tích góp hai năm, như thế nào cũng có hơn 10 vạn tệ.
Tần Lục Nguyệt chỉ có thể hỏi rằng: "Vừa mới đến văn phòng của anh nhưng anh không có ở đó. Hiện giờ anh ở đâu? Em sẽ đi đến chỗ anh."
"Anh... anh, hiện tại đang ở bên ngoài, không trở về được, khi nào anh trở về rồi nói sau"_ Trần Cao ấp úng trả lời.
Tần Lục Nguyệt quay đầu, một màn hiện ra trước mắt, nhanh chóng làm nó mở to đôi mắt.
Lúc này, Trần Cao đang mang vẻ mặt hớn hở, đắc ý ôm một nữ nhân, siêu siêu vẹo vẹo đi lên xe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook