Cô Vợ Điên Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh!
-
Chương 2: Hôn ước (2)
Phong Dạ từ ngoài tiến vào, theo sau là Nam Cung Tuyết Nhu. Lại nhìn đến mọi người trong nhà, sắc mặt ai cũng trắng bệch, hiện lên vẻ lo lắng cùng sợ hãi. Cuối cùng, ánh mắt âm trầm dừng lại chỗ khung ảnh vỡ nát nằm trên sàn nhà.
Nháy mắt áp suất trong nhà liền thấp xuống, không một ai dám ho he động đậy.
Phong Cẩn Chi thấy vậy bèn lên tiếng, "" Không cần nhìn họ. Là ta sơ sẩy nên làm rớt nó đấy. ""
Nói rồi, tự mình cúi xuống nhặt lên khung ảnh. Vốn là định nói tiếp, ai ngờ Bạc Tuyết từ đâu nhảy ra. Đứng trước mặt hắn, đôi mắt to, đen láy hiện lên vẻ tò mò, không tỏ ra sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào hắn.
"" Là tôi làm vỡ đấy. Không phải ông ấy đâu..."", lời cô vừa dứt, mọi người liền hít một hơi mạnh, nhắm mắt lại cầu nguyện. Phong Cẩn Chi nghe xong, cánh tay cầm khung ảnh cũng cứng đờ hẳn luôn.
Đành chịu, ai cũng biết. Một người ngốc thì làm gì có tư duy mà suy nghĩ chứ. Bạc Tuyết tiểu thư a, đang yên đang lành tự nhiên lại xúm vào làm gì cơ chứ.
"" Là cô? "", Phong Dạ sắc mặt ngày càng khó coi. Tựa như mãnh hổ chỉ chực chờ thời cơ xé nát con mồi ra thành nghìn mảnh cho hả cơn giận dữ.
Nam Cung Tuyết Nhu đứng kế bên vừa nhìn một chút đã hiểu ra mọi chuyện, cô vốn cân nhắc một chút hình tượng của mình. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Phong Dạ dẫn cô về ra mắt Phong lão gia, vừa hay thể hiện chính mình một chút.
Còn chưa kịp nói gì thì Phong Dạ đưa tay bóp chặt cổ Bạc Tuyết, nhìn nữ nhân trước mặt. Ăn mặt thì không ra cái gì, người ngợm thì nhìn như cái khất ở ngoài đường nhặt về, khiến hắn liền có một loại cảm giác ghê tởm, bẩn mắt.
"" Nói! Ai cho phép cô đụng vào đồ của tôi? "", hắn gầm lên, lực trên cổ tay ngày càng gia tăng. Bạc Tuyết không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ú ớ giãy dụa vì khó thở.
"" Mau dừng tay! "", Phong Cẩn Chi nhìn hành động của hắn trước mắt mà xém chút hộc máu. Cầm cây gậy trên tay "" bang "" cho hắn vài phát, Phong Dạ cuối cùng cũng buông ra liền hung hăng đẩy mạnh cô xuống sàn nhà.
Bị ngã đau, Bạc Tuyết vội vàng hô hấp như vừa đi qua quỷ môn quan về, cánh tay vô thức chống xuống sàn nhà, lại vô tình chạm phải vài mảnh thủy tinh còn sót lại. Máu rỉ ra, khiến cô nhịn không được la lên, "" Đau quá! ""
"" Câm miệng! "", Phong Dạ lạnh giọng cảnh cáo, nhận chiếc khăn từ quản gia Lâm lau bàn tay vừa chạm vào cô, như vừa chạm vào thứ đồ rác rưởi bẩn thỉu vậy.
Hắn từ nhỏ có thói quen sạch sẽ, trong nhà người làm ai cũng biết điều này cả.
"" Anh thôi ngay cho tôi. Có còn xem ông già này là ông của anh nữa không hả? "", nhìn cháu dâu của mình bị khi dễ, Phong Cẩn Chi nhịn xuống ý tưởng định cho hắn thêm vài gậy để nuốt trôi cơn giận này. Sau đó liền phân phó làm người hầu đưa Bạc Tuyết đi băng bó thay đồ. Lại quay sang nhìn cháu trai bảo bối của mình.
Nam Cung Tuyết Nhu vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa có chút tiếc nuối. Vừa nãy chỉ chậm một bước nữa là có thể gây chú ý với Phong lão gia rồi.
"" Dạ ca ca, được rồi. Nể mặt ông nội anh, tha cho cô ấy một lần đi? Ân. "", cánh tay nhỏ của cô ôm lấy khuỷa tay hắn, giọng nói ôn nhu, nhỏ nhẹ thấm vào màng nhĩ, khiến người khác khó có thể từ chối mà đành gật đầu đồng ý.
Phong Dạ rũ mi, che giấu sát ý ở đáy lòng. Ánh mắt lơ đãng khẽ quét về phía lầu trên, rất nhanh sau đó liền hướng Nam Cung Tuyết Nhu cười, nhéo cái mũi xinh xinh của cô rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn trước mắt hai người tình tứ căn bản không để lão già này ở trong mắt, Phong Cẩn Chi khuôn mặt âm lãnh, tay cầm gậy bỗng siết chặt lại, trầm giọng mà trào phúng, "" Nha? Không biết vị tiểu thư đây là ai? Có phải hay không cháu nên giới thiệu cho ta một chút? ""
Nghe hỏi, Phong Dạ liền sửa lại cổ áo một chút. Dắt tay Nam Cung Tuyết Nhu chậm rãi ngồi ở ghế đối diện, "" Thưa ông, đây là Nam Cung Tuyết Nhu. Bạn gái của cháu! ""
Nam Cung Tuyết Nhu trong lòng vui sướng, hận không thể hôn hắn một ngụm, giờ phút này cô đợi đã từ rất lâu rồi, cố trấn an cảm xúc, bày cho bản thân một nụ cười được cho là hoàn mỹ nhất hướng Phong Cẩn Chi chào, "" Phong lão gia, ngài hảo ạ! ""
Không như mong muốn theo ý cô, Phong Cẩn Chi không đáp cũng không có một chút biểu hiện gì ngoài mặt cả. Làm tâm trạng cô tụt dốc phân nửa, nụ cười cũng trở nên gượng gạo.
Phong Cẩn Chi khẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt nheo lại. Lặng lẽ quan sát từng hành động của cô và dĩ nhiên ông cũng bắt gặp được một tia hụt hẫng rất nhanh xẹt qua mắt cô. Trong lòng thầm cười lạnh.
"" Ông nội, nghe nói ông có việc tìm cháu sao? "", có lẽ nhạy cảm phát hiện ra được, ông nội hắn có vẻ không thích Nam Cung Tuyết Nhu nên để tránh khiến cô thất thố, hắn bèn nói lảng sang chuyện khác.
Xem cháu trai của mình vì để tâm đến cảm xúc của người khác, nếu là "" người khác "" ông sẽ rất vui mừng, nhưng đổi lại bây giờ là "" Nam Cung Tuyết Nhu "", ông một chút cũng cười không nổi.
"" Không sai! Việc này rất quan trọng, không nói trực tiếp thì không được! Chỉ là... "", nói rồi ông lại nhìn về chỗ Nam Cung Tuyết Nhu, trong mắt không hề che dấu vẻ chán ghét cùng khinh bỉ.
Bị Phong Cẩn Chi nhìn có chút không tự nhiên, tay cô càng nắm chặt lại, ngay sau đó liền có một bàn tay to ấm áp phủ lên, Phong Dạ cười như không cười mà nói, "" Ông nội, cô ấy không phải người ngoài! ""
Ha hả... Không phải người ngoài?
Đây là hướng ông nhắc nhở đừng làm khó dễ bạn gái của hắn?
"" Được! "", nếu hắn đã muốn thì ông cũng chẳng cần nể mặt gì, lập tức liền ra hiệu cho quản gia Lâm đưa Bạc Tuyết xuống lầu.
Bạc Tuyết từ trên lầu bước xuống, vẻ đẹp lọ lem ban nãy đã không còn nữa mà thay vào là vẻ đẹp đáng yêu, ngốc manh như nàng công chúa từ trong vườn cổ tích bước ra. Khoác lên bộ đầm dài bồng bềnh, trắng muốt tựa như đóa ngọc lan chớm nở. Mái tóc màu đen óng bù xù khi nãy được uốn cong và chải chuốt mượt mà xõa tung tự nhiên. Cả người thoạt nhìn có vẻ ngu ngơ, chính là vẫn không che dấu được khí chất thanh lãnh từ trong xương, trong cốt.
Nhìn dáng vẻ của Bạc Tuyết hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người hầu, thậm chí cả Phong Dạ tuy không biểu hiện gì, chính là tận sâu đáy lòng hiện lên cảm giác rất đỗi quen thuộc. Ngay cả Nam Cung Tuyết Nhu cũng nhịn không được xem nhiều một chút.
Kéo tay Bạc Tuyết ngồi xuống, Phong Cẩn Chi mới hướng Nam Cung Tuyết Nhu cười cười, hiển nhiên rõ ràng chính là cố ý.
"" Giới thiệu với Nam Cung tiểu thư, đây là Bạc Tuyết. Vị hôn thê của Phong Dạ!
Nháy mắt áp suất trong nhà liền thấp xuống, không một ai dám ho he động đậy.
Phong Cẩn Chi thấy vậy bèn lên tiếng, "" Không cần nhìn họ. Là ta sơ sẩy nên làm rớt nó đấy. ""
Nói rồi, tự mình cúi xuống nhặt lên khung ảnh. Vốn là định nói tiếp, ai ngờ Bạc Tuyết từ đâu nhảy ra. Đứng trước mặt hắn, đôi mắt to, đen láy hiện lên vẻ tò mò, không tỏ ra sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào hắn.
"" Là tôi làm vỡ đấy. Không phải ông ấy đâu..."", lời cô vừa dứt, mọi người liền hít một hơi mạnh, nhắm mắt lại cầu nguyện. Phong Cẩn Chi nghe xong, cánh tay cầm khung ảnh cũng cứng đờ hẳn luôn.
Đành chịu, ai cũng biết. Một người ngốc thì làm gì có tư duy mà suy nghĩ chứ. Bạc Tuyết tiểu thư a, đang yên đang lành tự nhiên lại xúm vào làm gì cơ chứ.
"" Là cô? "", Phong Dạ sắc mặt ngày càng khó coi. Tựa như mãnh hổ chỉ chực chờ thời cơ xé nát con mồi ra thành nghìn mảnh cho hả cơn giận dữ.
Nam Cung Tuyết Nhu đứng kế bên vừa nhìn một chút đã hiểu ra mọi chuyện, cô vốn cân nhắc một chút hình tượng của mình. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Phong Dạ dẫn cô về ra mắt Phong lão gia, vừa hay thể hiện chính mình một chút.
Còn chưa kịp nói gì thì Phong Dạ đưa tay bóp chặt cổ Bạc Tuyết, nhìn nữ nhân trước mặt. Ăn mặt thì không ra cái gì, người ngợm thì nhìn như cái khất ở ngoài đường nhặt về, khiến hắn liền có một loại cảm giác ghê tởm, bẩn mắt.
"" Nói! Ai cho phép cô đụng vào đồ của tôi? "", hắn gầm lên, lực trên cổ tay ngày càng gia tăng. Bạc Tuyết không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ú ớ giãy dụa vì khó thở.
"" Mau dừng tay! "", Phong Cẩn Chi nhìn hành động của hắn trước mắt mà xém chút hộc máu. Cầm cây gậy trên tay "" bang "" cho hắn vài phát, Phong Dạ cuối cùng cũng buông ra liền hung hăng đẩy mạnh cô xuống sàn nhà.
Bị ngã đau, Bạc Tuyết vội vàng hô hấp như vừa đi qua quỷ môn quan về, cánh tay vô thức chống xuống sàn nhà, lại vô tình chạm phải vài mảnh thủy tinh còn sót lại. Máu rỉ ra, khiến cô nhịn không được la lên, "" Đau quá! ""
"" Câm miệng! "", Phong Dạ lạnh giọng cảnh cáo, nhận chiếc khăn từ quản gia Lâm lau bàn tay vừa chạm vào cô, như vừa chạm vào thứ đồ rác rưởi bẩn thỉu vậy.
Hắn từ nhỏ có thói quen sạch sẽ, trong nhà người làm ai cũng biết điều này cả.
"" Anh thôi ngay cho tôi. Có còn xem ông già này là ông của anh nữa không hả? "", nhìn cháu dâu của mình bị khi dễ, Phong Cẩn Chi nhịn xuống ý tưởng định cho hắn thêm vài gậy để nuốt trôi cơn giận này. Sau đó liền phân phó làm người hầu đưa Bạc Tuyết đi băng bó thay đồ. Lại quay sang nhìn cháu trai bảo bối của mình.
Nam Cung Tuyết Nhu vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa có chút tiếc nuối. Vừa nãy chỉ chậm một bước nữa là có thể gây chú ý với Phong lão gia rồi.
"" Dạ ca ca, được rồi. Nể mặt ông nội anh, tha cho cô ấy một lần đi? Ân. "", cánh tay nhỏ của cô ôm lấy khuỷa tay hắn, giọng nói ôn nhu, nhỏ nhẹ thấm vào màng nhĩ, khiến người khác khó có thể từ chối mà đành gật đầu đồng ý.
Phong Dạ rũ mi, che giấu sát ý ở đáy lòng. Ánh mắt lơ đãng khẽ quét về phía lầu trên, rất nhanh sau đó liền hướng Nam Cung Tuyết Nhu cười, nhéo cái mũi xinh xinh của cô rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn trước mắt hai người tình tứ căn bản không để lão già này ở trong mắt, Phong Cẩn Chi khuôn mặt âm lãnh, tay cầm gậy bỗng siết chặt lại, trầm giọng mà trào phúng, "" Nha? Không biết vị tiểu thư đây là ai? Có phải hay không cháu nên giới thiệu cho ta một chút? ""
Nghe hỏi, Phong Dạ liền sửa lại cổ áo một chút. Dắt tay Nam Cung Tuyết Nhu chậm rãi ngồi ở ghế đối diện, "" Thưa ông, đây là Nam Cung Tuyết Nhu. Bạn gái của cháu! ""
Nam Cung Tuyết Nhu trong lòng vui sướng, hận không thể hôn hắn một ngụm, giờ phút này cô đợi đã từ rất lâu rồi, cố trấn an cảm xúc, bày cho bản thân một nụ cười được cho là hoàn mỹ nhất hướng Phong Cẩn Chi chào, "" Phong lão gia, ngài hảo ạ! ""
Không như mong muốn theo ý cô, Phong Cẩn Chi không đáp cũng không có một chút biểu hiện gì ngoài mặt cả. Làm tâm trạng cô tụt dốc phân nửa, nụ cười cũng trở nên gượng gạo.
Phong Cẩn Chi khẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt nheo lại. Lặng lẽ quan sát từng hành động của cô và dĩ nhiên ông cũng bắt gặp được một tia hụt hẫng rất nhanh xẹt qua mắt cô. Trong lòng thầm cười lạnh.
"" Ông nội, nghe nói ông có việc tìm cháu sao? "", có lẽ nhạy cảm phát hiện ra được, ông nội hắn có vẻ không thích Nam Cung Tuyết Nhu nên để tránh khiến cô thất thố, hắn bèn nói lảng sang chuyện khác.
Xem cháu trai của mình vì để tâm đến cảm xúc của người khác, nếu là "" người khác "" ông sẽ rất vui mừng, nhưng đổi lại bây giờ là "" Nam Cung Tuyết Nhu "", ông một chút cũng cười không nổi.
"" Không sai! Việc này rất quan trọng, không nói trực tiếp thì không được! Chỉ là... "", nói rồi ông lại nhìn về chỗ Nam Cung Tuyết Nhu, trong mắt không hề che dấu vẻ chán ghét cùng khinh bỉ.
Bị Phong Cẩn Chi nhìn có chút không tự nhiên, tay cô càng nắm chặt lại, ngay sau đó liền có một bàn tay to ấm áp phủ lên, Phong Dạ cười như không cười mà nói, "" Ông nội, cô ấy không phải người ngoài! ""
Ha hả... Không phải người ngoài?
Đây là hướng ông nhắc nhở đừng làm khó dễ bạn gái của hắn?
"" Được! "", nếu hắn đã muốn thì ông cũng chẳng cần nể mặt gì, lập tức liền ra hiệu cho quản gia Lâm đưa Bạc Tuyết xuống lầu.
Bạc Tuyết từ trên lầu bước xuống, vẻ đẹp lọ lem ban nãy đã không còn nữa mà thay vào là vẻ đẹp đáng yêu, ngốc manh như nàng công chúa từ trong vườn cổ tích bước ra. Khoác lên bộ đầm dài bồng bềnh, trắng muốt tựa như đóa ngọc lan chớm nở. Mái tóc màu đen óng bù xù khi nãy được uốn cong và chải chuốt mượt mà xõa tung tự nhiên. Cả người thoạt nhìn có vẻ ngu ngơ, chính là vẫn không che dấu được khí chất thanh lãnh từ trong xương, trong cốt.
Nhìn dáng vẻ của Bạc Tuyết hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người hầu, thậm chí cả Phong Dạ tuy không biểu hiện gì, chính là tận sâu đáy lòng hiện lên cảm giác rất đỗi quen thuộc. Ngay cả Nam Cung Tuyết Nhu cũng nhịn không được xem nhiều một chút.
Kéo tay Bạc Tuyết ngồi xuống, Phong Cẩn Chi mới hướng Nam Cung Tuyết Nhu cười cười, hiển nhiên rõ ràng chính là cố ý.
"" Giới thiệu với Nam Cung tiểu thư, đây là Bạc Tuyết. Vị hôn thê của Phong Dạ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook