Cô Vợ Dễ Thương
Chương 32: Tiểu tam trong truyền thuyết?

Tô Dương Dương đại khái có thể đoán được bọn họ sẽ nói thế nào sau lưng, phỏng chừng sẽ chanh chua nói cô gả cho một người đàn ông đã qua một đời vợ, vừa cưới đã là mẹ kế của đứa bé.

Cô không phải người rất để ý lời nói người khác, cô biết chân tướng sự thật thế nào là được, người khác nói gì là chuyện của họ, không cần thiết phải đi cãi lại làm gì.

Trong tiếng xì xào của mọi người, rất nhanh đã tới trước ngày Tô Dương Dương kết hôn một ngày, cô lái chiếc xe polo nhỏ của mình về nhà.

Liền thấy một mình mẹ cô đang tranh cãi kịch liệt với một đám bà thím.

Tô Dương Dương nhanh chóng đỗ xe chạy tới.

Còn chưa tới bên họ mà đã nghe thấy giọng Lưu Mộc Miên: “Nói con gái tôi dẫn theo con chồng trước, miệng lưỡi sạch sẽ chút đi! Các người ước ao ghen tị thì cứ nói ra, đừng có đố kỵ rồi nói những lời khó nghe! Lần sau tôi còn nghe được nữa thì đừng trách tôi không khách sáo. Các người muốn nói lý lẽ tôi sẽ nói lý lẽ với các người, muốn làm loạn thì tôi sẽ làm cho các người sau này thấy tôi phải đi đường vòng!”

Đám người thấy không lấy lòng được lại thấy Tô Dương Dương lại đây nên lần lượt tản đi.

Tô Dương Dương đi tới bên cạnh Lưu Mộc Miên đã bị tức đến đỏ mặt tía tai: “Mẹ, nghe lời con, đừng giận nữa, nóng giận không tốt cho sức khoẻ.”

Lưu Mộc Miên tức giận trừng mắt nhìn cô: “Ít ra ngoài chướng mắt, phiền chết con đấy.”

“Đừng mà, con sắp kết hôn rồi, mẹ nhẫn nhịn vài hôm nữa thôi.”

Lưu Mộc Miên bị lời của cô chọc cười cong khoé miệng lên nhưng lại mạnh mẽ không cười, hỏi: “Ở bệnh viện có ai nói dám nói gì con không?”

“Đồng nghiệp cần mặt mũi hơn mấy bà thím này, sẽ không nói trước mặt con đâu.”

Lưu Mộc Miên hài lòng gật đầu.

Hai người vừa rời đi liền nghe thấy một giọng nói chua ngoa vang lên: “Gả con gái cho một người đàn ông đã qua một đời vợ, người làm mẹ như bà còn biết xấu hổ hay không?!”

Bước chân Lưu Mộc Miên hơi dừng lại, hất tay Tô Dương Dương ra, ba bước thành hai đi về hướng ngược lại.

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, bà đã tát người phụ nữ vừa nói kia một bạt tai.

Đám người bị cảnh tượng này làm cho sợ ngây người.

Lưu Mộc Miên còn chưa hết giận, xắn tay áo lên, chống nạnh, chỉ tay vào mũi người phụ nữ kia mắng: “Tôi đã nói các người đừng có khiêu chiến giới hạn của tôi rồi! Nhà người khác thế nào liên quan gì đến bà, bà quản được à? Con gái tôi gả cho người đàn ông đã có một đời vợ thì sao? Có bản lĩnh thì con gái bà cũng gả cho người đàn ông có một đời vợ như Hàn Khải Uy đi xem nào, xem xem có ai thèm không? Có thời gian đi tò mò bán tán chuyện người khác không bằng về nhà soi gương xem mình có đức hạnh gì đi nhá!”

“Bà…” Người phụ nữ đó bị Lưu Mộc Miên tát một cái liền trở nên mộng mị, nghẹn họng đứng nhìn hồi lâu mới ngồi xuống đất khóc lóc.

Lưu Mộc Miên lười phải nhìn bà ta, quét mắt nhìn mấy bà thím vây xem: “Lần sau còn để tôi nghe thấy những lời ong tiếng ve như vậy thì sẽ không còn là chuyện chỉ vài cái tát thôi đâu!”

Nói xong, Lưu Mộc Miên liền kéo Tô Dương Dương đi.

Tô Dương Dương bị người nhà bệnh nhân kia đẩy từ sau lưng một lần, bây giờ có chút ám ảnh, thi thoảng lại quay đầu nhìn phía sau.

Hành động này của bà khiến những bà thím kia bị doạ sợ, tản đi nhanh như một làn khói, chỉ còn lại một bà thím đang ngồi trên đất kia.

“Bà Lưu à, mẹ lại để lộ khí phách rồi. Lần sau chuyện như này mẹ chỉ cần đưa mắt ra hiệu, chuyện còn lại cứ để con.”

Lưu Mộc Miên vẫy vẫy cái tay vừa đánh người: “Mấy người này là quá rảnh rỗi ấy mà, chút chuyện xấu trong nhà mình còn không xử lý được, cả ngày đi chỉ chỉ trỏ trỏ chuyện nhà người khác. Lợi hại như vậy sao không đi làm tổng thống đi?! Lần này nếu như không khiến họ sợ, sau này lời khó nghe hơn nữa họ cũng dám nói cho coi.”

“Mẹ, con xin lỗi. Nếu như con…”

“Dừng! Chuyện này con có lỗi gì chứ?! Hàn Khải Uy tốt biết mấy, quan tâm người khác nói gì làm gì, con hạnh phúc là đủ rồi.”

“Vâng.”

Lưu Mộc Miên ‘hừ’ hai tiếng: “Ai gia đánh người đến đau cả tay, không muốn xuống bếp.”

“Để tiểu nhân.”

“Coi như nhà ngươi thức thời.”

“Bị dáng vẻ đánh người của mẹ làm cho kinh sợ rồi, ôm đùi lớn trước đã.” Tô Dương Dương cười hề hề nói.

“Ôm đi, dù sao con cũng chẳng ôm được mấy hôm nữa đâu.”

Tô Dương Dương giữ vai Lưu Mộc Miên, hai người cùng nhau lên lầu.

**

Buổi tối, sau khi cả nhà ăn cơm xong thì Tô Dương Dương về phòng mình.

Hai bộ váy cưới một Trung một Tây mấy ngày trước đã được gửi tới đây.

Tô Dương Dương đứng trước tủ quần áo nhìn hai bộ váy cưới, có cảm giác như đang nằm mơ.

Lúc này, điện thoại cô vang lên.

Là tin nhắn của Hàn Khải Uy.

Hàn Khải Uy: Đang làm gì vậy?

Tô Dương Dương: Chuẩn bị đi ngủ, anh thì sao?

Hàn Khải Uy: Anh đang ở sân bay, có chuyện phải xử lý gấp.

Tô Dương Dương: Có kịp tới buổi hôn lễ không?

Hàn Khải Uy: Không sao đâu. Sợ em lo lắng nên anh nói trước với em một tiếng.

Tô Dương Dương nhìn hàng chữ này, cười trả lời: “Có lời giải thích của anh là đủ rồi.”

Hàn Khải Uy: Nghỉ ngơi đi, ngày mai anh tới đón em.

Tô Dương Dương: Ừm.

**

Sân bay.

Hàn Khải Uy nhìn thông tin chuyến bay hạ cánh nào đó, cất điện thoại, mặt không cảm xúc nhìn màn hình led của sân bay.

Rất nhanh, ở lối vip có một nhóm người đi ra.

Trong đó có một chiếc giường đẩy ra.

Hàn Khải Uy nhanh chóng qua đó, nhìn người con gái sắc mặt tái nhợt trên giường, đôi mắt tối đi vài phần.

Anh lạnh giọng hỏi: “Tình hình bây giờ thế nào?”

“Sức khoẻ cô Ôn suy nhược, không thích hợp bay thời gian dài, cần lập tức nhập viện quan sát.”

“Tôi đưa cô ấy đi.”

“Làm phiền Ngài Hàn rồi.”

Đoàn người cẩn thận tỉ mỉ bế Ưu Hạnh Mai lên xe Hàn Khải Uy, sau đó ngồi lên một chiếc xe khác.

Sau khi xe của Hàn Khải Uy rời khỏi sân bay thì Ưu Hạnh Mai mới miễn cưỡng tỉnh táo một chút.

Hàn Khải Uy nhìn động tĩnh của cô ta qua gương chiếu hậu, đỗ xe lại, giọng nói lạnh nhạt: “Cô tỉnh rồi.”

Ưu Hạnh Mai mở đôi mắt sáng như sao ra, nở nụ cười yếu ớt: “Ước nguyện hôm qua của em đã thành hiện thực rồi.”

“Ước nguyện gì?”

“Em muốn khi em tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là anh. Không ngờ đã thật sự thành hiện thực rồi.”

“Chuyện nhỏ này không cần phải ước.”

“Chuyện nhỏ cũng phải ước. Điều em có thể ước không còn nhiều nữa rồi.” Ưu Hạnh Mai không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt sáng lấp lánh ảm đạm đi vài phần.

Khuôn mặt cô ta vốn dĩ có chút tái nhợt, chỉ có đôi mắt là sáng nhất.

Khi đôi mắt cô ta trở nên ảm đạm khiến người khác cảm thấy như một đoá hoa lụi tàn trong nháy mắt.

Hàn Khải Uy không nói lời an ủi, chỉ nói: “Tôi đưa cô đến bệnh viện, cô ngủ thêm lát nữa đi.”

“Sau đó anh về nhà, ngày mai làm chồng người phụ nữ khác, có phải không?”

“Cô không nên biết những chuyện này.”

Nước mắt Ưu Hạnh Mai lập tức tràn đầy hốc mắt: “Khải Uy, em, em vẫn không có cách nào không yêu anh, em ở nước ngoài ngây ngốc lâu như vậy, em vẫn không thể quên anh. Anh bảo em phải làm sao đây? Em không thể yêu người khác, lại không có tư cách yêu cầu anh cái gì. Em cảm thấy rất mệt, còn mệt hơn cả khi em khoẻ mạnh nữa.”

“Cô dưỡng bệnh cho tốt đi, đừng có suy nghĩ linh tinh nữa.”

“Em không.” Nước mắt Ưu Hạnh Mai lăn xuống, bàn tay gầy yếu run rẩy nắm lấy tay Hàn Khải Uy.

Tay Hàn Khải Uy cứng đờ nhưng không rút ra.

Ưu Hạnh Mai đưa tay Hàn Khải Uy đặt bên tai mình nhẹ nhàng vuốt ve, nức nở: “Em muốn gả cho anh, rất muốn rất muốn.”

“Ngày mai tôi kết hôn.”

Nước mắt Ưu Hạnh Mai trong nháy mắt tuôn xuống như mưa, giọng nói run run: “Khải Uy, có thể cho em một cơ hội không? Em sẽ dưỡng bệnh thật tốt, cũng sẽ chăm sóc tốt cho tiểu Bảo, coi thằng bé như con ruột của mình.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương