Cô Vợ Dễ Thương
Chương 18: Ba mẹ của hàn khải uy đến cửa cầu hôn

Người đàn ông trung niên cười đi tới: “Xin hỏi hai vị là ông Tần và bà Lưu sao?”

Tô Thạch Diễn lễ phép hỏi: “Là chúng tôi, hai vị là?”

“Tôi là ba của Hàn Khải Uy – Hàn Gia Mẫn, vị này chính là vợ của tôi – Lương Nhu. Vô cùng xin lỗi, không có thông báo trước đã mạo muội tới chơi.”

Tuy sắc mặt Tô Thạch Diễn không thay đổi, nhưng giọng điệu trở nên có chút lạnh lùng: “Sao hai người biết chúng tôi trở về lúc này?”

“Chúng tôi cũng không biết. Bắt đầu từ hôm kia, từ buổi sáng tôi và vợ tôi đã đến đây, mãi đến chạng vạng tối bảy giờ mới rời đi.”

Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên nhìn thoáng qua nhau, Tô Thạch Diễn mở cửa lớn ra: “Mời hai vị vào trong.”

Sau khi bốn người ba mẹ ngồi xuống, Tô Dương Dương lần lượt châm trà cho bốn người.

Lễ nghi, thái độ của Hàn Gia Mẫn và Lương Nhu đều rất tốt, vừa nhìn đã biết được bồi dưỡng ra trong hoàn cảnh mưa dầm thấm lâu một thời gian dài.

Lương Nhu nhã nhặn cười nói: “Chắc chắn hai vị cũng biết tin Khải Uy và Tiểu Duyệt đăng ký kết hôn. Chúng tôi cảm thấy hôn nhân đại sự qua loa như vậy cực kỳ không ổn. Vì vậy, đã không xin phép trước mà tự đến đây, hy vọng hai vị thông gia đừng chê cười.”

Lưu Mộc Miên nói thẳng: “Chúng tôi không đồng ý.”

“Thông gia nói nặng rồi.” Lương Nhu vẫn nhẹ nhàng dịu dàng như trước nói: “Tôi biết nguyên nhân hai anh chị không đồng ý, là sợ sau khi kết hôn nhà họ Hàn chúng tôi bắt nạt Tiểu Duyệt, có đúng không?”

Lưu Mộc Miên nhún nhún vai, không tỏ rõ ý kiến.

“Tiểu Duyệt có ơn với nhà họ Hàn, sao chúng ta có thể nỡ khiến Tiểu Duyệt bị uất ức được.”

“Có ơn?” Lưu Mộc Miên nghi ngờ khó hiểu.

Trong mắt Tô Thạch Diễn cũng hiện lên vẻ nghi ngờ.

Hàn Gia Mẫn tiếp lời nói: “Đúng, vốn chuyện này là chuyện riêng của nhà họ Hàn, không thể tuyên dương khắp nơi, nhưng hai nhà chúng ta đã là người một nhà, cũng sẽ không có quá nhiều kiêng dè. Có lẽ năm năm trước hai người cũng từng nghe nói tới tin tức con trai lớn và con dâu của tôi xảy ra tai nạn giao thông qua đời.”

Lưu Mộc Miên và Tô Thạch Diễn cùng gật gật đầu.

“Khi đó, con dâu sắp sinh. Lúc xảy ra tai nạn giao thông, con trai tôi Kiều Niên vì bảo vệ con dâu và đứa con trong bụng nó, khi xảy ra tai nạn giao thông đã đảo tay lái, khiến cho nó tử vong tại chỗ, con dâu cũng bị thương nặng, vô cùng nguy kịch. Lúc đó, Tiểu Duyệt đúng lúc đi ngang qua, đỡ đẻ cho con dâu tôi, mới bảo vệ được mạng của đứa nhỏ.”

Lưu Mộc Miên và Tô Thạch Diễn không ngờ sẽ nghe thấy tin tức thế này.

Đôi mắt Lương Nhu rưng rưng, nhưng vẫn cười nói: “Vì bảo vệ đứa nhỏ, cho đứa nhỏ có thể khỏe mạnh không lo mà trưởng thành, đứa nhỏ đã gửi nuôi trên danh nghĩa của Khải Uy. Cho nên, người bên ngoài đều cho rằng Tiểu Bảo là con của Khải Uy. Tôi hiểu sự lo lắng của hai anh chị, trên thực tế Khải Uy và Tiểu Duyệt đều là kết hôn lần đầu như nhau, trước đây thằng bé chưa từng kết hôn. Nhưng vì Tiểu Bảo, trong khoảng thời gian rất dài chúng tôi vẫn sẽ không làm sáng tỏ với bên ngoài thân phận của Tiểu Bảo, sẽ cho thằng bé sống dưới danh nghĩa con của Khải Uy. Mặc khác, hai anh chị cũng không cần lo lắng Tiểu Bảo sẽ không tốt với Tiểu Duyệt. Lúc trước Tiểu Bảo từng xảy ra một chuyện, có khuynh hướng của chứng tự kỷ, không cho bất kỳ ai ngoài Khải Uy đến gần, ngay cả tôi và chồng tôi cũng không thể chạm vào thằng bé. Mà Tiểu Bảo đã chấp nhận Tiểu Duyệt rồi, tôi cho rằng đây là một hiện tượng rất tốt.

Tô Dương Dương nhìn Hàn Gia Mẫn và Lương Nhu, thầm nghĩ: Hai người có giáo dưỡng như vậy, vì sao lại nuôi ra một đứa con gấu như Hàn Khải Uy nhỉ.

Sau khi Tô Thạch Diễn nghe xong, nói: “Thành ý và mục đích hai anh chị đến đây, chúng tôi cũng hiểu rõ. Nếu hai đứa nhỏ đã chọn kết hôn, người làm cha mẹ cũng không có ý muốn ép buộc cản trở. Chuyện này toàn bộ mà nói đều quá vội vàng.”

“Đăng ký kết hôn thật sự vội vàng, nhưng chuyện lễ cưới phải là người hai nhà ngồi xuống cẩn thận bàn bạc, chắc chắn nhà họ Hàn chúng tôi sẽ không để Tiểu Duyệt uất ức, xin thông gia yên tâm.” Hàn Gia Mẫn cười nói.

Bốn người lại nói chuyện một lúc lâu, Hàn Gia Mẫn và Lương Nhu mới rời đi.

Tô Dương Dương vừa đưa hai người ra cửa, đã muốn chuồn êm ra ngoài cùng luôn, bị Lưu Mộc Miên liếc mắt xem thường mới dừng bước.

Tô Thạch Diễn nhìn con gái ngồi xuống trước mặt ông lần nữa: “Chuyện ba nghe mẹ con nói rồi, cũng nghe ba mẹ của Hàn Khải Uy nói rồi. Bây giờ ba muốn nghe thử ý kiến của con.”

Tô Dương Dương nghiêm túc nhìn Tô Thạch Diễn: “Ba mẹ, con kết hôn với Hàn Khải Uy.”

“Được. Con đã nói vậy, ba và mẹ con cũng không nói gì nữa, con đường sau này ba mẹ có thể giúp con đến mức nào thì đến mức đó, con vui vẻ cứ kiên trì, không vui thì trở về.”

Tô Dương Dương nghe vậy hốc mắt nóng lên, nghiêng người ôm lấy Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên nức nở nói: “Xin lỗi, con khiến ba mẹ lo lắng rồi.”

Tô Thạch Diễn vỗ vỗ lưng cô: “Dưới bất cứ tình huống nào, ba tin con vẫn có năng lực làm mình hạnh phúc.”

“Con sẽ không khiến mình buồn đâu.”

“Được.”

**

Tô Dương Dương ôm Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên khóc một lúc, tâm trạng chất chứa mấy ngày nay tan đi không ít, sau đó đỏ bừng mắt trở về phòng rửa mặt.

Sau khi nằm trên giường, mới phát hiện điện thoại có tin nhắn chưa đọc.

Là của Hàn Khải Uy.

Hàn Khải Uy: Chuyện bài viết anh đã xử lý rồi, yên tâm làm cô dâu của anh.

Tô Dương Dương cầm điện thoại ngẩn người một lúc lâu, mới đánh một hàng chữ: “Chúng ta sẽ sống thế nào đây?”

Tô Dương Dương vừa gửi tin nhắn đi, Hàn Khải Uy đã gọi điện thoại tới.

Tô Dương Dương nghe máy, không nghe thấy giọng nói của Hàn Khải Uy, ngược lại nghe thấy một trận tiếng bước chân vững vàng và một vài tiếng nhỏ nhặt.

Tô Dương Dương nín thở chờ đợi.

Mãi đến khi đầu bên kia điện thoại trở nên im lặng, mới truyền đến giọng nói từ tính lười nhác của Hàn Khải Uy: “Có thể sống bất cứ cuộc sống gì em muốn.”

“Phải không?” Tô Dương Dương không chắc chắn hỏi.

“Đương nhiên. Nếu em lo lắng sau này sẽ ly hôn, anh có thể chắc chắn nói với em. Ở bên anh, tỉ lệ em ly hôn sẽ thấp hơn người đàn ông bình thường rất nhiều, ít nhất bây giờ đàn ông nhà họ Hàn anh chưa từng ly hôn lần nào. Tạm thời anh cũng không định phá vỡ truyền thống tốt đẹp này.”

“Anh là đang trá hình nói với tôi, anh muốn sống cùng tôi cả đời?”

Hàn Khải Uy cười khẽ mấy tiếng: “Không được sao?”

Tô Dương Dương nghe tiếng cười dễ nghe của Hàn Khải Uy, khóe miệng cũng cong nhẹ lên theo.

“Ngủ đi.” Hàn Khải Uy nói.

“Ừm.” Tô Dương Dương nhỏ giọng trả lời.

Nhưng hai người lại không ai cúp điện thoại, cứ như vậy im lặng nghe tiếng hít thở của nhau.

Tô Dương Dương nuốt nuốt nước miếng: “Anh đang làm gì vậy?”

“Làm việc.” Hàn Khải Uy hơi dừng lại, lại bổ sung: “Thuận tiện giải quyết mấy người phụ nữ muốn làm tiểu tam trong cuộc sống sau hôn nhân của em.”

Tô Dương Dương im lặng một lát: “Anh là đang khoe khoang với tôi sao?”

“Cái này có gì hay để khoe chứ? Một người đàn ông thành công không phải anh ta từng ngủ với bao nhiêu phụ nữ, mà là có thể khiến một người phụ nữ bằng lòng cho anh ta ngủ cả đời.”

Câu trả lời của Tô Dương Dương là trực tiếp cúp điện thoại, lười quan tâm tên thần kinh không biết ăn nói này.

**

Mấy hôm trước Tô Dương Dương giống như đà điểu trốn tránh tin đồn mấy ngày, không đi làm.

Sau khi Hàn Gia Mẫn và Lương Nhu đến nhà thăm hỏi, cuối cùng dây cung nơi đáy lòng kia cũng buông lỏng.

Cô không phải loại người sợ đối mặt với khó khăn và tin đồn, nhưng chuyện này đã vượt ngoài phạm vi bản thân cô có thể xử lý, người gây ra những chuyện này cũng không phải bản thân cô.

Từ bản chất mà nói, trên chuyện này, cô bị nằm ở vị trí quá bị động.

Bây giờ biết ba mẹ, người của nhà họ Hàn bên kia đều chấp nhận quan hệ của cô và Hàn Khải Uy rồi, Hàn Khải Uy cũng đã thể hiện thái độ của anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương