Cô Vợ Dễ Thương
-
Chương 12: Đừng show ân ái trước mặt chó độc thân
“Loại gia đình như nhà họ Hàn có bác sĩ gia đình, cho dù bác sĩ gia đình không xử lý được, cũng sẽ tìm bác sĩ khoa nhi chuyên nghiệp. Vì sao cậu ta tìm con?”
Tô Dương Dương há há miệng, phát hiện cô không lời để phản bác.
Cỗ cảm giác quen thuộc của cô với Tiểu Bảo, sự ỷ lại của Tiểu Bảo với cô kia đều quá mức mờ ảo hư vô.
Hàn Khải Uy nói Tiểu Bảo chỉ cho anh và cô đụng vào, nhưng cô cũng không chính mắt nhìn thấy, hoàn toàn không biết lời của anh là thật hay giả.
Hàn Khải Uy chủ động thân thiết nhiều lần như vậy, chính cô cũng không hiểu nổi, càng đừng nói đến giải thích với ba mẹ.
Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên đưa mắt nhìn nhau, Lưu Mộc Miên nhẹ nhàng nói: “Cục cưng, không phải ba mẹ trách con, chỉ là muốn con hiểu được trước khi con và Hàn Khải Uy vẫn chưa quá thân thiết, nhà họ Hàn quá chênh lệch với chúng ta, con nảy sinh cảm tình với Hàn Khải Uy sẽ dễ bị uất ức. Đến lúc đó, mẹ và ba không có cách nào giúp được, con chỉ có thể chịu đựng một mình, ba mẹ không muốn con gặp phải tình huống như vậy.”
Tô Dương Dương ra vẻ thoải mái cười nói: “Ba mẹ, hai người nghĩ đi đâu vậy? Con và Hàn Khải Uy cũng không gặp nhau được mấy lần, cũng không thân thiết lắm. Cho dù con muốn hẹn hò, kết hôn, cũng không thể tìm một người đàn ông có con được, cho dù có đẹp trai có nhiều tiền cũng không được.”
“Con nghĩ như vậy thì mẹ yên tâm rồi.” Lưu Mộc Miên thở phào nhẹ nhõm: “Tuy nhà chúng ta không có bao nhiêu tiền, nhưng điều kiện cũng không tệ, hoàn toàn có khả năng để con gái bảo bối của mẹ cơm áo không lo, con chỉ cần tìm một người con muốn gả rồi kết hôn là được.”
“Bà Lưu, cách nói chuyện này của mẹ thật đáng ghét, bị mẹ nói đến nổi da gà rồi nè.”
Lưu Mộc Miên vẻ mặt uất ức dựa lên bả vai Tô Thạch Diễn, làm nũng nói: “Chồng ơi, có người ghét bỏ em.”
Tô Dương Dương liếc mắt xem thường: “Hai vị, xin yêu quý động vật, đừng show ân ái trước mặt chó độc thân.”
“Cứ show đấy.”
Tô Dương Dương: “......”
Cả nhà vui vẻ hòa thuận ăn xong cơm tối, Tô Dương Dương ở lầu một hàn huyên với ba mẹ một lát, sau đó lên lầu trở về phòng của mình, tìm quần áo để thay rồi đi rửa mặt.
Đi ra từ nhà vệ sinh, Tô Dương Dương đèn thông báo của điện thoại đặt trên giường đang lóe lên.
Tô Dương Dương nằm lên giường, mở điện thoại lên.
Messenger bị tin nhắn riêng của Diệp Nhạc Vân và Tiểu Yên chiếm đầy màn hình.
Tô Dương Dương nhìn dấu chấm than đầy màn hình của Tiểu Yên, tự động xem nhẹ, ấn mở tin nhắn riêng của Diệp Nhạc Vân.
“Dương Dương, cậu và Hàn Khải Uy là tình hình gì vậy? Sẽ không thật sự bị hai tiểu nhân Chung Tấn Duy và Dạ Thiển kia kích thích chứ. Lý trí một chút, Hàn Khải Uy là người có con, nói không chừng còn chưa ly hôn nữa.”
Tô Dương Dương nhìn hàng chữ kia, trả lời nói: “Trước kia cậu cũng đâu có nói như vậy.”
Nhược Vi: Trước kia là nhìn ở góc độ thưởng thức, chỉ nhìn mặt, nhìn gia thế, nhìn tiền. Cậu muốn có quan hệ gì với anh ta thì không giống nữa rồi.
Dương Dương: Tớ và anh ta không có gì, cậu đừng suy nghĩ lung tung, cũng đừng nhiều chuyện với những người khác trong bệnh viện.
Nhược Vi: Bây giờ bệnh viện đều là tin đồn của cậu và Hàn Khải Uy. Chuyện cậu tham gia diễn thuyết với giáo sư Lý lúc trước cũng bị truyền về bệnh viện rồi, còn nói Hàn Khải Uy nói cậu là vợ chưa cưới của anh ta trước mặt nhiều người, cuối cùng có chuyện này không vậy? Bạn nhỏ Tiểu Duyệt Duyệt, tớ cảm thấy Hàn Khải Uy là đang chống lưng cho cậu đấy.
Tô Dương Dương nhìn đoạn tin nhắn của Diệp Nhạc Vân, ngón tay tạm dừng lại, trả lời: “Đừng tin lời đồn.”
Nhược Vi: Được, tớ sẽ tin cậu.
Tô Dương Dương mệt mỏi trả lời một câu: “Tớ nghỉ ngơi.”, đặt điện thoại xuống.
Nghĩ đến tình huống ngày mai đi làm sẽ gặp phải, cô lập tức cảm thấy một trận đau đầu.
Cô và Hàn Khải Uy, là hai người kéo thế nào cũng không đến cùng nhau được, vẫn dừng ở một chỗ.
Nếu cứ giày vò mãi, cuộc sống và công việc của cô đều sẽ bị ảnh hưởng.
**
Ngày hôm sau, Tô Dương Dương đến bệnh viện, lập tức cảm thấy ánh mắt của mọi người đều dán trên người mình.
Chỗ cô đã đi qua, chỉ chốc lát sẽ có một trận thì thầm nho nhỏ.
Cái loại tiếng thảo luận cố ý đè nén này khiến cô rất không thoải mái, nhưng cô cũng không thể làm gì được, chỉ có thể mang vẻ mặt không chút thay đổi đi vào phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc của cô ngoài Tiểu Yên, còn có hai người phụ nữ khác.
Là người của khoa khác trong bệnh viện.
Một người trong đó là hoa khôi của bệnh viện, Hoàng Mộc Khả
Hồ Mộng Kì đỏ vành mắt, cả người run rẩy chỉ trích nói: “Tô Dương Dương, cô lại dám giành người đàn ông của tôi!”
Tô Dương Dương cạn lời, không có thành ý trấn an nói: “Bác sĩ Hồ, cô lý trí một chút. Tôi và Hàn Khải Uy thật sự không có gì, cô đừng kích động, anh ta vẫn là của cô mà!”
Hồ Mộng Kì chẳng những không bị lời nói của Tô Dương Dương xoa dịu, ngược lại càng kích động hơn: “Cô khỏi nói nhiều! Cô chính là đối đầu với tôi! Toàn bộ người trong bệnh viện đều biết tôi thích Hàn Khải Uy, cô dựa vào cái gì mà tiếp xúc gần gũi với anh ấy chứ.”
“Vậy lần sau tôi bảo anh ta đi tìm cô?"
Hoàng Mộc Khả bị mấy câu nói nhẹ nhàng của Tô Dương Dương chọc giận đến thiếu chút nữa hộc máu: “Tô Dương Dương, cô, cô giỏi lắm!”
Nói xong, cô ta xoay người chạy đi.
Tô Dương Dương bị cảnh này làm cho hỗn loạn trong gió, không rõ đây là chuyện gì xảy ra.
Nhìn lướt qua Tiểu Yên: “Em làm trợ lý của tôi như vậy đó hả?”
Tiểu Yên cười tươi rói nói: “Em cũng tò mò mà.”
“Lần sau còn tò mò nữa, cuốn gói đi cho tôi.”
Tiểu Yên lập tức kêu rên.
Tô Dương Dương không quan tâm cô ấy, mặc áo dài trắng vào đi kiểm tra phòng.
**
Mấy ngày tiếp theo, Tô Dương Dương đều sống dưới cái nhìn chằm chằm đầy ai oán của toàn bộ đồng bào nữ và bệnh nhân nữ trong bệnh viện, khiến cô không còn muốn ra ngoài đi làm nữa.
Vốn ánh mắt của những người đó đã dần dần không như sói như hổ nữa, kết quả sự xuất hiện của một người, khiến ánh mắt của tất cả mọi người càng trắng trợn hơn, chỉ hận không thể dùng ánh mắt bóp chết cô.
Đó là quản gia của Hàn Khải Uy.
Quản gia là kiểu người thân sĩ nước Anh tiêu chuẩn, quần áo khéo léo, cử chỉ tao nhã.
Vừa xuất hiện trong bệnh viện, đã dẫn đến tỉ lệ quay đầu vô cùng cao, mọi người đều đi theo phía sau anh ta, đi đến phòng làm việc của Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương đang hội chẩn với người bệnh, nhìn thấy trận thế này, há há miệng, trong lòng hiện lên một chút không vui, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra một chút không kiên nhẫn nào, giọng nói ấm áp nói chuyện với người bệnh đang hỏi tình trạng bệnh: “Người lớn tuổi rồi, dạ dày không có năng lực chữa trị giống như khi còn trẻ, khá dễ bị tổn thương, cái này là tình trạng rất bình thường, không cần lo lắng quá. Tôi kê cho bác ba ngày thuốc xem thử tình hình, nếu không có chuyển biến tốt, lại làm kiểm tra thêm bước nữa.”
“Được được được, cảm ơn bác sĩ Tô.”
Tô Dương Dương đang viết tên thuốc lên giấy khám bệnh, sau đó đưa giấy khám bệnh cho người bệnh: “Tiểu Yên, em dẫn người bệnh đi nộp phí, lấy thuốc.”
“Vâng.” Tiểu Yên không vui vẻ lắm, cảm thấy sẽ bỏ lỡ náo nhiệt, nhưng vẫn ngoan ngoãn dẫn người bệnh rời khỏi phòng làm việc của Tô Dương Dương.
Sau khi người bệnh rời đi, quản gia nói: “Cô Tô, cậu chủ nhỏ nhà tôi có lời mời.”
“Xin lỗi, tôi còn đang làm việc.”
“Năm phút trước đã đến thời gian tan tầm rồi.”
Tô Dương Dương ngẩng đầu, có chút không vui nhìn quản gia.
Quản gia vẫn cười híp mắt nhìn Tô Dương Dương như trước, không có ý muốn thỏa hiệp nhượng bộ chút nào.
Tô Dương Dương quét mắt nhìn đám quần chúng hóng chuyện tò mò ngoài cửa phòng làm việc: “Đi thôi.”
“Cô Tô, mời.”
Tô Dương Dương vẻ mặt không chút thay đổi bước nhanh rời đi.
Tô Dương Dương há há miệng, phát hiện cô không lời để phản bác.
Cỗ cảm giác quen thuộc của cô với Tiểu Bảo, sự ỷ lại của Tiểu Bảo với cô kia đều quá mức mờ ảo hư vô.
Hàn Khải Uy nói Tiểu Bảo chỉ cho anh và cô đụng vào, nhưng cô cũng không chính mắt nhìn thấy, hoàn toàn không biết lời của anh là thật hay giả.
Hàn Khải Uy chủ động thân thiết nhiều lần như vậy, chính cô cũng không hiểu nổi, càng đừng nói đến giải thích với ba mẹ.
Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên đưa mắt nhìn nhau, Lưu Mộc Miên nhẹ nhàng nói: “Cục cưng, không phải ba mẹ trách con, chỉ là muốn con hiểu được trước khi con và Hàn Khải Uy vẫn chưa quá thân thiết, nhà họ Hàn quá chênh lệch với chúng ta, con nảy sinh cảm tình với Hàn Khải Uy sẽ dễ bị uất ức. Đến lúc đó, mẹ và ba không có cách nào giúp được, con chỉ có thể chịu đựng một mình, ba mẹ không muốn con gặp phải tình huống như vậy.”
Tô Dương Dương ra vẻ thoải mái cười nói: “Ba mẹ, hai người nghĩ đi đâu vậy? Con và Hàn Khải Uy cũng không gặp nhau được mấy lần, cũng không thân thiết lắm. Cho dù con muốn hẹn hò, kết hôn, cũng không thể tìm một người đàn ông có con được, cho dù có đẹp trai có nhiều tiền cũng không được.”
“Con nghĩ như vậy thì mẹ yên tâm rồi.” Lưu Mộc Miên thở phào nhẹ nhõm: “Tuy nhà chúng ta không có bao nhiêu tiền, nhưng điều kiện cũng không tệ, hoàn toàn có khả năng để con gái bảo bối của mẹ cơm áo không lo, con chỉ cần tìm một người con muốn gả rồi kết hôn là được.”
“Bà Lưu, cách nói chuyện này của mẹ thật đáng ghét, bị mẹ nói đến nổi da gà rồi nè.”
Lưu Mộc Miên vẻ mặt uất ức dựa lên bả vai Tô Thạch Diễn, làm nũng nói: “Chồng ơi, có người ghét bỏ em.”
Tô Dương Dương liếc mắt xem thường: “Hai vị, xin yêu quý động vật, đừng show ân ái trước mặt chó độc thân.”
“Cứ show đấy.”
Tô Dương Dương: “......”
Cả nhà vui vẻ hòa thuận ăn xong cơm tối, Tô Dương Dương ở lầu một hàn huyên với ba mẹ một lát, sau đó lên lầu trở về phòng của mình, tìm quần áo để thay rồi đi rửa mặt.
Đi ra từ nhà vệ sinh, Tô Dương Dương đèn thông báo của điện thoại đặt trên giường đang lóe lên.
Tô Dương Dương nằm lên giường, mở điện thoại lên.
Messenger bị tin nhắn riêng của Diệp Nhạc Vân và Tiểu Yên chiếm đầy màn hình.
Tô Dương Dương nhìn dấu chấm than đầy màn hình của Tiểu Yên, tự động xem nhẹ, ấn mở tin nhắn riêng của Diệp Nhạc Vân.
“Dương Dương, cậu và Hàn Khải Uy là tình hình gì vậy? Sẽ không thật sự bị hai tiểu nhân Chung Tấn Duy và Dạ Thiển kia kích thích chứ. Lý trí một chút, Hàn Khải Uy là người có con, nói không chừng còn chưa ly hôn nữa.”
Tô Dương Dương nhìn hàng chữ kia, trả lời nói: “Trước kia cậu cũng đâu có nói như vậy.”
Nhược Vi: Trước kia là nhìn ở góc độ thưởng thức, chỉ nhìn mặt, nhìn gia thế, nhìn tiền. Cậu muốn có quan hệ gì với anh ta thì không giống nữa rồi.
Dương Dương: Tớ và anh ta không có gì, cậu đừng suy nghĩ lung tung, cũng đừng nhiều chuyện với những người khác trong bệnh viện.
Nhược Vi: Bây giờ bệnh viện đều là tin đồn của cậu và Hàn Khải Uy. Chuyện cậu tham gia diễn thuyết với giáo sư Lý lúc trước cũng bị truyền về bệnh viện rồi, còn nói Hàn Khải Uy nói cậu là vợ chưa cưới của anh ta trước mặt nhiều người, cuối cùng có chuyện này không vậy? Bạn nhỏ Tiểu Duyệt Duyệt, tớ cảm thấy Hàn Khải Uy là đang chống lưng cho cậu đấy.
Tô Dương Dương nhìn đoạn tin nhắn của Diệp Nhạc Vân, ngón tay tạm dừng lại, trả lời: “Đừng tin lời đồn.”
Nhược Vi: Được, tớ sẽ tin cậu.
Tô Dương Dương mệt mỏi trả lời một câu: “Tớ nghỉ ngơi.”, đặt điện thoại xuống.
Nghĩ đến tình huống ngày mai đi làm sẽ gặp phải, cô lập tức cảm thấy một trận đau đầu.
Cô và Hàn Khải Uy, là hai người kéo thế nào cũng không đến cùng nhau được, vẫn dừng ở một chỗ.
Nếu cứ giày vò mãi, cuộc sống và công việc của cô đều sẽ bị ảnh hưởng.
**
Ngày hôm sau, Tô Dương Dương đến bệnh viện, lập tức cảm thấy ánh mắt của mọi người đều dán trên người mình.
Chỗ cô đã đi qua, chỉ chốc lát sẽ có một trận thì thầm nho nhỏ.
Cái loại tiếng thảo luận cố ý đè nén này khiến cô rất không thoải mái, nhưng cô cũng không thể làm gì được, chỉ có thể mang vẻ mặt không chút thay đổi đi vào phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc của cô ngoài Tiểu Yên, còn có hai người phụ nữ khác.
Là người của khoa khác trong bệnh viện.
Một người trong đó là hoa khôi của bệnh viện, Hoàng Mộc Khả
Hồ Mộng Kì đỏ vành mắt, cả người run rẩy chỉ trích nói: “Tô Dương Dương, cô lại dám giành người đàn ông của tôi!”
Tô Dương Dương cạn lời, không có thành ý trấn an nói: “Bác sĩ Hồ, cô lý trí một chút. Tôi và Hàn Khải Uy thật sự không có gì, cô đừng kích động, anh ta vẫn là của cô mà!”
Hồ Mộng Kì chẳng những không bị lời nói của Tô Dương Dương xoa dịu, ngược lại càng kích động hơn: “Cô khỏi nói nhiều! Cô chính là đối đầu với tôi! Toàn bộ người trong bệnh viện đều biết tôi thích Hàn Khải Uy, cô dựa vào cái gì mà tiếp xúc gần gũi với anh ấy chứ.”
“Vậy lần sau tôi bảo anh ta đi tìm cô?"
Hoàng Mộc Khả bị mấy câu nói nhẹ nhàng của Tô Dương Dương chọc giận đến thiếu chút nữa hộc máu: “Tô Dương Dương, cô, cô giỏi lắm!”
Nói xong, cô ta xoay người chạy đi.
Tô Dương Dương bị cảnh này làm cho hỗn loạn trong gió, không rõ đây là chuyện gì xảy ra.
Nhìn lướt qua Tiểu Yên: “Em làm trợ lý của tôi như vậy đó hả?”
Tiểu Yên cười tươi rói nói: “Em cũng tò mò mà.”
“Lần sau còn tò mò nữa, cuốn gói đi cho tôi.”
Tiểu Yên lập tức kêu rên.
Tô Dương Dương không quan tâm cô ấy, mặc áo dài trắng vào đi kiểm tra phòng.
**
Mấy ngày tiếp theo, Tô Dương Dương đều sống dưới cái nhìn chằm chằm đầy ai oán của toàn bộ đồng bào nữ và bệnh nhân nữ trong bệnh viện, khiến cô không còn muốn ra ngoài đi làm nữa.
Vốn ánh mắt của những người đó đã dần dần không như sói như hổ nữa, kết quả sự xuất hiện của một người, khiến ánh mắt của tất cả mọi người càng trắng trợn hơn, chỉ hận không thể dùng ánh mắt bóp chết cô.
Đó là quản gia của Hàn Khải Uy.
Quản gia là kiểu người thân sĩ nước Anh tiêu chuẩn, quần áo khéo léo, cử chỉ tao nhã.
Vừa xuất hiện trong bệnh viện, đã dẫn đến tỉ lệ quay đầu vô cùng cao, mọi người đều đi theo phía sau anh ta, đi đến phòng làm việc của Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương đang hội chẩn với người bệnh, nhìn thấy trận thế này, há há miệng, trong lòng hiện lên một chút không vui, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra một chút không kiên nhẫn nào, giọng nói ấm áp nói chuyện với người bệnh đang hỏi tình trạng bệnh: “Người lớn tuổi rồi, dạ dày không có năng lực chữa trị giống như khi còn trẻ, khá dễ bị tổn thương, cái này là tình trạng rất bình thường, không cần lo lắng quá. Tôi kê cho bác ba ngày thuốc xem thử tình hình, nếu không có chuyển biến tốt, lại làm kiểm tra thêm bước nữa.”
“Được được được, cảm ơn bác sĩ Tô.”
Tô Dương Dương đang viết tên thuốc lên giấy khám bệnh, sau đó đưa giấy khám bệnh cho người bệnh: “Tiểu Yên, em dẫn người bệnh đi nộp phí, lấy thuốc.”
“Vâng.” Tiểu Yên không vui vẻ lắm, cảm thấy sẽ bỏ lỡ náo nhiệt, nhưng vẫn ngoan ngoãn dẫn người bệnh rời khỏi phòng làm việc của Tô Dương Dương.
Sau khi người bệnh rời đi, quản gia nói: “Cô Tô, cậu chủ nhỏ nhà tôi có lời mời.”
“Xin lỗi, tôi còn đang làm việc.”
“Năm phút trước đã đến thời gian tan tầm rồi.”
Tô Dương Dương ngẩng đầu, có chút không vui nhìn quản gia.
Quản gia vẫn cười híp mắt nhìn Tô Dương Dương như trước, không có ý muốn thỏa hiệp nhượng bộ chút nào.
Tô Dương Dương quét mắt nhìn đám quần chúng hóng chuyện tò mò ngoài cửa phòng làm việc: “Đi thôi.”
“Cô Tô, mời.”
Tô Dương Dương vẻ mặt không chút thay đổi bước nhanh rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook