Cô Vợ Đánh Tráo
-
Chương 539: Cùng khiêu vũ
"Anh... Ưm.." Hàn Mộc tử muốn nghĩ ra biện pháp để cứu chính mình, kết quả vừa mở miệng lại bị miệng của đối phương chặn lại, mãnh liệt hôn cô khiến cô không nói được lời nào, những lời vừa muốn nói ra lại trực tiếp bị nuốt ngược trở lại.
Trong bóng tối anh không kiêng nể gì. Hàn Mộc Tử cùng từ từ hoàn hồn, dùng sức đẩy anh ra.
Dạ Mạc Thâm lảo đảo lui về phía sau mấy bước, anh lại định tiến lên, nhưng Hàn Mộc Tử nhanh chóng đã sờ được chốt điện từ phía sau liền trực tiếp ấn bật điện.
Bên trong phòng liền khôi phục lại ánh sáng.
Hàn Mộc Tử thấy rõ đối phương, lúc này phát hiện anh đeo một chiếc mặt nạ màu xám bạc, hơn nữa đồ trang trí ở phía cạnh của mặt nạ nhìn vô cùng quen mắt.
Sau khi ánh sáng được khôi phục, Dạ Mạc Thâm có chút sửng sốt, sau đó rất nhanh liền phản ứng lại, đôi mắt dưới mặt lẹ nheo lại, không mở miệng nói chuyện mà chỉ nhìn Hàn Mộc Tử.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Hàn Mộc Tử nhíu đôi mày thanh tú lại: "Đồ trang trí trên chiếc mặt nạ của anh..."
Dạ Mạc Thâm tiến lại gần, nhìn cô với ánh mắt tà mị "Không hỏi anh là ai sao?"
Hàn Mộc Tử:"..."
Anh càng bước lại gần: "Xem ra năm năm trôi qua, em cũng không hoàn toàn quên mất anh."
Lời này nói ra... Hàn Mộc Tử giống như bị nhìn thấu tâm tư, trong lòng hơi hoảng loạn, trừng mắt nhìn anh: "Tại sao anh lại hóa trang xuất hiện ở đây? Nếu tôi nhớ không nhầm, trong danh sách người đến tham gia buổi đại tiệc ngày hôm nay không có tên anh?" "Vậy sao?" Đôi môi Dạ Mạc Thâm hiện lên một nụ cười đậm, ánh mắt càng trở lên tà mị: "Em còn cố ý quan sát xem có tên anh hay không sao?"
Hàn Mộc Tử: "..."
Bởi vì cô có hơi ngà ngà say do vừa nãy uống vài chén rượu, chính vì vậy lời nói mới lộ ra nhiều sơ hở khiến anh bắt bẻ lời nói."
Nghĩ đến đây, cô không nói thêm gì, đôi mắt tức giận trừng lên nhìn anh.
Nhưng cô lại không biết rằng vừa nãy bị Dạ Mạc Thâm hôn sâu, đôi môi lúc này có chút sưng đỏ, hơn nữa do uống rượu ánh mắt cũng có vài phần mơ màng, hiện tại nhìn cô vô cùng quyến rũ, bộ trang phục mặc trên người khiến cô trở lên xinh đẹp thêm rất nhiều."
Giờ phút này...
Dạ Mạc Thâm đứng trước mặt Hàn mộc Tử, yết hầu không ngừng trượt lên xuống.
Dáng vẻ quyến rũ của cô, lại bị người đàn ông khác nhìn lâu như vậy.
Trong phút chốc anh liền chế trụ tay cô: "Về sau không được ăn mặc như vậy xuất hiện trước mặt người đàn ông khác."
Hàn Mộc Tử nhíu đôi mày thanh tú lại, muốn hất tay anh ra, nhưng cơ thể cường tráng của anh lại như xiềng xích cố định tay cô ở một bên, cổ có chút không kiên nhẫn nói: "Anh buông tay ra."
Dạ Mạc Thâm không buông tay, ngược lại nhân dịp cô giãy dụa mà đan mười ngón tay của mình vào ngón tay của cô, nắm chặt bàn tay cô trong lòng bàn tay anh.
Đúng là không có liêm sỉ! Hàn Mộc Tử tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng chỉ cần anh ta không đến, cô có thể thay được chiếc váy nặng nề trên người ra, nhưng anh xông vào phòng khiến cô không thể thay chiếc váy rườm rà này ra, hiện giờ còn tiến sát về phía cô như vậy, dường như cướp đi cả hội hấp của cô.
Anh cũng không nói chuyện, tựa hồ như đang hưởng cảm giác này, một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô.
Không động đậy.
Ánh mắt lại rất nóng bỏng, Hàn Mộc Tử cảm thấy da mặt trên người mình như sắp bị đốt cháy.
Cô bực bội trừng mắt nhìn về phía anh, không hiểu sao lại không hề thích chiếc mặt nạ anh đang đeo, vươn tay định gỡ chiếc mặt nạ trên mặt anh xuống.
Còn chưa kịp động đến, đã bị một tay còn lại của Dạ Mạc Thâm ngăn lại. "Đừng ngỡ nó xuống, được chứ?" "... Chẳng lẽ ở trước mặt tôi anh cũng muốn đeo mặt nạ như khi xuất hiện trước mặt mọi người sao?" Cô cười lạnh: "Tôi cũng không có nhàn hạ như anh, anh..." Cô còn chưa nói xong Dạ Mạc Thâm liền thảo mặt nạ ở trên mặt xuống, rồi đeo nó lên cho cô.
Hàn Mộc Tử sửng sốt tại chỗ.
Lúc trước chóp mũi có va vào chiếc mặt nạ cảm thấy lạnh lẽo, nhưng khi Dạ Mạc Thâm tháo chiếc mặt nạ xuống cô thấy chiếc mặt nạ còn vương hơi ấm của cơ thể anh, cứ như thế mà đeo lên mặt cô, giống như hai người gắn bó mật thiết với nhau.
Vì thế Hàn Mộc Tử bất giác đỏ mặt, có chút khó chịu hỏi: "Anh muốn làm gì?" "Vốn dĩ nó là một bộ." Dạ Mạc Thâm nâng tay, thay cô tháo chiếc mặt nạ trên mặt ra.
Khi thảo chiếc mặt nạ ra, lồng ngực anh xuất hiện trước mặt Hàn Mộc Tử, mùi hương quen thuộc của anh xộc thẳng vào trong mũi.
Tuy hai người quen nhau lâu như vậy nhưng anh chưa bao giờ làm những hành động ấm áp này đối với cô, trong khoảng thời gian ngắn, Hàn Mộc Tử liền cảm thấy hốc mắt của cô nóng lên.
Cô khẽ sụp mí mắt xuống, ra sức cắn chặt môi dưới.
Không thể mềm lòng, tuyệt đối không thể mềm lòng.
Cô vĩnh viễn sẽ không quên năm đó anh đã tuyệt tình thế nào, sau khi cô rời đi mỗi lần nhớ đến sự tuyệt tình của anh đều không thể ngủ, suốt một năm dài đằng đẳng cô luôn mơ thấy ác mộng, sau đó mọi chuyện mới dần lắng xuống, đến tận bây giờ thi thoảng cô vẫn gặp ác mộng.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nhẹ giọng nói. "Chiếc váy này không phải do anh trai tôi đặt sao?Sao anh lại có chiếc mặt nạ này? Nhà thiết kế không phải..." "Chưa nói đúng không?" Dạ Mạc Thâm nói tiếp lời của cô, giọng nói trầm thấp giải thích: "Đó là bởi vì anh không cho anh ta nói." "Đây là vì sao?" Hàn Mộc Tử nhíu mi lại, cố gắng khống chế tâm tình của bản thân. "Hử?" Dạ Mạc Thâm cũng nheo mắt lại đánh giá cô, sợ tâm tình của cô trở lên không tốt. Hiện tại anh đối với người phụ nữ trước mặt này, đã sinh ra một cảm giác sợ tâm trạng cô không tốt, không tụ giác mà muốn lấy lòng cô, lại sợ cô không muốn nhận hoặc tức giận.
Tâm điểm của anh đều chỉ xoay quanh cô. "Ngay cả trang phục anh trai tôi chuẩn bị cho tôi, anh cũng muốn nhúng tay vào?"
Hàn Mộc Tử ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.
Dạ Mạc Thâm sửng sốt, nhìn thấy cô chất vấn ánh mắt liền tỏ ta luống cuống, đôi môi mỏng bất giác nói "Em không thích?"
Không chờ cô đáp lời, Dạ Mạc Thâm lại nói: "Về sau anh sẽ không làm như vậy, hoặc trước khi làm sẽ hỏi ý kiến em?" "Dạ Mạc Thâm, từ khi nào anh trở lên hèn mọn như vậy?" Hàn Mộc Tử không nhịn được nói châm chọc, sau đó hét lên. "Tôi thà rằng để anh đối xử với tôi như trước đây, nói tôi là một người phụ nữ tâm cơ, hạm vật chất và phù phiếm, trong mắt lúc nào cũng chỉ có tiền."
Một bản nhạc du dương đột nhiên vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng của phòng thay đồ.
Hàn Mộc Tử nghe thấy, nhận ra đó là một bản nhạc hòa tấu du dương, thích hợp để khiêu vũ.
Hai tay ôm lấy eo Hàn Mộc Tử, Dạ Mạc Thâm khẽ nói: "Ăn mặc đẹp như vậy, không khiêu vũ một bài thật sự là lãng phí, em thấy thế nào?"
Âm thanh liên tục vang lên không ngừng, mà tất cả chuyện này đều do Dạ Mạc Thâm sắp xếp.
Tiếng nhạc này không tự động vang lên, rõ ràng thấy anh đã mua chuộc người ở đây.
Hàn Mộc Tử mím môi, vào lúc muốn cự tuyệt anh liền bị anh dẫn dắt nhảy.
Mới đầu cô muốn từ chối, nhưng ánh mắt Dạ Mạc Thâm như có ma lực, khiến cô dần dần mất đi sự phản kháng, sau đó theo bước chân anh rồi nhảy theo từng nhịp.
Hàn Mộc Tử nghĩ, có lẽ lúc này, cô có thể quên đi được quá khứ đau khổ trước kia. Chỉ có... Giờ khắc này.
Trong bóng tối anh không kiêng nể gì. Hàn Mộc Tử cùng từ từ hoàn hồn, dùng sức đẩy anh ra.
Dạ Mạc Thâm lảo đảo lui về phía sau mấy bước, anh lại định tiến lên, nhưng Hàn Mộc Tử nhanh chóng đã sờ được chốt điện từ phía sau liền trực tiếp ấn bật điện.
Bên trong phòng liền khôi phục lại ánh sáng.
Hàn Mộc Tử thấy rõ đối phương, lúc này phát hiện anh đeo một chiếc mặt nạ màu xám bạc, hơn nữa đồ trang trí ở phía cạnh của mặt nạ nhìn vô cùng quen mắt.
Sau khi ánh sáng được khôi phục, Dạ Mạc Thâm có chút sửng sốt, sau đó rất nhanh liền phản ứng lại, đôi mắt dưới mặt lẹ nheo lại, không mở miệng nói chuyện mà chỉ nhìn Hàn Mộc Tử.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Hàn Mộc Tử nhíu đôi mày thanh tú lại: "Đồ trang trí trên chiếc mặt nạ của anh..."
Dạ Mạc Thâm tiến lại gần, nhìn cô với ánh mắt tà mị "Không hỏi anh là ai sao?"
Hàn Mộc Tử:"..."
Anh càng bước lại gần: "Xem ra năm năm trôi qua, em cũng không hoàn toàn quên mất anh."
Lời này nói ra... Hàn Mộc Tử giống như bị nhìn thấu tâm tư, trong lòng hơi hoảng loạn, trừng mắt nhìn anh: "Tại sao anh lại hóa trang xuất hiện ở đây? Nếu tôi nhớ không nhầm, trong danh sách người đến tham gia buổi đại tiệc ngày hôm nay không có tên anh?" "Vậy sao?" Đôi môi Dạ Mạc Thâm hiện lên một nụ cười đậm, ánh mắt càng trở lên tà mị: "Em còn cố ý quan sát xem có tên anh hay không sao?"
Hàn Mộc Tử: "..."
Bởi vì cô có hơi ngà ngà say do vừa nãy uống vài chén rượu, chính vì vậy lời nói mới lộ ra nhiều sơ hở khiến anh bắt bẻ lời nói."
Nghĩ đến đây, cô không nói thêm gì, đôi mắt tức giận trừng lên nhìn anh.
Nhưng cô lại không biết rằng vừa nãy bị Dạ Mạc Thâm hôn sâu, đôi môi lúc này có chút sưng đỏ, hơn nữa do uống rượu ánh mắt cũng có vài phần mơ màng, hiện tại nhìn cô vô cùng quyến rũ, bộ trang phục mặc trên người khiến cô trở lên xinh đẹp thêm rất nhiều."
Giờ phút này...
Dạ Mạc Thâm đứng trước mặt Hàn mộc Tử, yết hầu không ngừng trượt lên xuống.
Dáng vẻ quyến rũ của cô, lại bị người đàn ông khác nhìn lâu như vậy.
Trong phút chốc anh liền chế trụ tay cô: "Về sau không được ăn mặc như vậy xuất hiện trước mặt người đàn ông khác."
Hàn Mộc Tử nhíu đôi mày thanh tú lại, muốn hất tay anh ra, nhưng cơ thể cường tráng của anh lại như xiềng xích cố định tay cô ở một bên, cổ có chút không kiên nhẫn nói: "Anh buông tay ra."
Dạ Mạc Thâm không buông tay, ngược lại nhân dịp cô giãy dụa mà đan mười ngón tay của mình vào ngón tay của cô, nắm chặt bàn tay cô trong lòng bàn tay anh.
Đúng là không có liêm sỉ! Hàn Mộc Tử tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng chỉ cần anh ta không đến, cô có thể thay được chiếc váy nặng nề trên người ra, nhưng anh xông vào phòng khiến cô không thể thay chiếc váy rườm rà này ra, hiện giờ còn tiến sát về phía cô như vậy, dường như cướp đi cả hội hấp của cô.
Anh cũng không nói chuyện, tựa hồ như đang hưởng cảm giác này, một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô.
Không động đậy.
Ánh mắt lại rất nóng bỏng, Hàn Mộc Tử cảm thấy da mặt trên người mình như sắp bị đốt cháy.
Cô bực bội trừng mắt nhìn về phía anh, không hiểu sao lại không hề thích chiếc mặt nạ anh đang đeo, vươn tay định gỡ chiếc mặt nạ trên mặt anh xuống.
Còn chưa kịp động đến, đã bị một tay còn lại của Dạ Mạc Thâm ngăn lại. "Đừng ngỡ nó xuống, được chứ?" "... Chẳng lẽ ở trước mặt tôi anh cũng muốn đeo mặt nạ như khi xuất hiện trước mặt mọi người sao?" Cô cười lạnh: "Tôi cũng không có nhàn hạ như anh, anh..." Cô còn chưa nói xong Dạ Mạc Thâm liền thảo mặt nạ ở trên mặt xuống, rồi đeo nó lên cho cô.
Hàn Mộc Tử sửng sốt tại chỗ.
Lúc trước chóp mũi có va vào chiếc mặt nạ cảm thấy lạnh lẽo, nhưng khi Dạ Mạc Thâm tháo chiếc mặt nạ xuống cô thấy chiếc mặt nạ còn vương hơi ấm của cơ thể anh, cứ như thế mà đeo lên mặt cô, giống như hai người gắn bó mật thiết với nhau.
Vì thế Hàn Mộc Tử bất giác đỏ mặt, có chút khó chịu hỏi: "Anh muốn làm gì?" "Vốn dĩ nó là một bộ." Dạ Mạc Thâm nâng tay, thay cô tháo chiếc mặt nạ trên mặt ra.
Khi thảo chiếc mặt nạ ra, lồng ngực anh xuất hiện trước mặt Hàn Mộc Tử, mùi hương quen thuộc của anh xộc thẳng vào trong mũi.
Tuy hai người quen nhau lâu như vậy nhưng anh chưa bao giờ làm những hành động ấm áp này đối với cô, trong khoảng thời gian ngắn, Hàn Mộc Tử liền cảm thấy hốc mắt của cô nóng lên.
Cô khẽ sụp mí mắt xuống, ra sức cắn chặt môi dưới.
Không thể mềm lòng, tuyệt đối không thể mềm lòng.
Cô vĩnh viễn sẽ không quên năm đó anh đã tuyệt tình thế nào, sau khi cô rời đi mỗi lần nhớ đến sự tuyệt tình của anh đều không thể ngủ, suốt một năm dài đằng đẳng cô luôn mơ thấy ác mộng, sau đó mọi chuyện mới dần lắng xuống, đến tận bây giờ thi thoảng cô vẫn gặp ác mộng.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nhẹ giọng nói. "Chiếc váy này không phải do anh trai tôi đặt sao?Sao anh lại có chiếc mặt nạ này? Nhà thiết kế không phải..." "Chưa nói đúng không?" Dạ Mạc Thâm nói tiếp lời của cô, giọng nói trầm thấp giải thích: "Đó là bởi vì anh không cho anh ta nói." "Đây là vì sao?" Hàn Mộc Tử nhíu mi lại, cố gắng khống chế tâm tình của bản thân. "Hử?" Dạ Mạc Thâm cũng nheo mắt lại đánh giá cô, sợ tâm tình của cô trở lên không tốt. Hiện tại anh đối với người phụ nữ trước mặt này, đã sinh ra một cảm giác sợ tâm trạng cô không tốt, không tụ giác mà muốn lấy lòng cô, lại sợ cô không muốn nhận hoặc tức giận.
Tâm điểm của anh đều chỉ xoay quanh cô. "Ngay cả trang phục anh trai tôi chuẩn bị cho tôi, anh cũng muốn nhúng tay vào?"
Hàn Mộc Tử ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.
Dạ Mạc Thâm sửng sốt, nhìn thấy cô chất vấn ánh mắt liền tỏ ta luống cuống, đôi môi mỏng bất giác nói "Em không thích?"
Không chờ cô đáp lời, Dạ Mạc Thâm lại nói: "Về sau anh sẽ không làm như vậy, hoặc trước khi làm sẽ hỏi ý kiến em?" "Dạ Mạc Thâm, từ khi nào anh trở lên hèn mọn như vậy?" Hàn Mộc Tử không nhịn được nói châm chọc, sau đó hét lên. "Tôi thà rằng để anh đối xử với tôi như trước đây, nói tôi là một người phụ nữ tâm cơ, hạm vật chất và phù phiếm, trong mắt lúc nào cũng chỉ có tiền."
Một bản nhạc du dương đột nhiên vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng của phòng thay đồ.
Hàn Mộc Tử nghe thấy, nhận ra đó là một bản nhạc hòa tấu du dương, thích hợp để khiêu vũ.
Hai tay ôm lấy eo Hàn Mộc Tử, Dạ Mạc Thâm khẽ nói: "Ăn mặc đẹp như vậy, không khiêu vũ một bài thật sự là lãng phí, em thấy thế nào?"
Âm thanh liên tục vang lên không ngừng, mà tất cả chuyện này đều do Dạ Mạc Thâm sắp xếp.
Tiếng nhạc này không tự động vang lên, rõ ràng thấy anh đã mua chuộc người ở đây.
Hàn Mộc Tử mím môi, vào lúc muốn cự tuyệt anh liền bị anh dẫn dắt nhảy.
Mới đầu cô muốn từ chối, nhưng ánh mắt Dạ Mạc Thâm như có ma lực, khiến cô dần dần mất đi sự phản kháng, sau đó theo bước chân anh rồi nhảy theo từng nhịp.
Hàn Mộc Tử nghĩ, có lẽ lúc này, cô có thể quên đi được quá khứ đau khổ trước kia. Chỉ có... Giờ khắc này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook