Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo
-
Chương 13: Huyết quang tai ương
Editor: VinJR
Phía chân trời rốt cục cũng thu lại hào quang, mặt trời chậm rãi ẩn vào đường chân trời.
Thời tiết đã là cuối thu, mỗi khi đêm đến, trong không khí sẽ tràn ra một tầng sương mù, mấy năm gần đây cơ hồ chỉ số sương mù tất cả trong thành thị đều ở mức từ từ dâng lên, thành phố A là thành phố phát triển kinh tế nhanh chóng nhất, chỉ số sương mù lảo đảo vượt lên đầu tại những thành thị khác, vì những thành thị khác mà làm gương mẫu tốt đẹp.
Trong ngày thường sương mù không lớn như vậy, đại khái là do thời tiết hôm nay, toàn bộ trời đều mơ hồ một lớp bụi, âm u, sắp đổ mưa.
Lái xe ở phía trước, Tống Mạc ngồi ở ghế sau nhắm tròng mắt dưỡng thần.
Lối đi là một cái đường nhỏ tương đối vắng vẻ, giờ cao điểm có thể tránh kẹt xe, không có xếp thành hàng, cũng không có tiếng còi liên tiếp, con đường nhỏ này vô cùng yên tĩnh, tâm tư lái xe cũng bớt căng thẳng.
Một tay giữ vô lăng, tùy ý ở trên đường cái tăng tốc lao nhanh.
Bên trong một con hẻm nhỏ đột nhiên xông ra một chiếc xe điện sáng ngời, lúc lái xe hoàn hồn, cục diện đã không thể tránh khỏi, gắt gao đạp thắng xe xuống, lốp xe cùng mặt đường ma sát, phát ra tiếng va chạm kịch liệt, đâm vào màng nhĩ làm đau tai.
Chốc lát sau, một tiếng vang thật lớn, bùm một tiếng, mơ hồ trong sương mù, lái xe chứng kiến chiếc xe điện kia trượt ra ngoài, bởi vì thắng gấp nên bị ngã, hai người trên xe một lớn một nhỏ song song rơi xuống trên mặt đất.
Khuôn mặt người lái xe bị dọa trắng bệch, Tống Mạc không kiên nhẫn mở mắt ra, cúi đầu nói một câu, "Đi xuống xem tình hình một chút, có thể sử dụng tiền giải quyết thì tốt."
Lái xe cởi giây nịt an toàn ra bước xuống xe.
Tần Ngu từ trên mặt đất đứng lên, lòng bàn tay cùng khuỷu tay có chỗ nhỏ bị trầy da, Tần Lãng không có bị thương, chỉ là bị kinh hãi, ngồi dưới đất không nhúc nhích, cậu vẫn chỉ là một đứa bé, chưa có kinh nghiệm trải qua tai nạn xe cộ, không giống Tần Ngu trấn định như vậy.
Tần Ngu đi tới ôm lấy Tần Lãng đang ngơ ngác, dùng sức vuốt vuốt mặt Tần Lãng, "Con trai, không có chuyện gì, đừng sợ, mẹ ở chỗ này."
Có lẽ là độ mạnh yếu hơi lớn, Tần Lãng đau nhe răng nhếch miệng, một giây sau, khóc ra thành tiếng, "Mẹ, chúng ta là chưa chết sao? Nơi này không phải là âm tào địa phủ hả? Mẹ, con còn nhỏ như vậy, con không muốn chết, Hinh Hinh nói chờ con lớn lên sẽ gả cho con, con còn chưa cưới cô ấy mà..."
Tần Ngu đưa tay xoa xoa nước mắt Tần Lãng, "Con không chết, mẹ cũng không chết, con xem ở đây không có đầu trâu mặt ngựa, cũng không có Diêm vương gia, con sờ xem, tay mẹ còn nóng này."
Tần Ngu kéo bàn tay nhỏ bé của Tần Lãng qua an ủi.
Tần Lãng vẫn chỉ là đứa bé, thời khắc sợ hãi này nên bị như vậy.
Cuối cùng Tần Lãng phục hồi tinh thần lại, nín khóc mà cười, may mắn chính mình còn có thể chờ lớn lên lấy vợ.
Tần Ngu ôm lấy Tần Lãng, vừa đi một bước, thân thể như là bị say rượu loạng choạng, suýt nữa ngã, rủ mắt xuống, hóa ra là giày cao gót bị trẹo.
Tần Lãng bị hù dọa nằm ở trên lưng của cô nháy mắt to ngập nước, "Mẹ mẹ có phải bị thương hay không, mẹ thả con xuống đi, con có thể tự mình đi."
Tần Ngu suy nghĩ một chút, buông Tần Lãng xuống.
Cởi giầy, vừa mới xách lên, oạch một tiếng, gót giày nện xuống đất.
Lái xe thong thả bước chân đến, "Vị tiểu thư này, xin hỏi cô có bị thương không?"
Tần Ngu thở dài một hơi, năm hạn bất lợi, ra cửa đã quên xem lịch, xem ra mấy ngày trước đây xem quẻ trên đường vậy mà nói cực chuẩn, cô là có huyết quang tai ương, nhưng là gì thì người xem quẻ không nói cho cô biết, cô còn có tai ương vụn vặt.
Thoạt nhìn sắc mặt người lái xe hết sức cung kính, từ trước đến nay Tần Ngu không mấy thích trò làm người khác khó xử, không nhiều chuyện, không đến mức nhân cơ hội lấy của người ta một khoản, tuy cô nghèo nhưng cũng không làm ra chuyện như vậy.
Đang muốn khoát khoát tay, cùng Tần Lãng về nhà.
Tài xế kia bước lên một bước, "Vị tiểu thư này, cô đừng nên báo cảnh sát, chúng ta có thể thương lượng một chút, nói đi, bao nhiêu tiền để có thể giải quyết chuyện này."
Phía chân trời rốt cục cũng thu lại hào quang, mặt trời chậm rãi ẩn vào đường chân trời.
Thời tiết đã là cuối thu, mỗi khi đêm đến, trong không khí sẽ tràn ra một tầng sương mù, mấy năm gần đây cơ hồ chỉ số sương mù tất cả trong thành thị đều ở mức từ từ dâng lên, thành phố A là thành phố phát triển kinh tế nhanh chóng nhất, chỉ số sương mù lảo đảo vượt lên đầu tại những thành thị khác, vì những thành thị khác mà làm gương mẫu tốt đẹp.
Trong ngày thường sương mù không lớn như vậy, đại khái là do thời tiết hôm nay, toàn bộ trời đều mơ hồ một lớp bụi, âm u, sắp đổ mưa.
Lái xe ở phía trước, Tống Mạc ngồi ở ghế sau nhắm tròng mắt dưỡng thần.
Lối đi là một cái đường nhỏ tương đối vắng vẻ, giờ cao điểm có thể tránh kẹt xe, không có xếp thành hàng, cũng không có tiếng còi liên tiếp, con đường nhỏ này vô cùng yên tĩnh, tâm tư lái xe cũng bớt căng thẳng.
Một tay giữ vô lăng, tùy ý ở trên đường cái tăng tốc lao nhanh.
Bên trong một con hẻm nhỏ đột nhiên xông ra một chiếc xe điện sáng ngời, lúc lái xe hoàn hồn, cục diện đã không thể tránh khỏi, gắt gao đạp thắng xe xuống, lốp xe cùng mặt đường ma sát, phát ra tiếng va chạm kịch liệt, đâm vào màng nhĩ làm đau tai.
Chốc lát sau, một tiếng vang thật lớn, bùm một tiếng, mơ hồ trong sương mù, lái xe chứng kiến chiếc xe điện kia trượt ra ngoài, bởi vì thắng gấp nên bị ngã, hai người trên xe một lớn một nhỏ song song rơi xuống trên mặt đất.
Khuôn mặt người lái xe bị dọa trắng bệch, Tống Mạc không kiên nhẫn mở mắt ra, cúi đầu nói một câu, "Đi xuống xem tình hình một chút, có thể sử dụng tiền giải quyết thì tốt."
Lái xe cởi giây nịt an toàn ra bước xuống xe.
Tần Ngu từ trên mặt đất đứng lên, lòng bàn tay cùng khuỷu tay có chỗ nhỏ bị trầy da, Tần Lãng không có bị thương, chỉ là bị kinh hãi, ngồi dưới đất không nhúc nhích, cậu vẫn chỉ là một đứa bé, chưa có kinh nghiệm trải qua tai nạn xe cộ, không giống Tần Ngu trấn định như vậy.
Tần Ngu đi tới ôm lấy Tần Lãng đang ngơ ngác, dùng sức vuốt vuốt mặt Tần Lãng, "Con trai, không có chuyện gì, đừng sợ, mẹ ở chỗ này."
Có lẽ là độ mạnh yếu hơi lớn, Tần Lãng đau nhe răng nhếch miệng, một giây sau, khóc ra thành tiếng, "Mẹ, chúng ta là chưa chết sao? Nơi này không phải là âm tào địa phủ hả? Mẹ, con còn nhỏ như vậy, con không muốn chết, Hinh Hinh nói chờ con lớn lên sẽ gả cho con, con còn chưa cưới cô ấy mà..."
Tần Ngu đưa tay xoa xoa nước mắt Tần Lãng, "Con không chết, mẹ cũng không chết, con xem ở đây không có đầu trâu mặt ngựa, cũng không có Diêm vương gia, con sờ xem, tay mẹ còn nóng này."
Tần Ngu kéo bàn tay nhỏ bé của Tần Lãng qua an ủi.
Tần Lãng vẫn chỉ là đứa bé, thời khắc sợ hãi này nên bị như vậy.
Cuối cùng Tần Lãng phục hồi tinh thần lại, nín khóc mà cười, may mắn chính mình còn có thể chờ lớn lên lấy vợ.
Tần Ngu ôm lấy Tần Lãng, vừa đi một bước, thân thể như là bị say rượu loạng choạng, suýt nữa ngã, rủ mắt xuống, hóa ra là giày cao gót bị trẹo.
Tần Lãng bị hù dọa nằm ở trên lưng của cô nháy mắt to ngập nước, "Mẹ mẹ có phải bị thương hay không, mẹ thả con xuống đi, con có thể tự mình đi."
Tần Ngu suy nghĩ một chút, buông Tần Lãng xuống.
Cởi giầy, vừa mới xách lên, oạch một tiếng, gót giày nện xuống đất.
Lái xe thong thả bước chân đến, "Vị tiểu thư này, xin hỏi cô có bị thương không?"
Tần Ngu thở dài một hơi, năm hạn bất lợi, ra cửa đã quên xem lịch, xem ra mấy ngày trước đây xem quẻ trên đường vậy mà nói cực chuẩn, cô là có huyết quang tai ương, nhưng là gì thì người xem quẻ không nói cho cô biết, cô còn có tai ương vụn vặt.
Thoạt nhìn sắc mặt người lái xe hết sức cung kính, từ trước đến nay Tần Ngu không mấy thích trò làm người khác khó xử, không nhiều chuyện, không đến mức nhân cơ hội lấy của người ta một khoản, tuy cô nghèo nhưng cũng không làm ra chuyện như vậy.
Đang muốn khoát khoát tay, cùng Tần Lãng về nhà.
Tài xế kia bước lên một bước, "Vị tiểu thư này, cô đừng nên báo cảnh sát, chúng ta có thể thương lượng một chút, nói đi, bao nhiêu tiền để có thể giải quyết chuyện này."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook