Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo
-
Chương 11: Một cuộc giao dịch
"Lê tiểu thư, đứa bé trong bụng cô hết sức khỏe mạnh." Bác sĩ trưởng Joy nhìn vào hình ảnh không rõ ràng lắm bên trong siêu âm B vừa cười vừa nói.
Vẻ mặt của Lê Nhược không có biểu hiện gì quá lớn, nhìn vào tìm không ra được một tia mừng rỡ, thậm chí, mang theo một tia hận ý.
Ngược lại, Tống Mạc mở miệng trước, "Cám ơn bác sĩ Joy, ông vất vả rồi."
"Không vất vả không vất vả." Người đàn ông cúi đầu khom lưng nói.
"Kiểm tra cũng đã kiểm tra xong rồi, Tống Mạc, chúng ta đi thôi." Lê Nhược giống như không muốn đợi quá lâu ở chỗ này, nhiều hơn một giây cũng không muốn.
Tống Mạc cũng không gò ép, tình trạng sức khỏe của Lê Nhược rất tốt, đứa bé trong bụng cô cũng hết sức khỏe mạnh, ở đây thêm cũng không được gì.
Hai người sóng vai đi ra phòng bệnh, vẻ mặt của Lê Nhược từ đầu đến cuối đều là mệt mỏi.
Tay Tống Mạc cắm trong túi quần, vẻ mặt nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lê Nhược một cái, "Sau này em phải làm sao bây giờ?"
Lê Nhược cúi đầu đi tới, bộ dáng đầy tâm sự nặng nề, "Em cũng không rõ."
"Là bạn bè tốt của em, Lê Nhược, anh khuyên em một câu, đừng tùy hứng, gả cho Thẩm Ngạn đi." Vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong giọng nói lại hơn vài tia ấm áp.
Lê Nhược nắm chặt lấy ngón tay, đốt ngón tay nổi lên một màu xanh trắng, ngực phập phồng kịch liệt, xem ra, lời nói của Tống Mạc đâm trúng chỗ đau của cô.
Hạ thấp giọng có chút thống khổ, rống lên một câu, "Tống Mạc, anh muốn em gả cho một tên cường hào sao? Không thể nào, đừng tưởng rằng Thẩm Ngạn hắn cường bạo em xong, là có thể đạt được em!"
Chuyện xảy ra vào một đêm hai tháng trước cứ tua đi tua lại trong đầu của Lê Ngược, Thẩm Ngạn bỏ thuốc kích dục vào trong rượu của cô, Thẩm Ngạn đặt cô lên giường, sau đó xé nát quần áo của cô, tất cả mọi thứ, cô đều nhớ rõ ràng rành mạch, cô hận thấu xương người đàn ông này! Nhưng nếu không phải thế lực của Thẩm gia lớn hơn thế lực của Lê gia, cô đã sớm tống Thẩm Ngạn vào trong ngục, người đàn ông này, nên lóc từng miếng thịt!
"Lê Nhược, Thẩm Ngạn là yêu em, huống chi, cậu ta còn là cha của đứa bé, về tình về lý, em gả cho cậu ta là thích hợp hơn ai hết." Tống Mạc lý trí phân tích rõ ràng.
Cảm xúc của Lê Nhược có chút mất khống chế, "Tống Mạc, không thể bởi vì Thẩm Ngạn là bạn tốt của anh anh liền nói chuyện giúp anh ta, em cũng là bạn tốt của anh, chúng ta thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, chuyện này, em mới là người chịu nhiều ủy khuất, anh cần phải đứng về phía em!"
"Đứng về phía em, thì em sẽ như thế nào?"
"Tống Mạc, em có thể bỏ đứa bé này, anh cưới em được không?" Lê Nhược ngước cằm lên nhìn Tống Mạc, đáy mắt như là khẩn cầu.
Tống Mạc nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt đứng lên, "Lê Nhược, giữa chúng ta, chỉ là một cuộc giao dịch, em phải biết rằng, trong lòng của anh, người đó không phải là em, anh không thể nào cưới em được."
Tay Lê Nhược đặt trên cánh tay của Tống Mạc co quắp liên tục, cũng đúng, Tống Mạc là ai chứ, không nói đến cô đang mang thai đứa bé của người đàn ông khác, nếu cô sạch sẽ, Tống Mạc cũng chưa chắc để ý đến cô, nếu không, cô đã ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, vì sao anh cũng chưa bao giờ liếc mắt nhìn cô lâu một lần.
Đáy lòng của anh có người khác, cô rất rõ ràng.
Một hồi lâu, giọng nói khàn khàn lầm bầm một câu, "Nhưng mà, Tống Mạc, Mộ Song đi rồi, cô ấy bỏ rơi anh rồi..."
Hai chữ Mộ Song kia giống như một cây kiếm, thẳng tắp cắm vào tim Tống Mạc, trong nháy mắt sắc mặt của anh liền không vui, viền môi cơ hồ mím thành một đường thẳng, ngón tay ở trong túi quần sít sao nắm lại.
Rất lâu, mới chậm rãi buông ra, quát khẽ một câu, "Về sau không cho phép nhắc tới hai chữ Mộ Song ở trước mặt anh nữa!"
Có người tồn tại ở đáy lòng anh, tồn tại ở trong trí nhớ của anh, bất nhập tất cả, đuổi không đi, giống như là một cái nút thắt, không mở được, không bỏ được, đối với Tống Mạc mà nói, Mộ Song chính là loại tồn tại như vậy.
Lê Nhược tự biết mình đã đâm trúng chỗ đau củaTống Mạc, cũng liền ngoan ngoãn im miệng.
Cửa bệnh viện, Tống Mạc trực tiếp ngồi vào bên trong xe, Lê Nhược cũng đi theo, mở cửa xe tự nhiên ngồi vào, buộc chặt dây an toàn, nghiêng đầu, "Cùng em ăn một bữa cơm đi."
Đáy mắt của Tống Mạc giống như đóng băng, cho dù ánh mặt trời ngoài cửa sổ đang sáng rỡ, cũng không thể tan ra, cả người anh vô cùng lạnh lùng, giọng nói cũng như sắc mặt của anh, "Buổi chiều trong công ty còn có việc, anh đưa em về nhà."
Vẻ mặt của Lê Nhược không có biểu hiện gì quá lớn, nhìn vào tìm không ra được một tia mừng rỡ, thậm chí, mang theo một tia hận ý.
Ngược lại, Tống Mạc mở miệng trước, "Cám ơn bác sĩ Joy, ông vất vả rồi."
"Không vất vả không vất vả." Người đàn ông cúi đầu khom lưng nói.
"Kiểm tra cũng đã kiểm tra xong rồi, Tống Mạc, chúng ta đi thôi." Lê Nhược giống như không muốn đợi quá lâu ở chỗ này, nhiều hơn một giây cũng không muốn.
Tống Mạc cũng không gò ép, tình trạng sức khỏe của Lê Nhược rất tốt, đứa bé trong bụng cô cũng hết sức khỏe mạnh, ở đây thêm cũng không được gì.
Hai người sóng vai đi ra phòng bệnh, vẻ mặt của Lê Nhược từ đầu đến cuối đều là mệt mỏi.
Tay Tống Mạc cắm trong túi quần, vẻ mặt nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lê Nhược một cái, "Sau này em phải làm sao bây giờ?"
Lê Nhược cúi đầu đi tới, bộ dáng đầy tâm sự nặng nề, "Em cũng không rõ."
"Là bạn bè tốt của em, Lê Nhược, anh khuyên em một câu, đừng tùy hứng, gả cho Thẩm Ngạn đi." Vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong giọng nói lại hơn vài tia ấm áp.
Lê Nhược nắm chặt lấy ngón tay, đốt ngón tay nổi lên một màu xanh trắng, ngực phập phồng kịch liệt, xem ra, lời nói của Tống Mạc đâm trúng chỗ đau của cô.
Hạ thấp giọng có chút thống khổ, rống lên một câu, "Tống Mạc, anh muốn em gả cho một tên cường hào sao? Không thể nào, đừng tưởng rằng Thẩm Ngạn hắn cường bạo em xong, là có thể đạt được em!"
Chuyện xảy ra vào một đêm hai tháng trước cứ tua đi tua lại trong đầu của Lê Ngược, Thẩm Ngạn bỏ thuốc kích dục vào trong rượu của cô, Thẩm Ngạn đặt cô lên giường, sau đó xé nát quần áo của cô, tất cả mọi thứ, cô đều nhớ rõ ràng rành mạch, cô hận thấu xương người đàn ông này! Nhưng nếu không phải thế lực của Thẩm gia lớn hơn thế lực của Lê gia, cô đã sớm tống Thẩm Ngạn vào trong ngục, người đàn ông này, nên lóc từng miếng thịt!
"Lê Nhược, Thẩm Ngạn là yêu em, huống chi, cậu ta còn là cha của đứa bé, về tình về lý, em gả cho cậu ta là thích hợp hơn ai hết." Tống Mạc lý trí phân tích rõ ràng.
Cảm xúc của Lê Nhược có chút mất khống chế, "Tống Mạc, không thể bởi vì Thẩm Ngạn là bạn tốt của anh anh liền nói chuyện giúp anh ta, em cũng là bạn tốt của anh, chúng ta thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, chuyện này, em mới là người chịu nhiều ủy khuất, anh cần phải đứng về phía em!"
"Đứng về phía em, thì em sẽ như thế nào?"
"Tống Mạc, em có thể bỏ đứa bé này, anh cưới em được không?" Lê Nhược ngước cằm lên nhìn Tống Mạc, đáy mắt như là khẩn cầu.
Tống Mạc nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt đứng lên, "Lê Nhược, giữa chúng ta, chỉ là một cuộc giao dịch, em phải biết rằng, trong lòng của anh, người đó không phải là em, anh không thể nào cưới em được."
Tay Lê Nhược đặt trên cánh tay của Tống Mạc co quắp liên tục, cũng đúng, Tống Mạc là ai chứ, không nói đến cô đang mang thai đứa bé của người đàn ông khác, nếu cô sạch sẽ, Tống Mạc cũng chưa chắc để ý đến cô, nếu không, cô đã ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, vì sao anh cũng chưa bao giờ liếc mắt nhìn cô lâu một lần.
Đáy lòng của anh có người khác, cô rất rõ ràng.
Một hồi lâu, giọng nói khàn khàn lầm bầm một câu, "Nhưng mà, Tống Mạc, Mộ Song đi rồi, cô ấy bỏ rơi anh rồi..."
Hai chữ Mộ Song kia giống như một cây kiếm, thẳng tắp cắm vào tim Tống Mạc, trong nháy mắt sắc mặt của anh liền không vui, viền môi cơ hồ mím thành một đường thẳng, ngón tay ở trong túi quần sít sao nắm lại.
Rất lâu, mới chậm rãi buông ra, quát khẽ một câu, "Về sau không cho phép nhắc tới hai chữ Mộ Song ở trước mặt anh nữa!"
Có người tồn tại ở đáy lòng anh, tồn tại ở trong trí nhớ của anh, bất nhập tất cả, đuổi không đi, giống như là một cái nút thắt, không mở được, không bỏ được, đối với Tống Mạc mà nói, Mộ Song chính là loại tồn tại như vậy.
Lê Nhược tự biết mình đã đâm trúng chỗ đau củaTống Mạc, cũng liền ngoan ngoãn im miệng.
Cửa bệnh viện, Tống Mạc trực tiếp ngồi vào bên trong xe, Lê Nhược cũng đi theo, mở cửa xe tự nhiên ngồi vào, buộc chặt dây an toàn, nghiêng đầu, "Cùng em ăn một bữa cơm đi."
Đáy mắt của Tống Mạc giống như đóng băng, cho dù ánh mặt trời ngoài cửa sổ đang sáng rỡ, cũng không thể tan ra, cả người anh vô cùng lạnh lùng, giọng nói cũng như sắc mặt của anh, "Buổi chiều trong công ty còn có việc, anh đưa em về nhà."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook