Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác
Chương 85: Vũ Phong Lo Lắng



Chương Tiếp » Cô bất lực, đáng lẽ ra cô không nên ngồi dậy mới đúng.

Hi Văn lúc này lật đật chạy vào phòng sau khi hô lên cô đã tỉnh.

Chị ấy lo lắng đến nỗi nhìn xem cô có bị làm sao không, rồi hỏi những câu khiến cho cô không biết trả lời như thế nào.
-Em có sao không? Có nhức đầu chóng mặt hay gì không? Có đau ở đâu không? Số này là số mấy?
Hi Văn giơ hai ngón tay lên trước mặt Uyển Đình.

Cô thở dài nhìn Hi Văn, nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể.
-Em không sao.
-Ôi trời Uyển Đình, có thật sự là em không sao không hả?
Hi Văn nhăn nhó, nhưng chị ấy chỉ đến đây thôi.

Ở ngoài cửa bây giờ một tràng người ồ ạt chạy vào.

Bạn bè của Uyển Đình, Tuấn Lãng, Vũ Phong, Bác Thần cùng Bác Thành.

Ai cũng muốn vào một lượt nhưng lại bị cô y tá bên ngoài cản lại.

Vũ Phong là người chạy vào trong sau khi cố gắng chen chúc.

Hi Văn thấy vậy thì đành đi ra ngoài để Vũ Phong ở trong.

Anh đi lại nắm lấy tay cô, khuôn mặt đầy lo lắng và sợ hãi.
-Em có ổn không? Có cần anh gọi bác sĩ không?

-Em đã bảo không sao rồi mà.
Cô nói lần nữa.

Và cô còn cảm nhận được tay Vũ Phong vẫn còn run.

Cô có hơi bất ngờ vì điều đó.

Mặc Vũ Phong vậy mà thật lòng lo lắng cho cô.

Bác Thần khi thấy cô đã tỉnh thì cũng rời đi không tiện ở lâu.

Bác Thành thì nói chuyện với Hi Văn một chút rồi để cho cô ấy ở lại, anh cũng về cùng với Bác Thần.
Bây giờ chỉ còn mỗi đám bạn của Uyển Đình và Tuấn Lãng ở bên ngoài.

Anh bây giờ rất muốn là Mặc Vũ Phong, vì anh muốn ở đó, muốn là người nắm lấy tay cô, muốn là người được cô xoa đầu vỗ về.

Nhưng anh cũng nhận ra, đó chỉ là mơ tưởng của anh mà thôi, còn sự thật nó tàn khốc hơn nhiều.

Anh rời khỏi đó, đi luẩn quẩn trong hành lang bệnh viện.

Cảm giác hụt hẫng chưa từng có này khiến con tim anh nhói đau, đến lúc nào thì cô mới là người của anh đây?
Ở trong một góc hành lang khuất, nơi đây yên tĩnh và âm u, chỉ có một ít ánh sáng lạnh lẽo hắt vào qua những khung cửa sổ khép hờ.

Có hai người đang ở đó và bọn họ đang cãi nhau.
-Tại sao lại làm những chuyện khủng khiếp đó hả? Cậu suýt gϊếŧ người đó!
Gương mặt đầy giận dữ của Lưu Dương ẩn hiện trong góc tối.

Và người anh đang mắng nhiếc đó chính là Nhã Tịnh.

Cô ta cũng tức giận không kém mà đánh Lưu Dương bằng sức lực yếu ớt của một người phụ nữ, vừa đánh cô ta vừa nói.
-Tới cậu cũng vậy sao? Tới cậu cũng về phe con khốn đó?
-Phe phái gì ở đây? Nhã Tịnh, cậu nên nhớ là suýt chút nữa cậu đã khiến cho Uyển Đình chết, là một xác hai mạng đó có biết không hả???
Giọng của Lưu Dương cực kì tức giận.

Mắt anh nổi lên tơ máu đỏ au, trán cũng lên gân xanh.

Tay siết chặt lại xuất hiện những nhóm cơ nổi lên cho thấy anh đang bùng nổ cơn phẫn nộ của mình.

Nhã Tịnh dần dần cảm thấy sợ hãi với sự căm phẫn này của Lưu Dương, nhưng cô ta vẫn cố nói.
-Nếu cô ta không chết thì sao? Tớ chỉ muốn làm cho cô ta bị điên hay là gì đó tương tự để cho Vũ Phong ruồng bỏ cô ta, vậy cũng là cái tội à?
-Nó chính là tội lỗi cả đời này không bao giờ cậu gánh được.

Thả một vật nặng từ trên cao rơi xuống, không gây chết người thì cũng khiến cho họ sống một cuộc sống thực vật!
Lưu Dương gào lên, cậu thở hổn hển quay người ra cửa sổ để lấy thêm chút khí.

Nhã Tịnh gồng mình, mắt cô ta trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết mà nhìn Lưu Dương, cô ta nói.
-Vậy thì làm cho đứa nhỏ chết trong bụng là được chứ gì?
Lưu Dương sững người nhìn Nhã Tịnh, cô ta bây giờ không còn giống con người.

Suốt mấy tháng qua cậu đã thấy Nhã Tịnh lén lút qua lại với ai đó nhưng không biết đó là ai.


Rồi Nhã Tịnh lúc nào cũng mỉm cười một mình như vừa mới nghĩ ra được kế hoạch hay ho nào đó.

Lưu Dương bắt đầu sợ người bạn này của mình.

Thật kinh khủng khi cậu nghe từ chính miệng Nhã Tịnh phát ra những lời chết chóc, và người bị cô ta hại lần này lại chính là Uyển Đình.
-Cậu…
Cậu không biết nói gì nữa, toàn thân như đông cứng vì sự ác độc này của Nhã Tịnh.
Ở gần đó, Tuấn Lãng đứng dựa vào tường.

Anh đã nghe thấy tất cả, và anh cũng đã biết hung thủ khiến cho Uyển Đình thành ra thế này là ai.

Anh có chút không ngờ đến chuyện lại trở nên rắc rối thế này.

Chẳng ai biết được rằng người thân cận nhất lại là kẻ bày mưu hãm hại mình.

Cô gái tên Nhã Tịnh đó… anh sẽ cho cô ta sống không bằng chết.
-Tốt nhất là đừng nên làm gì cả.
Lưu Dương nói với Nhã Tịnh.

Cậu nói bằng giọng cực kì nghiêm túc.

Nhã Tịnh không nghe, cô ta nhếch mép hỏi.
-Cậu sợ rồi đúng không?
-Nhã Tịnh!
Lưu Dương lớn tiếng khiến cho Nhã Tịnh im bặt, rồi cậu nói nhỏ vào tai khiến cho cô ta trở nên sợ hãi run bần bật.

Lưu Dương liếc nhìn cô ta rồi nói một câu cuối cùng.
-Liệu hồn đấy!
Xong cậu rời đi.

Tuấn Lãng mau chóng né sang chỗ khác để tránh bị Lưu Dương phát hiện.

Anh thấy Lưu Dương đang nhìn về phía mình.

Nhưng rồi cậu ấy đi luôn mà không nghi ngờ gì làm cho anh thở phào.
Tại phòng bệnh.

Vũ Phong lại bắt đầu trở thành người chồng mẫu mực khi chăm sóc cô rất kỹ.

Anh có vẻ còn thuần thục hơn những cô y tá khiến cho bọn họ chẳng có việc gì để làm.

Nhưng đương nhiên là Uyển Đình không hoàn toàn tin anh tuyệt đối nên cô luôn không cho phép anh làm gì hết.
Cô đang thai nhưng vẻ đẹp thì luôn như vậy, vẫn mặn mà và xinh đẹp như xưa.

Mái tóc ngắn khi ấy bây giờ đã dài hơn một chút.

Chỉ khác một điều rằng cô có phần hơi mũm mĩm.

Đám bạn cô ồ vào phòng sau khi đuổi được Mặc Vũ Phong ra ngoài.


Bọn nó ngồi xung quanh, không giống những người khác, tụi nó chỉ nhìn rồi cất tiếng.
-Từ giờ cậu đừng đi học nữa, ở nhà cho lành.
Tư Niên là người đầu tiên lên tiếng.

Gia Kỳ trông có vẻ nghiêm nghị hơn thường ngày mà cất tiếng.
-Tớ cũng sẽ nghỉ học để canh chừng cậu.
-Này, đừng có mà thừa cơ hội trốn học nhé!
Lan Chu cùng Tư Niên đồng thanh nói.

Gia Kỳ ngay lập tức xìu xuống, không làm lố nữa mà nó nói thật.
-Vậy thì thay vì nghỉ học thì tớ sẽ đi học để điều tra, được chưa?
-Các cậu không cần phải thế đâu.
Uyển Đình cười nhạt.

Lan Chu xù lông nhím lên.
-Bị điên hả, không làm thế thì làm gì bây giờ? Suýt thì cậu đã chết đấy Uyển Đình, con cậu cũng sẽ đi theo, đây là chuyện lớn!
-Đúng đấy, không tìm ra được hung thủ thì tớ không thể để yên được.
Gia Kỳ nói.

Tư Niên sờ cằm, có vẻ như nó đã nghĩ ra được điều gì nên nó nghiêm túc hỏi cô.
-Uyển Đình, lúc đó có phải cậu nhìn thấy người nào đó ở trên cửa sổ phòng dụng cụ đúng không?
Uyển Đình nhìn Tư Niên, cô gật đầu chứ không nói gì.

Tư Niên khi ấy đúng thực là đã nhìn thấy người nào đó biến mất sau cửa sổ, nhưng vấn đề là nhìn không rõ nên không biết được người đó là ai.
-Tớ sẽ tìm cho ra hung thủ, cậu nhớ phải nghỉ ngơi.
Tư Niên nói rồi nó đứng lên đi ra ngoài, bây giờ trong người nó hừng hực máu thám tử.

Nó chỉ muốn đến trường và thật nhanh tìm cho ra hung thủ.

Hai đứa kia cũng đồng loạt chạy theo sau.
Uyển Đình nhìn theo, cô không nói, nhưng không phải cô không biết.

Cô biết rất rõ người nào đã hãm hại mình.

Cô không ngờ là cô ta có thể xuất hiện ở trường học trong lúc đang bị giam giữ.

Và bằng một cách nào đó biết được cô sẽ đi ngang qua, và từ trên cửa sổ cô ta ném thạch cao xuống khiến cho cô suýt thì đi đời.

Và người đó chính là…
-Lâm Mỹ Liên!.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương