"Vừa đi đâu?"

Giọng nói quen thuộc cất lên nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo và nguy hiểm tột độ.

"Tôi đi dạo."_An Nhiên lấy lại bình tĩnh đáp.

"Ừm"

Tiếng ừm nhẹ văng vẳng ngay bên tai... Bỗng có một lực đạo lớn quăng An Nhiên xuống giường một cách không thương tiếc, làm đầu óc cô quay cuồng. Chưa kịp định hình ngay lập tức cô lại cảm nhận được phần ngực mát lạnh... Một mảnh vải rơi dưới sàn nhà lạnh lẽo. An Nhiên chống cự nhưng lại bị Tuấn Dương tháo caravat trói tay cô lại. Nhanh chóng, chuẩn xác loại bỏ chiếc quần jean và quần lót vướng víu.

Vật nóng bỏng của người đàn ông cũng đã dần sưng cứng, không màn dạo đầu cũng không nói một lời đâm thẳng vào nơi bí mật trong cơ thể của người phụ nữ...

"Á... Ưm... Đau... Đau... Dừng lại đi mà... Làm ơn..."_ theo từng tiếng nấc của An Nhiên là những chuyển động luân hồi ra vào mãnh liệt ngày càng nhanh tạo thành những tiếng bạch bạch đầy ám muội.

"Dừng? Em lấy tư cách gì bảo tôi dừng bây giờ đây An Nhiên? Tôi thì làm việc công ty em thì ra ngoài ăn nằm với đối thủ của tôi?"_  càng nói Tuấn Dương càng giữ chặt cơ thể của An Nhiên mà ra vào... mặc cho cô có khóc, van xin anh.

"Á"_Lên tới đỉnh điểm anh cũng không ngần ngại thúc mạnh vào chỗ bí mật của cô, đem toàn bộ vật thể lớn kia của anh ấn mạnh dù cho nơi đó rỉ máu...

Thân hình An Nhiên vặn vẹo càng kích thích dục vọng của người đàn ông. Vẻ đẹp dịu dàng, ngây thơ phảng phất sự uất ức với một đôi mắt to tròn ngập nước càng làm cho người ta muốn nuốt vào trong bụng...

-------------o0o-------------

Một vài tia sáng le lói vào căn phòng nơi có một cô gái đang nằm. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn nhưng đôi mắt của cô gái ấy giờ đây chỉ còn là một mảng trống rỗng...

Chẳng biết qua bao lâu nhưng An Nhiên cũng biết anh hết lần này tới lần khác cưỡng ép cô dù cô đã ngất đến vài lần.

Dịch chuyển nhẹ cơ thể nhưng cơ thể này như không còn là của cô. Nó như bị xé nát, nửa thân dưới vô cùng đau đớn. An Nhiên còn có thể cảm nhận được một dòng dịch nhầy nhậy, nhớp nháp giữa hai đùi mình... Cô rúc mình lại một góc bật khóc. Khóc vì tủi thân... Cô không thể cho anh biết cô giúp anh vì cô biết rõ người anh yêu không phải cô suốt 4 năm qua chỉ có cô tự đa tình... Cô biết rõ người anh yêu là ai và cô cũng không muốn có sự thương hại của anh nữa.

Thật cố gắng lết thân mình vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Tuy nhiên khi nhìn vào trong gương cô đã giật mình rơi nước mắt... Cô không thể tin vào mắt mình từ cổ ngực eo đến cả đùi chi chít các dấu răng, vết hôn. Nhất là ở eo, các vết bầm lớn do bóp mạnh mà thành...

Xốc lại tinh thần An Nhiên tiếp tục vệ sinh cá nhân và như thường lệ cô lại lấy chiếc áo sơ mi cũ của anh mặc vào bước ra ngoài lấy đồ. Cô chọn cho mình một chiếc áo cổ lọ dài tay màu trắng và một chiếc quần jean thun ôm rất phù hợp với thời tiết của tháng 12 lạnh giá được bao phủ bởi tuyết trắng.

Xong xuôi cô mở cửa phòng đi ra nhưng ngoài cửa lại có 4 tên vệ sĩ áo đen mặt hầm hầm đứng đợi. Chưa kịp lên tiếng nói gì cô đã bỏ đi xuống phòng ăn và 4 người họ vẫn đi theo. Cô biết anh cho người đi theo để giám sát cô.

Ăn xong bữa sáng đã 10 giờ sáng. Cô muốn ra ngoài đi dạo giải khây khi bước ra tới cửa thì đã bị chặn lại:

"Phu nhân giám đốc đã dặn không được để cô đi ra ngoài."

"Nói với thủ lĩnh tôi chỉ muốn đi dạo."_ An Nhiên nhỏ giọng nói.

Có lẽ thấy cô tội nghiệp nên một người vệ sĩ đã gọi cho Tuấn Dương nói mọi việc. Lúc anh ta quay lại sắc mặt vô cùng khó coi.

"Phu nhân, giám đốc nói "không được, nhỡ đâu cô ta lại đi dạo như hôm qua"."_ Tên vệ sĩ rành rọt thuật lại.

Dù ngồi trên sopha ở phòng khách cúi gầm mặt vào chén trà nghi ngút khói nhưng Bác Khiêm không khó nhận ra sự thay đổi dù rất nhỏ trên khuôn mặt của An Nhiên.

"Ai da, không đi thì không đi, cháu lên phòng nghỉ ngơi đi sắc mặt trông kém vậy mà đòi đi đâu. Cậu chủ là muốn tốt cho cháu thôi."_ Bác Khiêm lên tiếng phá bỏ bầu không khí gượng gạo này. Vừa nói bác vừa dìu An Nhiên lên phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương