Hai tên đàn em lập tức mở chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ không có một hạt bụi ra, Hạng Chí Viễn đứng tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng, giang hai tay ra, dáng vẻ xa cách chờ người khác hầu hạ…
Tên đàn em lập tức mặc áo sơ mi vào cho anh một cách cẩn thẩn.

Cổ tay áo màu trắng chói lóa xuyên qua bàn tay, lộ ra năm ngón tay thon dài.

Trên ngón trỏ của anh đeo một chiếc nhẫn màu đen, đầu hồ ly lộ ra một tia sáng lạnh lẽo.

Mà trên ngón áp út của anh, không hề có bóng dáng của chiếc nhẫn cưới.

“…”
Giang Ninh Phiến cụp mắt xuống.

“Chúng ta đi thôi.


An Vũ Dương đứng lên, cúi đầu nhìn cô rồi dịu dàng nói, trong ánh mắt của anh ta không có tiêu cự.

“Được.



Giang Ninh Phiến gật đầu, đứng dậy, đi theo An Vũ Dương đến cửa ra vào hội trường số một.

Xung quanh đều là người đi ra khỏi tòa án.

“Cô vẫn ổn chứ?” An Vũ Dương thấp giọng hỏi.

“Tôi rất ổn.


Giang Ninh Phiến bình tĩnh nói.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác mỏng, đôi tay vẫn còn dính vết sơn đang đút vào túi, đầu hơi cúi xuống, mái tóc đen dài buông xõa xuống, che khuất khuôn mặt và mọi cảm xúc của cô.

“Tôi đi cùng cô.


An Vũ Dương nói.


“Sếp!”
Một đồng nghiệp chạy ngược trong đám người, xông tới trước mặt An Vũ Dương: “Sếp à, anh mau qua xem một chút đi, cảm xúc của Mục Thanh Linh đang rất kích động, cứ khóc liên tục.


“…”
An Vũ Dương dừng bước, anh ta khẽ cau mày, khuôn mặt hơi quay sang, nhìn về phía Giang Ninh Phiến.

“Vậy cô…”
“Tâm trạng của tôi vẫn ổn, không cần người ở cùng đâu.


Giang Ninh Phiến cười nhạt một tiếng.

Cô đã đoán trước được tình cảnh này, nhưng đây lại là đả kích lớn nhất đối với Mục Thanh Linh.

“Về tới nhà thì gọi điện thoại cho tôi.


An Vũ Dương không kiên trì tiếp nữa, nhẹ nhàng nói một câu rồi nhấc chân đi về phía trước, biến mất giữa đám đông.

“…”
Nhìn theo hình bóng đã đi khuất của An Vũ Dương, Giang Ninh Phiên thu lại nụ cười trên mặt, cụp mắt đi về phía trước.

“Con điếm thúi, đi vội vậy làm gì!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương