Có Vợ Có Con Có Giường Ấm
-
Chương 1
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Đinh Tiểu Vĩ là lái xe của một công ty mậu dịch nhỏ.
Công ty hắn vẫn thường cùng nhà máy làm kim cương nhân tạo vùng Nghĩa Ô hợp tác, chủ yếu là nhận nguyên vật liệu về, thiết kế rồi gia công thành sản phẩm. Hộ khách chủ yếu phân bố ở vùng Lưỡng Quảng, mà ngẫu nhiên cũng có vài vị huynh đệ da đen đặt đơn hàng.
Dạo này, Đinh Tiểu Vĩ bắt đầu cảm thấy thật khó hiểu. Này nhé, làn da hắn vì lí do gì mà ngày càng đen, lại còn càng thích nhan sắc diễm lệ với mấy thứ đồ lấp lánh? Thử nghĩ mà xem, một con gấu đen đi giữa đường còn cài trên đầu bông hoa đỏ thẫm thì còn có thể đẹp sao?
Lúc hắn đưa ra quan điểm này, đồng nghiệp nghiêm túc phê bình hắn, hơn nữa còn hỏi lại hắn nếu đổi thành một con 36G trước lồi sau vểnh thì sao? ( 36G là cỡ ngực, to bằng nửa quả dưa hấu ý)
Đinh Tiểu Vĩ gật gật đầu, ai da, hắn cũng thực muốn 36G chứ. Ai quan tâm đẹp làm gì, hắn chỉ quan tâm "cắm".
Không lâu sau lại có một lần, nửa đêm hắn tiễn sếp và vợ về nhà, trên đường hơi xui mà đụng phải một anh da đen, hắn xem như hoàn toàn ngộ ra.
Tối lửa tắt đèn, bỗng nhiên một thân quần áo tối mù chạy vụt tới, thật con mẹ nó nhìn không ra a. Khó trách sao người ta vẫn bảo trên toàn thế giới người da đen gặp tai nạn xe cộ tỉ lệ tử vong cao nhất. Vậy mới nói, ra đường mặc quần áo sáng màu, chói lóa một chút, thuần tuý cũng là vì sự an toàn của sinh mệnh.
Hắn nhàn rỗi không có việc gì làm liền giữa trưa ăn cơm đem cái lí luận này chia sẻ cùng đồng nghiệp một phen, cũng liền lúc này, không hề ngần ngại mà nã pháo tán phét.
Mặt khác, thời gian rảnh Đinh Tiểu Vĩ thực sự sẽ thức khuya dậy sớm tưới hoa.
Đinh Tiểu Vĩ làm tại công ty hơn bốn năm, hắn người này xưa nay trừ bỏ đi làm, đem cơ hồ thời gian, tinh lực cùng tiền tài của mình cống hiến cho con gái bảo bối nhà hắn.
Trước kia, khi hắn và vợ chưa ly hôn, sau giờ tan tầm hắn còn có thời gian cùng đồng nghiệp đi uống chút rượu, ca hát rồi khoe khoang ầm ĩ một phen. Hiện tại mỗi ngày, buổi sáng phụ trách đưa con gái đến trường, buổi tối lại đón về nhà, mỗi ngày làm cha lại làm mẹ, từ nam nhân oai hùng hoá thành ma héo.
Kì thật, Đinh Tiểu Vĩ nếu không phải vì đã ly hôn, mang hài tử lại còn không có bao nhiêu tiền, chỉ bằng cái tướng mạo cùng dáng người này của hắn, những cô gái đẹp theo hắn rất nhiều, không hề thiếu.
Đinh Tiểu Vĩ cũng không ngừng nỗ lực, thường xuyên tích cực chủ động nhờ đồng nghiệp nữ ở công ty giới thiệu đối tượng cho hắn, yêu cầu cũng không cao, tuổi đừng so với hắn lớn quá nhiều, cũng đừng nhỏ hơn nhiều quá, sinh hoạt đứng đắn, đối đãi với đứa nhỏ tốt là được...... Đương nhiên, thân thể nhỏ nhắn mượt mà có thêm tí thịt thì càng tốt.
Ban đầu cũng không phải không có, chính là đại bộ phận người vừa nghe Đinh Tiểu Vĩ ba mươi ba, tiền gửi ngân hàng không nhiều, hơn nữa còn mang theo đứa nhỏ, mặc dù bộ dạng hăng hái này của hắn cũng rất chân thực, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
Đinh Tiểu Vĩ buồn a.
Một gã đàn ông thô kệch một mình nuôi đứa nhỏ, hơn nữa vẫn còn là một bé gái, thật sự quá vất vả. Hắn có con gái sẽ không nói đã là một sự đả kích, vạn nhất khi con bé dậy thì lại không được chỉ bảo tử tế, về sau làm thế nào để gả ra ngoài đây??? (ý nói con gái ở với ông bố, sợ mất hết thùy mị nết na)
Có một ngày, hắn ngẫu nhiên phát hiện Linh Linh nhà hắn lúc ngồi, học theo hắn ngồi phanh đùi ra. Bé gái ngồi như vậy thật khó coi, trong lòng hắn lúc ấy cũng không muốn nhắc đến kẻo khó chịu, cả đêm cũng chưa ngủ ngon giấc. Hắn nghĩ, nếu có mẹ dạy dỗ thì con bé có thể sẽ không như vậy.
Đinh Tiểu Vĩ bị sinh hoạt bức cho quẫn bách, tuy rằng hắn vẫn luôn không có chí lớn, nhưng lúc này lại có mục tiêu ngắn hạn cùng mục tiêu trường kì.
Mục tiêu ngắn hạn chính là kiếm tiền, tránh sự xa hoa. (bản gốc: big money: món hời)
Mục tiêu trường kì chính là cưới vợ, đúng, là cưới vợ.
Nhưng kiếm tiền, tránh sự xa hoa hoang phí như thế nào, hắn cũng chẳng có nổi ý tưởng tốt.
Túi tiền rỗng lại càng cổ vũ con người, khiến con người ta đều có bệnh chung, thích ảo tưởng.
Đinh Tiểu Vĩ không chỉ một lần ảo tưởng mình trúng xổ số, nhặt được vàng, bầu trời rơi đầy tiền, bị quý bà liếc mắt để ý môt phát là lì lợm la liếm, hoặc là, hoặc là tỷ như hắn không cẩn thận giúp người nghèo, người nghèo đó hóa ra lại là quý tộc, đối với hắn mang ơn đội nghĩa, lì lợm la liếm muốn báo đáp hắn, chuyện này trên TV không phải là thường xuyên diễn ra sao.
Làm người tốt lại kiếm được tiền, như vậy mong chuyện tốt này cũng đập lên đầu hắn một cái.
Ảo tưởng xong rồi, Đinh Tiểu Vĩ vẫn là hắn, nên ảo tưởng cái kia để làm để làm gì hả Đinh Tiểu Vĩ. Hắn vẫn như cũ, thức khuya dậy sớm hầu hạ khuê nữ nhà hắn cùng giám đốc, tiền lương hắn trừ đóng thuế thì còn hai nghìn ba, thừa dịp giám đốc không cần xe liền đi ra ngoài lái xe, kiếm khoản thu nhập thêm.
Có đánh chết hắn cũng không thể tưởng tượng được, cái gì mà quý tộc gặp nạn chứ, tiết mục vươn đôi tay tràn đầy yêu thương giúp người gặp nạn thật sự sẽ phát sinh trên người hắn.
Ngày hôm đó hắn vừa đón con gái về nhà đã lại bị giám đốc gọi qua, nói hắn đưa đứa con đang học trung học của ổng ra bờ biển, ban tổ chức bọn họ ở đó nướng BBQ.
Đinh Tiểu Vĩ vốn dĩ tính toán đi chơi cùng con gái một lát, vừa nghe thấy đây là cơ hội kiếm thêm khoản thu nhập, liền vội lái ô tô không ngừng đến nhà giám đốc, mở cửa xe đón con của giám đốc, chạy tới bờ biển.
Đứa con của giám đốc nói rằng, khi nào sắp đi sẽ gọi điện cho hắn, Đinh Tiểu Vĩ miệng đáp ứng, lái xe đi vòng một phát.
Mùa hè, bờ biển nhiều người rất náo nhiệt, xe taxi đi không tiện, đây là lúc kiếm được việc thích hợp nhất.
Hắn chạy một chuyến tới thành phố, lại quay về bờ biển, chủ yếu do sợ đứa con của giám đốc gọi điện hắn lại không thể về kịp.
Theo hướng một đường trượt thật dài ven bờ biển, Đinh Tiểu Vĩ mở cửa sổ xe ra, gió biển hỗn loạn mang hơi ẩm thổi người ta đến mát mẻ, thoải mái.
Bên tai ngoài những tiếng vù vù của gió biển, còn có tiếng pháo hoa quái dị nổ to trên không.
Đinh Tiểu Vĩ nhìn lên bầu trời, pháo hoa bừng sáng, hắn giật mình nhớ tới khuôn mặt ủy khuất của con gái trước khi hắn đi.
Hắn đổi tay lái, hướng công viên bên bờ biển mà đi. Nơi đó hắn nhớ hằng năm vẫn có người bán pháo hoa, loại tốt là hơn hai khối mười căn, có thể chơi nửa ngày.
Đinh Tiểu Vĩ đỗ xe tùy tiện ven đường.
Nơi này là công viên, kì thật lại là đài ngắm cảnh ngoài trời.
Trừ bỏ cái đình ở ngoài thì không có quá nhiều phương tiện, người cũng ít. Nhưng các cặp tình nhân lại cứ thích ánh đèn âm u ở đây, nơi đâu cũng là góc chết.
Đinh Tiểu Vĩ đi qua một đôi đang tình chàng ý thiếp, trong lòng một bên đánh giá một bên mắng bọn họ ngốc, ai chẳng biết nơi này khả năng bị cướp bóc rất cao.
Đinh Tiểu Vĩ tìm người đẩy xe bán pháo hoa, đi lên chỉ vào một cái, quay sang hỏi cô gái, "Cái này bao nhiêu tiền?"
"Hai khối năm."
"Mẹ nó, bây giờ cái gì cũng đắt như thế à?"
Người nọ cười cười, "Hiện tại có cái gì mà không đắt đỏ a."
Đinh Tiểu Vĩ trong lòng không vui lắm, nghĩ thầm, mình như thế nào lại muốn mua loại này, mồng một tháng năm thiêu vài giây liền hết, chẳng phải đốt tiền sao. Có hai khối năm kia không bằng mua mấy túi sữa bò.
Đinh Tiểu Vĩ đã xoay người muốn đi.
Chính là mới bước mấy bước hắn lại do dự.
Không phải so với mong muốn nhiều hơn 5 mao tiền sao, mua về con gái sẽ cao hứng a, ngày thường cũng chưa mua cho con bé món đồ chơi gì, cái này vẫn là tiêu tiền lần đầu đi.
Đinh Tiểu Vĩ lại xoay người, cầm lấy một bó trong tay nhấc lên, nhếch miệng nói, "Như vậy đi, tôi cho cô ba khối, cô đưa tôi cái này nữa." Đinh Tiểu Vĩ nói xong liền đi lấy đồ vật giống ống pháo nhỏ.
"Ai nha ông chủ!" Người bán hàng rong kia vội vàng đè tay hắn lại, "Anh cũng thật hay nói giỡn, cái này phải mười lăm đồng một cái."
Đinh Tiểu Vĩ nở nụ cười không đứng đắn, "Cái này mười lăm đồng một cái?"
"Cái này có màu, có thể bay lên trời, rất đẹp a."
Đinh Tiểu Vĩ cười cười, "Có thể thăng thiên thì quý ha."
Người bán hàng rong kia cũng nở nụ cười.
Đinh Tiểu Vĩ mở ra cái bọc pháo hoa mà cô gái đóng gói, đụng chóp mũi ngửi ngửi, "Cô chủ, cái này của cô không phải hỏng chứ, tôi muốn lấy cho con gái chơi, nếu không châm được lửa thì làm sao bây giờ, tôi cũng không thể vì hai khối năm mà đi thật xa tìm cô nha."
"Ai da, yên tâm đi, hàng này đều tốt hết."
Đinh Tiểu Vĩ ngửi thấy một ít mùi mốc, liền có chút không yên tâm, "Không được, tôi phải thử xem, cô có bật lửa không?"
Người bán hàng rong kia đưa cho hắn một cái bật lửa, "Anh à, anh tìm chỗ bờ cát nào mà thử đi, chỗ này không cho thử."
Đinh Tiểu Vĩ gật gật đầu, "Đi."
Hắn cầm bật lửa, dẫm lên thềm đá rồi đi xuống.
Trên bờ cát mấy đôi tình nhân đứng tốp năm tốp ba ở đằng kia vừa cười vừa nghịch, vui sướng không chịu được.
Đinh Tiểu Vĩ lại đỏ mắt, đơn giản nhắm mắt làm ngơ, vòng qua chỗ tảng đá to, chọn một góc yên lặng không có ai, ngồi xổm trên mặt đất châm pháo.
Mới chạm vào lửa, thứ đồ kia liền lập tức cháy, đừng nói là khá đẹp, ngay cả những đốm lửa cũng bắn ra, khiến vùng không gian xung quanh sáng rực lên.
Đinh Tiểu Vĩ nhịn không được cười ngây ngô.
Dùng tay quơ quơ viết chữ lên trời, đến khi chỉ còn chút ánh sáng tí xíu từ đốm lửa......
"Đm nó!" Đinh Tiểu Vĩ hét to một tiếng, bị dọa đến mức ngã ngồi, mông đập đất, lông tơ trên người dựng đứng cả lên.
Cuối cùng nhờ một chút ánh sáng chưa tắt hẳn, hắn tựa hồ thấy được cách đó không xa có người nằm sát tảng đá...... Người đó, trên đầu đều là máu.
Đinh Tiểu Vĩ nương theo ánh trăng mờ hướng người đó nhìn nhìn, quả thật, người nọ mặc một thân y phục màu đen, không cẩn thận thì đúng là không chú ý đến, vừa rồi hắn ngồi chồm hổm ở chỗ này nửa ngày cũng chưa phát hiện.
Đinh Tiểu Vĩ ngày thường lá gan lớn, vừa rồi thật sự không hề phòng bị mà bị dọa, sau đó bình tĩnh lại, cư nhiên có thể nhớ tới người anh em da đen kia mà cười cười. Hắn liền đứng lên, đem pháo hoa còn dư nhét vào túi tiền sau mông. Nuốt nước bọt, từng bước một hướng người kia đi tới.
Hắn lại gần, mới phát hiện đó là nam nhân, mặc một thân tây trang màu đen, dáng người rất dài, bả vai thực rộng, nghẹo đầu quỳ rạp trên mặt đất, một thân ướt nhẹp, trên đầu máu thấm cả vào vũng cát bên cạnh.
Sống hay là chết.
Sống hay là chết.
Sống hay là chết?
Đinh Tiểu Vĩ trong lòng bồn chồn như kẻ trộm.
Mặc kệ thế nào, làm một công dân tốt, hắn cảm thấy hắn có nghĩa vụ phải xem xét một chút, xem người này chết hay sống.
Đã chết thì dễ, gọi điện thoại báo cảnh sát.
Sống thì sao?
Đinh Tiểu Vĩ thấy buồn, nếu sống, hắn thấy chết không cứu, cứu lại phải đưa người đến bệnh viện, nếu cảm mạo hay phát sốt đã có thể vét của mình vài trăm, trên đầu người này lại vỡ, không biết xài hết bao nhiêu tiền a.
Đinh Tiểu Vĩ lại do dự, lại có chút khẩn trương, hắn lá gan lớn nhưng cũng sợ nếu đem người này lật qua lại thấy thiếu cái mắt cái mũi, máu bắn vào mặt thì sao.
Đang do dự, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng rên rỉ nhỏ đến mức tưởng như không thể nghe thấy.
Thần kinh hắn lập tức đổ sập.
Đến, sống, cứu người đi.
Đinh Tiểu Vĩ chạy nhanh, ngồi xổm xuống, lật người trở lại.
Người nọ quả nhiên còn sống, thân thể tuy rằng lạnh như khối băng, nhưng mũi miệng vẫn còn nhiệt khí, chỉ là nhìn qua thật sự suy yếu.
Đinh Tiểu Vĩ nương theo ánh trăng nhìn, phát hiện người anh em này đường nét như phác từ trong tranh mà ra, lại xinh đẹp, sắc nét, hắn lớn như vậy nhưng cũng chưa từng chạm qua người nào đẹp như thế.
Bất quá bây giờ cũng không phải lúc để nghĩ, Đinh Tiểu Vĩ vỗ vỗ mặt người nọ, "Ai, người anh em, người anh em, cậu có khỏe không?"
Người nọ rên rỉ vài tiếng, thế nhưng lại chậm rãi mở mắt.
Đinh Tiểu Vĩ cao hứng, "Ai, cậu còn tỉnh nha, vậy là còn tốt đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện, rồi sẽ thông báo cho người nhà cậu, người nhà cậu đưa tiền tới a......"
Người kia trong mắt Đinh Tiểu Vĩ gần như đang hấp hối, lại đột nhiên không biết lấy sức ở đâu, bắt lấy cổ tay Đinh Tiểu Vĩ, lực đạo lớn khiến Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy xương cốt của mình đều muốn gãy luôn rồi.
"Không thể, đi bệnh viện......"
"Đm, không đi không đi, cậu buông tay ra!"
Người nọ một chút cũng không chịu buông tay, vẫn như cũ, nửa hôn mê mà lặp lại, "Bệnh viện...... Không được......"
Đinh Tiểu Vĩ đi lên nắm tay hắn, lại xoay lại vặn, muốn làm người kia buông tay ra.
Người nọ lúc đó cũng mất khí lực, dường như xuất hiện hồi quang phản chiếu, một lát sau liền hôn mê bất tỉnh.
Đinh Tiểu Vĩ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, bắt lấy cổ tay y, đột nhiên có cảm giác sờ thấy đồ vật gì đó.
Đinh Tiểu Vĩ nâng tay y lên thì vừa thấy, tuy rằng ở đây tối, nhưng vật kia ở trong trời đêm vẫn như cũ, lóng lánh lóe ra tia sáng quý phái, nếu là người bình thường đều sẽ không nhìn nhầm, đây là kim cương.
Đó là một cái khuy cài tay áo bằng kim cương.
Đinh Tiểu Vĩ giật mình, đem tay áo vén lên, quả nhiên thấy một cái đồng hồ kim cương lấp lánh, vừa nhìn đã biết là đồ quý.
Đinh Tiểu Vĩ tuy rằng đời này hắn mặc quần áo không quá ba trăm đồng, mà toàn là quần áo hắn đi công tác được tặng, nhưng hắn vẫn biết rất nhiều về các loại đá quý.
Tuy rằng ở công ty bọn họ làm nhân công là về pha lê và vật phẩm trang sức, nhưng giám đốc lại có dự kiến trước, thiết kế ra đồ vật không có điểm hạn chế, hướng theo xu hướng thế giới, hoặc là kỳ thật cũng không phải là thiết kế, mà copy. Chiêu bài tốt, sản phẩm tốt lại thời thượng, official website lục soát một loạt, hình ảnh ra một đống. Hắn ở công ty làm nhiều năm như vậy, châu báu thật chưa thấy qua nhưng hình ảnh thì nhìn qua không ít, cái gì là ngọc bích, rubi, kim cương, ngọc phỉ thúy hắn đều biết. Hắn rõ ràng biết thủy toản và kim cương thật có bao nhiêu sự khác biệt về độ sáng. (thủy toản: giống kim cương, nhưng không phải kim cương thật)
Đinh Tiểu Vĩ kích động, cái người xa lạ này đột nhiên hiện ra trong mắt hắn ba chữ lấp lánh: "Người giàu có."
Hắn biết mình nhặt được bảo bối rồi, cái này không phải là trong truyền thuyết kẻ có tiền gặp nạn, được người cứu giúp kịp thời, xong việc nhất định mang ơn đội nghĩa hai tay bê vàng báo ơn sao.
Hắn nhanh nhẹn chạy lại, nhẹ nhàng ôm người từ trên mặt đất lên, khiêng cao trên vai, hướng cầu thang mà lắc lư đi đến.
Trên bờ cát, mấy đôi tình nhân đều kinh ngạc nhìn hắn, tới tấp hỏi thế này là sao vậy.
Đinh Tiểu Vĩ cười mỉa nói, "Bạn của tôi, bạn của tôi, uống say đập vỡ đầu."
Phí sức như chín trâu hai hổ, đem người xách lên ghế sau, Đinh Tiểu Vĩ lập tức hối hận, ruột gan đều tái rồi.
Hắn đã quên người này một thân toàn nước biển trộn lẫn cát, trên đầu còn ứa ra máu, sô pha da thật này không xong rồi, hắn làm thế nào mà nói rõ với giám đốc a.
Bây giờ muốn khiêng người lên cũng đã muộn, Đinh Tiểu Vĩ hối hận, lấy chân đá thẳng vào lốp xe.
Hiện tại nghĩ lại cũng đã muộn, Đinh Tiểu Vĩ lên xe, đem người đi tới chỗ gần nhà hắn nhờ giúp.
Gần nhà hắn có cái phòng khám, bác sĩ ở lại trên tầng, lão bác sĩ này đặc biệt thích ồn ào, hắn cùng lão đều rất quen thuộc.
Kỳ thật, cho dù người kia không nói, Đinh Tiểu Vĩ cũng không tính sẽ đưa y đi bệnh viện, hắn nhìn vết thương cũng không phải quá nặng, chẳng những thế còn có thể nói, lại còn có thể nắm cổ tay hắn như muốn chặt đứt, như thế, cũng khẳng định là không có việc gì, đi bệnh viện chính là coi tiền như rác.
Dọc theo đường đi, Đinh Tiểu Vĩ suy nghĩ, không thể kiểm soát phương hướng, cứ chạy như điên mà đi.
Hắn bắt đầu suy đoán thân phận người này.
Ở tất cả tướng mạo, cách ăn mặc, sau khi nhìn người nọ một lúc, hắn cảm thấy người nọ như một thằng thảm hại.
Không thể trách hắn nghĩ không tốt về người ta, thật sự hắn biết thành phố này dịch vụ phát triển quá tốt, nghe nói các cậu thanh niên bình quân chất lượng phổ biến đều cao hơn các nơi khác của cả nước. Ngay cả hắn cũng từng bị cắm sừng. Chẳng qua khi đó hắn là người công dân lương thiện, mới vừa lấy vợ sinh con, mới có chăn đệm ấm, nào dám đâu, hiện tại hắn nghĩ, tuổi này cũng chẳng ai muốn. Cho nên nói, thành phố này không chỉ có nhiều các cậu trai trẻ, mà các quý bà cũng nhiều, trên tay người nọ có vài thứ kia, tám phần chính là quý bà tặng.
Sau đó khẳng định, tên thảm hại này bị chồng của quý bà bắt được, ra sức đánh đập, đem ném ra bờ biển.
Thứ lỗi cho trí tưởng tượng nghèo nàn của hắn, một nam nhân, bộ dạng đẹp trai, còn biết cách ăn mặc, giống như vừa tham gia yến hội, nhưng đầu lại lộ ra một lỗ thủng, bị ném ra bờ biển, ngoại trừ cái khả năng hắn vừa tưởng tượng, thật không đoán ra người này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Đinh Tiểu Vĩ mặc kệ y làm nghề gì, dù sao chính mình nghĩ mãi mới cứu y, đến lúc đó hắn sẽ đắc ý, người kia sẽ có ý tứ mà báo đáp mình đi, trên người có vài thứ kia, tùy tiện cho hắn một cái gì đó cũng đủ rồi, cho nhiều hắn cũng sẽ thật ngại ngùng mà nhận đi.
Đinh Tiểu Vĩ trong lòng có chút hưng phấn, không thể nói hắn ham món lợi nhỏ, đây không phải là làm việc tốt sao, nói không chừng có thể nhờ cậy tên này để cải thiện sinh hoạt cho hắn cùng con gái nhỉ?
Công ty hắn vẫn thường cùng nhà máy làm kim cương nhân tạo vùng Nghĩa Ô hợp tác, chủ yếu là nhận nguyên vật liệu về, thiết kế rồi gia công thành sản phẩm. Hộ khách chủ yếu phân bố ở vùng Lưỡng Quảng, mà ngẫu nhiên cũng có vài vị huynh đệ da đen đặt đơn hàng.
Dạo này, Đinh Tiểu Vĩ bắt đầu cảm thấy thật khó hiểu. Này nhé, làn da hắn vì lí do gì mà ngày càng đen, lại còn càng thích nhan sắc diễm lệ với mấy thứ đồ lấp lánh? Thử nghĩ mà xem, một con gấu đen đi giữa đường còn cài trên đầu bông hoa đỏ thẫm thì còn có thể đẹp sao?
Lúc hắn đưa ra quan điểm này, đồng nghiệp nghiêm túc phê bình hắn, hơn nữa còn hỏi lại hắn nếu đổi thành một con 36G trước lồi sau vểnh thì sao? ( 36G là cỡ ngực, to bằng nửa quả dưa hấu ý)
Đinh Tiểu Vĩ gật gật đầu, ai da, hắn cũng thực muốn 36G chứ. Ai quan tâm đẹp làm gì, hắn chỉ quan tâm "cắm".
Không lâu sau lại có một lần, nửa đêm hắn tiễn sếp và vợ về nhà, trên đường hơi xui mà đụng phải một anh da đen, hắn xem như hoàn toàn ngộ ra.
Tối lửa tắt đèn, bỗng nhiên một thân quần áo tối mù chạy vụt tới, thật con mẹ nó nhìn không ra a. Khó trách sao người ta vẫn bảo trên toàn thế giới người da đen gặp tai nạn xe cộ tỉ lệ tử vong cao nhất. Vậy mới nói, ra đường mặc quần áo sáng màu, chói lóa một chút, thuần tuý cũng là vì sự an toàn của sinh mệnh.
Hắn nhàn rỗi không có việc gì làm liền giữa trưa ăn cơm đem cái lí luận này chia sẻ cùng đồng nghiệp một phen, cũng liền lúc này, không hề ngần ngại mà nã pháo tán phét.
Mặt khác, thời gian rảnh Đinh Tiểu Vĩ thực sự sẽ thức khuya dậy sớm tưới hoa.
Đinh Tiểu Vĩ làm tại công ty hơn bốn năm, hắn người này xưa nay trừ bỏ đi làm, đem cơ hồ thời gian, tinh lực cùng tiền tài của mình cống hiến cho con gái bảo bối nhà hắn.
Trước kia, khi hắn và vợ chưa ly hôn, sau giờ tan tầm hắn còn có thời gian cùng đồng nghiệp đi uống chút rượu, ca hát rồi khoe khoang ầm ĩ một phen. Hiện tại mỗi ngày, buổi sáng phụ trách đưa con gái đến trường, buổi tối lại đón về nhà, mỗi ngày làm cha lại làm mẹ, từ nam nhân oai hùng hoá thành ma héo.
Kì thật, Đinh Tiểu Vĩ nếu không phải vì đã ly hôn, mang hài tử lại còn không có bao nhiêu tiền, chỉ bằng cái tướng mạo cùng dáng người này của hắn, những cô gái đẹp theo hắn rất nhiều, không hề thiếu.
Đinh Tiểu Vĩ cũng không ngừng nỗ lực, thường xuyên tích cực chủ động nhờ đồng nghiệp nữ ở công ty giới thiệu đối tượng cho hắn, yêu cầu cũng không cao, tuổi đừng so với hắn lớn quá nhiều, cũng đừng nhỏ hơn nhiều quá, sinh hoạt đứng đắn, đối đãi với đứa nhỏ tốt là được...... Đương nhiên, thân thể nhỏ nhắn mượt mà có thêm tí thịt thì càng tốt.
Ban đầu cũng không phải không có, chính là đại bộ phận người vừa nghe Đinh Tiểu Vĩ ba mươi ba, tiền gửi ngân hàng không nhiều, hơn nữa còn mang theo đứa nhỏ, mặc dù bộ dạng hăng hái này của hắn cũng rất chân thực, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
Đinh Tiểu Vĩ buồn a.
Một gã đàn ông thô kệch một mình nuôi đứa nhỏ, hơn nữa vẫn còn là một bé gái, thật sự quá vất vả. Hắn có con gái sẽ không nói đã là một sự đả kích, vạn nhất khi con bé dậy thì lại không được chỉ bảo tử tế, về sau làm thế nào để gả ra ngoài đây??? (ý nói con gái ở với ông bố, sợ mất hết thùy mị nết na)
Có một ngày, hắn ngẫu nhiên phát hiện Linh Linh nhà hắn lúc ngồi, học theo hắn ngồi phanh đùi ra. Bé gái ngồi như vậy thật khó coi, trong lòng hắn lúc ấy cũng không muốn nhắc đến kẻo khó chịu, cả đêm cũng chưa ngủ ngon giấc. Hắn nghĩ, nếu có mẹ dạy dỗ thì con bé có thể sẽ không như vậy.
Đinh Tiểu Vĩ bị sinh hoạt bức cho quẫn bách, tuy rằng hắn vẫn luôn không có chí lớn, nhưng lúc này lại có mục tiêu ngắn hạn cùng mục tiêu trường kì.
Mục tiêu ngắn hạn chính là kiếm tiền, tránh sự xa hoa. (bản gốc: big money: món hời)
Mục tiêu trường kì chính là cưới vợ, đúng, là cưới vợ.
Nhưng kiếm tiền, tránh sự xa hoa hoang phí như thế nào, hắn cũng chẳng có nổi ý tưởng tốt.
Túi tiền rỗng lại càng cổ vũ con người, khiến con người ta đều có bệnh chung, thích ảo tưởng.
Đinh Tiểu Vĩ không chỉ một lần ảo tưởng mình trúng xổ số, nhặt được vàng, bầu trời rơi đầy tiền, bị quý bà liếc mắt để ý môt phát là lì lợm la liếm, hoặc là, hoặc là tỷ như hắn không cẩn thận giúp người nghèo, người nghèo đó hóa ra lại là quý tộc, đối với hắn mang ơn đội nghĩa, lì lợm la liếm muốn báo đáp hắn, chuyện này trên TV không phải là thường xuyên diễn ra sao.
Làm người tốt lại kiếm được tiền, như vậy mong chuyện tốt này cũng đập lên đầu hắn một cái.
Ảo tưởng xong rồi, Đinh Tiểu Vĩ vẫn là hắn, nên ảo tưởng cái kia để làm để làm gì hả Đinh Tiểu Vĩ. Hắn vẫn như cũ, thức khuya dậy sớm hầu hạ khuê nữ nhà hắn cùng giám đốc, tiền lương hắn trừ đóng thuế thì còn hai nghìn ba, thừa dịp giám đốc không cần xe liền đi ra ngoài lái xe, kiếm khoản thu nhập thêm.
Có đánh chết hắn cũng không thể tưởng tượng được, cái gì mà quý tộc gặp nạn chứ, tiết mục vươn đôi tay tràn đầy yêu thương giúp người gặp nạn thật sự sẽ phát sinh trên người hắn.
Ngày hôm đó hắn vừa đón con gái về nhà đã lại bị giám đốc gọi qua, nói hắn đưa đứa con đang học trung học của ổng ra bờ biển, ban tổ chức bọn họ ở đó nướng BBQ.
Đinh Tiểu Vĩ vốn dĩ tính toán đi chơi cùng con gái một lát, vừa nghe thấy đây là cơ hội kiếm thêm khoản thu nhập, liền vội lái ô tô không ngừng đến nhà giám đốc, mở cửa xe đón con của giám đốc, chạy tới bờ biển.
Đứa con của giám đốc nói rằng, khi nào sắp đi sẽ gọi điện cho hắn, Đinh Tiểu Vĩ miệng đáp ứng, lái xe đi vòng một phát.
Mùa hè, bờ biển nhiều người rất náo nhiệt, xe taxi đi không tiện, đây là lúc kiếm được việc thích hợp nhất.
Hắn chạy một chuyến tới thành phố, lại quay về bờ biển, chủ yếu do sợ đứa con của giám đốc gọi điện hắn lại không thể về kịp.
Theo hướng một đường trượt thật dài ven bờ biển, Đinh Tiểu Vĩ mở cửa sổ xe ra, gió biển hỗn loạn mang hơi ẩm thổi người ta đến mát mẻ, thoải mái.
Bên tai ngoài những tiếng vù vù của gió biển, còn có tiếng pháo hoa quái dị nổ to trên không.
Đinh Tiểu Vĩ nhìn lên bầu trời, pháo hoa bừng sáng, hắn giật mình nhớ tới khuôn mặt ủy khuất của con gái trước khi hắn đi.
Hắn đổi tay lái, hướng công viên bên bờ biển mà đi. Nơi đó hắn nhớ hằng năm vẫn có người bán pháo hoa, loại tốt là hơn hai khối mười căn, có thể chơi nửa ngày.
Đinh Tiểu Vĩ đỗ xe tùy tiện ven đường.
Nơi này là công viên, kì thật lại là đài ngắm cảnh ngoài trời.
Trừ bỏ cái đình ở ngoài thì không có quá nhiều phương tiện, người cũng ít. Nhưng các cặp tình nhân lại cứ thích ánh đèn âm u ở đây, nơi đâu cũng là góc chết.
Đinh Tiểu Vĩ đi qua một đôi đang tình chàng ý thiếp, trong lòng một bên đánh giá một bên mắng bọn họ ngốc, ai chẳng biết nơi này khả năng bị cướp bóc rất cao.
Đinh Tiểu Vĩ tìm người đẩy xe bán pháo hoa, đi lên chỉ vào một cái, quay sang hỏi cô gái, "Cái này bao nhiêu tiền?"
"Hai khối năm."
"Mẹ nó, bây giờ cái gì cũng đắt như thế à?"
Người nọ cười cười, "Hiện tại có cái gì mà không đắt đỏ a."
Đinh Tiểu Vĩ trong lòng không vui lắm, nghĩ thầm, mình như thế nào lại muốn mua loại này, mồng một tháng năm thiêu vài giây liền hết, chẳng phải đốt tiền sao. Có hai khối năm kia không bằng mua mấy túi sữa bò.
Đinh Tiểu Vĩ đã xoay người muốn đi.
Chính là mới bước mấy bước hắn lại do dự.
Không phải so với mong muốn nhiều hơn 5 mao tiền sao, mua về con gái sẽ cao hứng a, ngày thường cũng chưa mua cho con bé món đồ chơi gì, cái này vẫn là tiêu tiền lần đầu đi.
Đinh Tiểu Vĩ lại xoay người, cầm lấy một bó trong tay nhấc lên, nhếch miệng nói, "Như vậy đi, tôi cho cô ba khối, cô đưa tôi cái này nữa." Đinh Tiểu Vĩ nói xong liền đi lấy đồ vật giống ống pháo nhỏ.
"Ai nha ông chủ!" Người bán hàng rong kia vội vàng đè tay hắn lại, "Anh cũng thật hay nói giỡn, cái này phải mười lăm đồng một cái."
Đinh Tiểu Vĩ nở nụ cười không đứng đắn, "Cái này mười lăm đồng một cái?"
"Cái này có màu, có thể bay lên trời, rất đẹp a."
Đinh Tiểu Vĩ cười cười, "Có thể thăng thiên thì quý ha."
Người bán hàng rong kia cũng nở nụ cười.
Đinh Tiểu Vĩ mở ra cái bọc pháo hoa mà cô gái đóng gói, đụng chóp mũi ngửi ngửi, "Cô chủ, cái này của cô không phải hỏng chứ, tôi muốn lấy cho con gái chơi, nếu không châm được lửa thì làm sao bây giờ, tôi cũng không thể vì hai khối năm mà đi thật xa tìm cô nha."
"Ai da, yên tâm đi, hàng này đều tốt hết."
Đinh Tiểu Vĩ ngửi thấy một ít mùi mốc, liền có chút không yên tâm, "Không được, tôi phải thử xem, cô có bật lửa không?"
Người bán hàng rong kia đưa cho hắn một cái bật lửa, "Anh à, anh tìm chỗ bờ cát nào mà thử đi, chỗ này không cho thử."
Đinh Tiểu Vĩ gật gật đầu, "Đi."
Hắn cầm bật lửa, dẫm lên thềm đá rồi đi xuống.
Trên bờ cát mấy đôi tình nhân đứng tốp năm tốp ba ở đằng kia vừa cười vừa nghịch, vui sướng không chịu được.
Đinh Tiểu Vĩ lại đỏ mắt, đơn giản nhắm mắt làm ngơ, vòng qua chỗ tảng đá to, chọn một góc yên lặng không có ai, ngồi xổm trên mặt đất châm pháo.
Mới chạm vào lửa, thứ đồ kia liền lập tức cháy, đừng nói là khá đẹp, ngay cả những đốm lửa cũng bắn ra, khiến vùng không gian xung quanh sáng rực lên.
Đinh Tiểu Vĩ nhịn không được cười ngây ngô.
Dùng tay quơ quơ viết chữ lên trời, đến khi chỉ còn chút ánh sáng tí xíu từ đốm lửa......
"Đm nó!" Đinh Tiểu Vĩ hét to một tiếng, bị dọa đến mức ngã ngồi, mông đập đất, lông tơ trên người dựng đứng cả lên.
Cuối cùng nhờ một chút ánh sáng chưa tắt hẳn, hắn tựa hồ thấy được cách đó không xa có người nằm sát tảng đá...... Người đó, trên đầu đều là máu.
Đinh Tiểu Vĩ nương theo ánh trăng mờ hướng người đó nhìn nhìn, quả thật, người nọ mặc một thân y phục màu đen, không cẩn thận thì đúng là không chú ý đến, vừa rồi hắn ngồi chồm hổm ở chỗ này nửa ngày cũng chưa phát hiện.
Đinh Tiểu Vĩ ngày thường lá gan lớn, vừa rồi thật sự không hề phòng bị mà bị dọa, sau đó bình tĩnh lại, cư nhiên có thể nhớ tới người anh em da đen kia mà cười cười. Hắn liền đứng lên, đem pháo hoa còn dư nhét vào túi tiền sau mông. Nuốt nước bọt, từng bước một hướng người kia đi tới.
Hắn lại gần, mới phát hiện đó là nam nhân, mặc một thân tây trang màu đen, dáng người rất dài, bả vai thực rộng, nghẹo đầu quỳ rạp trên mặt đất, một thân ướt nhẹp, trên đầu máu thấm cả vào vũng cát bên cạnh.
Sống hay là chết.
Sống hay là chết.
Sống hay là chết?
Đinh Tiểu Vĩ trong lòng bồn chồn như kẻ trộm.
Mặc kệ thế nào, làm một công dân tốt, hắn cảm thấy hắn có nghĩa vụ phải xem xét một chút, xem người này chết hay sống.
Đã chết thì dễ, gọi điện thoại báo cảnh sát.
Sống thì sao?
Đinh Tiểu Vĩ thấy buồn, nếu sống, hắn thấy chết không cứu, cứu lại phải đưa người đến bệnh viện, nếu cảm mạo hay phát sốt đã có thể vét của mình vài trăm, trên đầu người này lại vỡ, không biết xài hết bao nhiêu tiền a.
Đinh Tiểu Vĩ lại do dự, lại có chút khẩn trương, hắn lá gan lớn nhưng cũng sợ nếu đem người này lật qua lại thấy thiếu cái mắt cái mũi, máu bắn vào mặt thì sao.
Đang do dự, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng rên rỉ nhỏ đến mức tưởng như không thể nghe thấy.
Thần kinh hắn lập tức đổ sập.
Đến, sống, cứu người đi.
Đinh Tiểu Vĩ chạy nhanh, ngồi xổm xuống, lật người trở lại.
Người nọ quả nhiên còn sống, thân thể tuy rằng lạnh như khối băng, nhưng mũi miệng vẫn còn nhiệt khí, chỉ là nhìn qua thật sự suy yếu.
Đinh Tiểu Vĩ nương theo ánh trăng nhìn, phát hiện người anh em này đường nét như phác từ trong tranh mà ra, lại xinh đẹp, sắc nét, hắn lớn như vậy nhưng cũng chưa từng chạm qua người nào đẹp như thế.
Bất quá bây giờ cũng không phải lúc để nghĩ, Đinh Tiểu Vĩ vỗ vỗ mặt người nọ, "Ai, người anh em, người anh em, cậu có khỏe không?"
Người nọ rên rỉ vài tiếng, thế nhưng lại chậm rãi mở mắt.
Đinh Tiểu Vĩ cao hứng, "Ai, cậu còn tỉnh nha, vậy là còn tốt đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện, rồi sẽ thông báo cho người nhà cậu, người nhà cậu đưa tiền tới a......"
Người kia trong mắt Đinh Tiểu Vĩ gần như đang hấp hối, lại đột nhiên không biết lấy sức ở đâu, bắt lấy cổ tay Đinh Tiểu Vĩ, lực đạo lớn khiến Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy xương cốt của mình đều muốn gãy luôn rồi.
"Không thể, đi bệnh viện......"
"Đm, không đi không đi, cậu buông tay ra!"
Người nọ một chút cũng không chịu buông tay, vẫn như cũ, nửa hôn mê mà lặp lại, "Bệnh viện...... Không được......"
Đinh Tiểu Vĩ đi lên nắm tay hắn, lại xoay lại vặn, muốn làm người kia buông tay ra.
Người nọ lúc đó cũng mất khí lực, dường như xuất hiện hồi quang phản chiếu, một lát sau liền hôn mê bất tỉnh.
Đinh Tiểu Vĩ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, bắt lấy cổ tay y, đột nhiên có cảm giác sờ thấy đồ vật gì đó.
Đinh Tiểu Vĩ nâng tay y lên thì vừa thấy, tuy rằng ở đây tối, nhưng vật kia ở trong trời đêm vẫn như cũ, lóng lánh lóe ra tia sáng quý phái, nếu là người bình thường đều sẽ không nhìn nhầm, đây là kim cương.
Đó là một cái khuy cài tay áo bằng kim cương.
Đinh Tiểu Vĩ giật mình, đem tay áo vén lên, quả nhiên thấy một cái đồng hồ kim cương lấp lánh, vừa nhìn đã biết là đồ quý.
Đinh Tiểu Vĩ tuy rằng đời này hắn mặc quần áo không quá ba trăm đồng, mà toàn là quần áo hắn đi công tác được tặng, nhưng hắn vẫn biết rất nhiều về các loại đá quý.
Tuy rằng ở công ty bọn họ làm nhân công là về pha lê và vật phẩm trang sức, nhưng giám đốc lại có dự kiến trước, thiết kế ra đồ vật không có điểm hạn chế, hướng theo xu hướng thế giới, hoặc là kỳ thật cũng không phải là thiết kế, mà copy. Chiêu bài tốt, sản phẩm tốt lại thời thượng, official website lục soát một loạt, hình ảnh ra một đống. Hắn ở công ty làm nhiều năm như vậy, châu báu thật chưa thấy qua nhưng hình ảnh thì nhìn qua không ít, cái gì là ngọc bích, rubi, kim cương, ngọc phỉ thúy hắn đều biết. Hắn rõ ràng biết thủy toản và kim cương thật có bao nhiêu sự khác biệt về độ sáng. (thủy toản: giống kim cương, nhưng không phải kim cương thật)
Đinh Tiểu Vĩ kích động, cái người xa lạ này đột nhiên hiện ra trong mắt hắn ba chữ lấp lánh: "Người giàu có."
Hắn biết mình nhặt được bảo bối rồi, cái này không phải là trong truyền thuyết kẻ có tiền gặp nạn, được người cứu giúp kịp thời, xong việc nhất định mang ơn đội nghĩa hai tay bê vàng báo ơn sao.
Hắn nhanh nhẹn chạy lại, nhẹ nhàng ôm người từ trên mặt đất lên, khiêng cao trên vai, hướng cầu thang mà lắc lư đi đến.
Trên bờ cát, mấy đôi tình nhân đều kinh ngạc nhìn hắn, tới tấp hỏi thế này là sao vậy.
Đinh Tiểu Vĩ cười mỉa nói, "Bạn của tôi, bạn của tôi, uống say đập vỡ đầu."
Phí sức như chín trâu hai hổ, đem người xách lên ghế sau, Đinh Tiểu Vĩ lập tức hối hận, ruột gan đều tái rồi.
Hắn đã quên người này một thân toàn nước biển trộn lẫn cát, trên đầu còn ứa ra máu, sô pha da thật này không xong rồi, hắn làm thế nào mà nói rõ với giám đốc a.
Bây giờ muốn khiêng người lên cũng đã muộn, Đinh Tiểu Vĩ hối hận, lấy chân đá thẳng vào lốp xe.
Hiện tại nghĩ lại cũng đã muộn, Đinh Tiểu Vĩ lên xe, đem người đi tới chỗ gần nhà hắn nhờ giúp.
Gần nhà hắn có cái phòng khám, bác sĩ ở lại trên tầng, lão bác sĩ này đặc biệt thích ồn ào, hắn cùng lão đều rất quen thuộc.
Kỳ thật, cho dù người kia không nói, Đinh Tiểu Vĩ cũng không tính sẽ đưa y đi bệnh viện, hắn nhìn vết thương cũng không phải quá nặng, chẳng những thế còn có thể nói, lại còn có thể nắm cổ tay hắn như muốn chặt đứt, như thế, cũng khẳng định là không có việc gì, đi bệnh viện chính là coi tiền như rác.
Dọc theo đường đi, Đinh Tiểu Vĩ suy nghĩ, không thể kiểm soát phương hướng, cứ chạy như điên mà đi.
Hắn bắt đầu suy đoán thân phận người này.
Ở tất cả tướng mạo, cách ăn mặc, sau khi nhìn người nọ một lúc, hắn cảm thấy người nọ như một thằng thảm hại.
Không thể trách hắn nghĩ không tốt về người ta, thật sự hắn biết thành phố này dịch vụ phát triển quá tốt, nghe nói các cậu thanh niên bình quân chất lượng phổ biến đều cao hơn các nơi khác của cả nước. Ngay cả hắn cũng từng bị cắm sừng. Chẳng qua khi đó hắn là người công dân lương thiện, mới vừa lấy vợ sinh con, mới có chăn đệm ấm, nào dám đâu, hiện tại hắn nghĩ, tuổi này cũng chẳng ai muốn. Cho nên nói, thành phố này không chỉ có nhiều các cậu trai trẻ, mà các quý bà cũng nhiều, trên tay người nọ có vài thứ kia, tám phần chính là quý bà tặng.
Sau đó khẳng định, tên thảm hại này bị chồng của quý bà bắt được, ra sức đánh đập, đem ném ra bờ biển.
Thứ lỗi cho trí tưởng tượng nghèo nàn của hắn, một nam nhân, bộ dạng đẹp trai, còn biết cách ăn mặc, giống như vừa tham gia yến hội, nhưng đầu lại lộ ra một lỗ thủng, bị ném ra bờ biển, ngoại trừ cái khả năng hắn vừa tưởng tượng, thật không đoán ra người này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Đinh Tiểu Vĩ mặc kệ y làm nghề gì, dù sao chính mình nghĩ mãi mới cứu y, đến lúc đó hắn sẽ đắc ý, người kia sẽ có ý tứ mà báo đáp mình đi, trên người có vài thứ kia, tùy tiện cho hắn một cái gì đó cũng đủ rồi, cho nhiều hắn cũng sẽ thật ngại ngùng mà nhận đi.
Đinh Tiểu Vĩ trong lòng có chút hưng phấn, không thể nói hắn ham món lợi nhỏ, đây không phải là làm việc tốt sao, nói không chừng có thể nhờ cậy tên này để cải thiện sinh hoạt cho hắn cùng con gái nhỉ?
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook