Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi
Chương 35: Doãn Thành kiêu ngạo

Lúc này là thời gian nghỉ trưa của các trường đại học trong thành phố. Sau khi ăn cơm trưa, các học viên muốn rèn luyện cơ thể nên võ đường của Lý Thiệu Minh đã dần đông người.

Bọn họ vận động đơn giản trong võ đường, mắt vẫn nhìn trộm một người phụ nữ xinh đẹp thời thượng trong võ đường.

“Xoay eo, lúc đấm phải xoay eo. Xoay nắm đấm, động tác phải chuẩn”, Heo Rừng đứng cạnh người đẹp này, nhẹ nhàng đỡ eo thon của cô gái, len lén ngửi mùi nước hoa thoang thoảng.

Người phụ nữ xinh đẹp này là Lý Tích Đồng, sau khi thấy Lý Thiệu Minh, cô ta chưa rời đi đã bị Heo Rừng cố gắng giữ cô ta ở lại luyện võ trong võ đường. Tính cách Heo Rừng khá tùy tiện lại rất dẻo miệng, vừa vịn eo Lý Tích Đồng dạy cô ta luyện võ, vừa nhỏ giọng nói: “Cô Lý, bố tôi và mẹ cô là đồng nghiệp, trước đây tôi thực tập ở công ty của mẹ cô nên cũng là đồng nghiệp của mẹ cô. Tôi đã thấy chiếc Audi A4 của mẹ cô rồi, nhà cô là nhà giàu có tiếng trong công ty chúng ta”.

“Cô thấy tôi dạy tốt chứ? Thật ra những người xinh đẹp như cô rất cần phải luyện võ, không phải luyện võ để giữ dáng mà để phòng mấy tên biến thái. Ngộ nhỡ có tên biến thái mơ tưởng đến cô thì làm sao? Dù sao nhà cô cũng không thiếu mấy triệu, chi bằng đưa tôi học phí, tôi dạy cô vài món võ phòng thân, sau này có thể dùng khi gặp mấy tên biến thái”.

“Tôi không sợ biến thái, đã có vệ sĩ lo rồi”, Lý Tích Đồng nhìn Doãn Thành ở một bên.

Doãn Thành mặc chiếc quần jean kết hợp với áo ngắn tay màu trắng và áo vest kiểu Âu kiêu ngạo ngước đầu lên khi nghe Lý Tích Đồng nói vậy.

Nhà hắn và Lý Tích Đồng đều là nhà giàu sở hữu tài sản mấy triệu, hiển nhiên hắn cảm thấy cực kì vượt trội hơn khi ở trước mặt Heo Rừng và Lý Thiệu Minh.

“Bộ dạng này của hắn mà làm vệ sĩ được à? Tôi không đánh chết hắn ư?” Heo Rừng khinh thường.

Võ đường này có hai cái ghế bành, Lý Thiệu Minh và Doãn Thành mỗi người ngồi một cái. Lý Thiệu Minh đang nhắm mắt, nghe Heo Rừng nói vậy bèn mở mắt ra, mặt hơi biến sắc không khỏi ho vài tiếng. Sau đó, anh bất lực nhìn Heo Rừng, anh nghĩ thầm người bạn này khá thú vị, nói chuyện chẳng chút nể nang gì. Hiển nhiên cậu nhóc bên cạnh thích Lý Tích Đồng mà Heo Rừng còn ngạo nghễ như vậy thì anh ta đúng là không sợ đánh nhau.

“Tên béo chết tiệt, anh nói gì đấy?”, sắc mặt Doãn Thành thay đổi lập tức đứng lên.

Quả nhiên hắn không thể giữ bình tĩnh khi nghe Heo Rừng nói vậy.

“Tên bám váy đàn bà, tôi nói cậu đấy thì sao? Nếu không đúng thì chúng ta luyện một chút đi?”, Heo Rừng không hề khách sáo, sắc mặt trầm xuống, giơ cánh tay cường tráng ra.

“Được, anh đợi đấy”, Doãn Thành lập tức ngồi xuống ghế, sắc mặt khó coi.

Mặc dù hắn và Heo Rừng đều là người thường nhưng người thường cũng có kẻ mạnh người yếu. Heo Rừng cao một mét bảy lăm, nặng cũng tầm tám mươi bảy cân. Còn hắn cao một mét tám nhưng chỉ có sáu mươi lăm cân. Hơn nữa Heo Rừng còn mở võ đường, đã dạy cho mười mấy học viên luyện võ. Nếu hai người đánh nhau thì chắc chắn người chịu thiệt là hắn.

“Đồ man rợ”, không muốn mất mặt trước mặt Lý Tích Đồng, Doãn Thành lại nói thêm một câu.

“Đồ bám váy đàn bà”, Heo Rừng khinh thường nhìn Doãn Thành.

“Được rồi, hai người bớt nói vài câu đi. Heo Rừng, nói sao thì mẹ tôi và bố anh cũng là đồng nghiệp, anh cũng là đồng nghiệp của mẹ tôi, bây giờ anh mở võ đường, tôi ủng hộ anh, tôi sẽ trả học phí này. Bây giờ tôi không có mười lăm ngàn tệ, tạm thời chỉ có năm ngàn, tôi đưa tiền đặt cọc trước cho anh, số còn lại ngày mai tôi đưa nốt”, Lý Tích Đồng lấy điện thoại ra chuyển khoản cho Heo Rừng.

Nhà nghèo có con trai, nhà giàu nuôi con gái, con gái nhà giàu như Lý Tích Đồng này rất có tiền. Thấy Heo Rừng cũng có thể kiếm được chút tiền từ Lý Tích Đồng, Lý Thiệu Minh tỏ vẻ tán thưởng nhìn Heo Rừng. Còn Heo Rừng cũng không phụ sự tán thưởng của Lý Thiệu Minh với anh ta, sau khi lấy được năm ngàn của Lý Tích Đồng, anh ta lập tức nhìn Doãn Thành nói: “Này, cậu có muốn luyện võ không? Trông gầy thế này thì nên học chút võ công với ông nội Trư để phòng thân chứ? Không thì sau này sẽ bị đánh đấy”.

“Tên béo chết tiệt, tôi bị điên mới đưa tiền để học võ cho anh đấy?”, sắc mặt Doãn Thành lập tức trở nên u ám.

“Thôi vậy, dù sao cậu cũng không học nổi, thoạt nhìn là người vì tiền của Đồng Đồng, muốn làm tên bám váy đàn bà. Tôi nói cho cậu biết trước, võ đường này của tôi chỉ cho học viên đã nộp tiền bước vào, nếu cậu không nộp học phí ở chỗ của tôi thì sau này lúc Đồng Đồng đến học võ, cậu đừng đi vào, có nghe thấy không?” Heo Rừng nói.

“Mẹ kiếp, anh nghĩ tôi đây không có tiền chắc? Tên xấu xa, đây là học phí học võ của tôi, học phí của Đồng Đồng cũng tính hết cho tôi đi, anh trả lại năm ngàn đó đây”, Doãn Thành nổi giận, mở điện thoại lên chuyển tiền cho Heo Rừng.

Heo Rừng lừa được ba mươi ngàn của Doãn Thành.

Thấy ánh mắt tán thưởng của Lý Thiệu Minh, Heo Rừng đắc ý cười. Ưu điểm lớn nhất của anh ta chính là ngả ngớn, không ai ngả ngớn bằng anh ta. Anh ta vẫn chưa giới thiệu đồ và dụng cụ tập võ cho Lý Tích Đồng, nếu không còn có thể kiếm được nhiều hơn.

Lý Tích Đồng thản nhiên liếc Lý Thiệu Minh, vẻ mặt đầy tự hào. Cô ta là con gái nhà giàu bạc triệu, bên cạnh cô ta đều là bạn bè nhà giàu. Cô ta chưa bao giờ để ý đến việc tiêu tiền, chỉ cần có thể thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta là được. Cô ta thích chơi đùa với những người như Heo Rừng, bởi vì tính cách mộc mạc của Heo Rừng có thể khiến cô ta vui vẻ. Hơn nữa Heo Rừng này không sợ đánh nhau, nếu cô ta bị ăn hiếp ở bên ngoài, có thể tìm đến kiểu bạn bè lăn lộn trong xã hội như Heo Rừng.

Mối quan hệ rất quan trọng.

Còn Lý Thiệu Minh, nếu anh có được một nửa bản lĩnh của Heo Rừng, mặc dù cô ta sẽ không yêu đương gì với Lý Thiệu Minh nhưng cũng có thể suy xét đến việc kết bạn. Thế nhưng anh không thể đánh đấm gì, cũng không có tiền, ngay cả hàng hiệu Kappa như của Heo Rừng cũng không mua nổi thì quả thật khiến người ta không khơi dậy được hứng thú. Thật xin lỗi, không phải tôi cao ngạo quá mà là tôi không muốn quen với một người bạn là vật cản của người khác.

“Heo Rừng, hãy dạy tôi cách đấm đi”, Lý Tích Đồng không nhìn Lý Thiệu Minh nữa, cô ta mỉm cười nói với Heo Rừng.

Võ đường này của Heo Rừng có mười mấy học viên, nếu đánh nhau có thể gọi đến hết thì quả là có sức chiến đấu không nhỏ đâu.

Không sai.

Các học viên trong võ đường không quen Lý Thiệu Minh nên chẳng có ai nói chuyện với anh. Lý Tích Đồng và Doãn Thành xem thường Lý Thiệu Minh, điều này khiến Lý Thiệu Minh như bị đối xử lạnh nhạt.

Ngồi một lát, anh nghĩ gì đó rồi đứng dậy, khoanh chân ngồi ở chính giữa võ đường để luyện nội công.

“Anh ta luyện võ công kì lạ gì vậy?”, thấy Lý Thiệu Minh như vậy, mọi người nhỏ giọng cười nhạo.

Mười mấy phút sau, một đám người đột nhiên hùng hổ xông vào. Theo sau còn có mấy chiếc xe hạng sang Mercedes-Benz ML, BMW X5, Maserati, Porsche 911. Mấy chiếc xe hạng sang này từ từ dừng lại trước cổng võ đường, một người đàn ông tuấn tú bước xuống xe.

Hắn mặc một bộ đồ luyện võ màu trắng, đeo băng đầu thấm mồ hôi, Lam Đồ dùng sức đạp gãy ván gỗ mà đàn em bên cạnh cầm lên: “Tên béo chết tiệt, tao đã bảo mày phải đóng cửa võ đường trong vòng ba ngày mà, ai cho mày còn mở cửa hả?”

“Không phải nói ba ngày mới đóng cửa sao? Mới có hai ngày mà…” Hôm qua Heo Rừng đã bị Lam Đồ đánh cho bầm dập mặt mũi, lúc này thấy Lam Đồ hùng hổ dẫn một đám người và mấy chiếc xe sang đến thì mặt mày anh ta tái mét.

Anh ta nhận ra mình không chỉ đắc tội với một học viên tập võ mà còn là một tên con nhà giàu.

“Tao nói trong vòng ba ngày chứ không nói cho ba ngày. Nhìn thấy võ đường này của mày còn mở tao lại thấy không vui. Nào, chúng ta đánh tiếp”, Lam Đồ chế nhạo.

“Người anh em, hai ta có thể không đánh nhau không? Tôi không muốn đánh cậu bị thương, hôm nay chúng ta không dùng võ, nói lý được không?”, Heo Rừng run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch nhìn sách tập võ trên giá.

“Đừng lằng nhằng với tao, tao không có thời gian”, sắc mặt Lam Đồ trở nên lạnh lùng hơn.

Nghe Lam Đồ nói vậy, ánh mắt Heo Rừng hiện lên vẻ tuyệt vọng, nhìn Lý Thiệu Minh yên lặng luyện nội công ở bên cạnh.

Anh ta vốn định kiếm ăn thêm một ngày nữa từ võ đường này, ngày mai sẽ mang tiền bỏ trốn đến gần các trường cấp ba hay tiểu học trong thành phố mở võ đường mới. Bây giờ thì hay rồi, mới ngày thứ hai mà người ta lại tìm đến cửa. Đều trách Lý Thiệu Minh, nếu hôm nay lại bị Lam Đồ đánh thì anh ta không chỉ phải trả lại ba mươi ngàn học phí cho Lý Tích Đồng và Doãn Thành, nếu xử lí không ổn thì phải trả lại học phí cho tất cả học viên ở đây.

Đến rồi à?

Khẽ nhắm mắt, Lý Thiệu Minh cười thầm. Đến thật đúng lúc, dạy dỗ cho tên nhóc kiêu ngạo này một bài học nhanh một chút thì sẽ được về nhà sớm với Hiên Tịnh Vũ.

“Khoan đã”, lúc Lý Thiệu Minh định mở mắt đứng dậy thì Doãn Thành bỗng hét lên.

“Hả?” Lý Thiệu Minh khẽ mở mắt.

“Tôi biết hết mấy người này, là các cô cậu có tiếng của thành phố này: cậu Lam, cậu Trần, cậu Dương, cô Lâm và cô Thẩm”, đôi mắt Doãn Thành sáng rực, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của những nam nữ thanh niên này, hắn lập tức chạy đến cạnh bọn họ đắc ý nhìn Heo Rừng.

Trùng hợp thật, hóa ra Heo Rừng đắc tội với các cô cậu nhà giàu bậc nhất trong top mười của thành phố, xem hôm nay các người chết thế nào!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương