Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi
-
Chương 211: Cuồng Phong VS Thất Tinh Quyền
Cuồng Phong thân cao một mét tám mươi lăm, tóc đầu đinh, trên mặt có một vết sẹo mờ trông rất hung dữ. Hắn không muốn Lý Thiệu Minh đang bị thương ra trận, cũng không muốn người từ hai gia tộc mà Lý Thiệu Minh gọi tới trợ giúp ra sân trước. Hắn muốn chiến đội của mình tự giải quyết mọi chuyện, tốt nhất là hắn, Chu Bảo Bảo, Triệu Thế Hy và Lôi Tiểu Minh thắng được bốn ván liên tiếp, không cần Lý Thiệu Minh và hai nhà kia giúp đỡ.
“Cuồng Phong, cậu ra sân trước là rất tốt. Hãy nhớ, chúng ta là lính đánh thuê, không phải là võ sĩ đích thực. Sở dĩ đại hội võ thuật toàn quân chia một đội bảy người đấu võ là để đánh giá năng lực thực chiến của toàn thể tiểu đội, chứ không phải là chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Sau này chúng ta sẽ tham gia đấu võ quân đội, không phải đấu võ truyền thống, đấu võ quân đội không chỉ thử thách võ công mà còn đánh giá kỹ năng bắn súng và sở trường cá nhân của mỗi người chúng ta, cậu hiểu không?”, Lý Thiệu Minh nói.
“Tôi có thể sử dụng súng bắn tỉa”, Cuồng Phong nhìn đối thủ trước mắt.
“Đúng vậy, chúng ta không giống võ sĩ truyền thống, tôi coi trọng cậu, không chỉ vì cậu võ công cao cường mà còn vì kỹ năng bắn súng siêu phàm của cậu. Nếu võ công của cậu không địch lại cao thủ Thiếu Lâm thì hãy dùng đến sở trường của mình”, Lý Thiệu Minh nói.
“Chắc đám cao thủ Thiếu Lâm không biết dùng đâu nhỉ? Nếu dùng súng, cho dù bọn họ là cao thủ Thần Cấp trung cấp, có khi chết lúc nào không hay”, Cuồng Phong cười, khẽ gật đầu.
“Sau đây tôi sẽ nói về quy định của trận đấu”, phó minh chủ nhìn từ trái sang phải, đứng lên từ đài chủ trì.
“Đây là trận đấu võ giữa đội Lý Thiệu Minh vô danh tiểu tốt và nhà họ Hồng tỉnh Đông Sơn tiếng tăm lừng lẫy. Quy tắc của trận đấu này áp dụng nguyên tắc của giải đấu võ thuật toàn quân diễn ra ba tháng sau, mỗi bên cử bảy thành viên ra đấu võ, chiến bảy thắng bốn, đội nào thắng bốn ván sẽ thắng toàn cuộc. Số tiền đặt cược là ba mươi tỷ tiền mặt và tự do cả một đời của đối thủ.
“Nhưng, xét bối cảnh đặc thù của các thành viên từ hai đội, mọi người đều là võ sĩ Hoa Hạ, chúng ta nên dựa trên nguyên tắc giao hữu là số một, thi đấu là số hai. Vì vậy, với tư cách là hội trọng tài chúng tôi quyết định: Trận đấu võ lần này sẽ không giống như giải đấu võ thuật toàn quân mà sẽ có một chút thay đổi phù hợp. Chúng ta là võ sĩ đấu võ, không phải là quân đội đấu võ, cho nên trong trận đấu này không ai được phép sử dụng các loại súng ống và thuốc nổ, ví dụ súng bắn tỉa, súng liên thanh, lựu đạn, bom điều khiển từ xa. Và không được phép giao lưu với người ở dưới võ đài, không được sử dụng binh khí như trường giáo Bá Vương Liệt Thủy, búa Bá Vương Vô Địch, bảo kiếm Xích Tiêu để tránh trong lúc giao đấu gây thương tích nặng nề. Quy định cuối cùng là không được phép sử dụng khinh công và chân khí bảo vệ để tránh việc cố ý kéo dài thời gian.
“Mẹ kiếp, vãi chưởng!”, Chu Bảo Bảo không nhịn được chửi một câu.
Cậu ta hết nhịn nổi, nhìn về phía phó minh chủ trên đài chủ trì, trợn mắt kêu gào: “Tiên sư lão già, ông làm trọng tài kiểu chết tiệt gì vậy? Đây là trận đấu võ riêng giữa chúng tôi và nhà họ Hồng, ai cho phép đám trọng tài các ông ngồi trên đài quy định vớ vẩn? Giải đấu võ thuật toàn quân còn được sử dụng súng mà mấy ông bảo chúng tôi không được dùng súng? Không cho dùng bảo kiếm Xích Tiêu, giáo Liệt Thủy và búa Bá Vương là cái quy định chó má gì vậy? Còn không cho dùng khinh công với chân khí bảo vệ nữa? Con mẹ nó ông nhận hối lộ của nhà họ Hồng rồi đúng không?”
“Láo xược, tôi tung hoành giang hồ mấy chục năm, từng uống trà với tướng soái Thượng Quan và ăn bữa cơm với gia tộc Diệp Hách Na Lạp vô địch thiên hạ, ba mươi tuổi vào ngành cảnh sát làm chuyên gia đặc biệt, lập nhiều công lớn cho giới cảnh sát tỉnh Đông Sơn, cậu có tư cách để nghi ngờ nhân phẩm của tôi à? Nguyên tắc trận đấu lần này chúng tôi đã phải trải qua bao nhiêu ngày suy xét rồi mới đưa ra quyết định. Nếu cậu không phục thì tôi coi như cậu bỏ thi đấu, cho đội Hồng Võ thêm một điểm!”, phó minh chủ lập tức nổi giận.
“Mẹ kiếp, ông có dám thề ông không nhận đồng tiền bẩn thỉu của nhà họ Hồng không? Nếu ông nhận đút lót thì sẽ bị sét đánh chết cong xác!”, Chu Bảo Bảo gào rống.
“Ha ha, trong nhà tôi cũng có hai trăm, ba trăm triệu, còn cần nhà họ Hồng đút lót sao?”, phó minh chủ tỏ vẻ chính trực, nhưng sau đó là vẻ mặt nịnh hót nhìn Hồng Võ.
“Minh chủ, đã nói xong quy tắc đấu võ, chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?”
“Ừm”, Hồng Võ khẽ gật đầu.
Lúc này Chu Bảo Bảo chỉ cảm thấy lồng ngực tức nghẹn không nói nên lời.
Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Bích Tỷ và Mã Tiểu Linh cuối cùng đã hiểu, thì ra Hồng Võ là minh chủ võ lâm tỉnh Đông Sơn.
Nơi này là địa bàn của Hồng Võ, ông ta là đại ca của tỉnh Đông Sơn, thảo nào các võ sĩ tỉnh Đông Sơn đứng về phía ông ta.
Bọn họ từng đánh bại Quỷ Đói – một trong sáu sứ giả ác quỷ dưới trướng Long Ngâm nên giờ đã có một chút danh tiếng trong giới võ lâm Hoa Hạ. Lý Thiệu Minh dùng bảo kiếm Xích Tiêu chém gẫy đao Đầu Quỷ của Quỷ Đói và giải quyết Quỷ Đói chỉ với một nhát kiếm. Đám người này đều biết bảo kiếm của Lý Thiệu Minh chém sắt như chém bùn, nếu không phải là vũ khí Thần Cấp trong truyền thuyết thì vừa tiếp xúc một cái sẽ gẫy ngay.
Đám người đó đặt ra quy định này là vì sợ Hồng Võ thua, cố ý dùng những quy định này để hạn chế sức mạnh của bọn họ.
“Ông già, chúng tôi chịu thua quy định của các người luôn, để tôi đập chết con mẹ ông!”, Cuồng Phong cũng tức giận, chửi thẳng mặt hội trọng tài ngay tại trận.
“Ăn gian vãi chưởng”, Lôi Tiểu Minh cau mày nói.
“Đếch đấu nữa, đúng là lũ rác rưởi”, Triệu Thế Hy khinh thường phó minh chủ bằng chất giọng trẻ con.
“Không đấu nữa thì đưa tiền đây, về úp mặt vào tường tự kiểm điểm, nhận lỗi với các cao tăng phái Thiếu Lâm!”, vết thương của Hồng Kim Cương chưa lành, tay còn đang bó bột kêu lên.
“Đám rác rưởi kia mau trả tiền đây!”, Hồng Dũng cũng kêu gào nhóm người Lý Thiệu Minh cùng với nhà họ Hồng của hắn.
“Đám chó má các người dám ỷ mạnh bắt nạt cháu ngoại của tôi, mấy người coi Lục Kim Đan tôi là không khí hả?”, Lục Kim Đan đập gẫy tay vịn ghế ngồi, đứng lên trong đám đông.
“Lục Kim Đan, ông là bậc tiền bối trong giang hồ, là gia chủ của một trong tứ đại gia tộc võ lâm, thực lực so với mười hai chủ thần Hoàng Kim chỉ có hơn chứ không có kém, nên ông phải biết tự trọng”, ánh mắt Hồng Võ chợt biến đổi, nhìn Lục Kim Đan nói.
“Hồng Võ, ông đường đường là gia chủ nhà họ Hồng, cũng là một bậc tiền bối trong võ lâm, tuổi tác ngang làm cha của cháu trai tôi mà ông đích thân khiêu chiến với nó, sao không có lòng tự trọng chút nào hết vậy?”, Lục Kim Đan lạnh lùng hỏi.
“Võ lâm chính phái chúng tôi diệt trừ yêu ma không quan trọng vai vế, tuổi tác”, Hồng Võ nhàn nhạt nói.
“Cuồng Phong, cậu ra sân trước là rất tốt. Hãy nhớ, chúng ta là lính đánh thuê, không phải là võ sĩ đích thực. Sở dĩ đại hội võ thuật toàn quân chia một đội bảy người đấu võ là để đánh giá năng lực thực chiến của toàn thể tiểu đội, chứ không phải là chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Sau này chúng ta sẽ tham gia đấu võ quân đội, không phải đấu võ truyền thống, đấu võ quân đội không chỉ thử thách võ công mà còn đánh giá kỹ năng bắn súng và sở trường cá nhân của mỗi người chúng ta, cậu hiểu không?”, Lý Thiệu Minh nói.
“Tôi có thể sử dụng súng bắn tỉa”, Cuồng Phong nhìn đối thủ trước mắt.
“Đúng vậy, chúng ta không giống võ sĩ truyền thống, tôi coi trọng cậu, không chỉ vì cậu võ công cao cường mà còn vì kỹ năng bắn súng siêu phàm của cậu. Nếu võ công của cậu không địch lại cao thủ Thiếu Lâm thì hãy dùng đến sở trường của mình”, Lý Thiệu Minh nói.
“Chắc đám cao thủ Thiếu Lâm không biết dùng đâu nhỉ? Nếu dùng súng, cho dù bọn họ là cao thủ Thần Cấp trung cấp, có khi chết lúc nào không hay”, Cuồng Phong cười, khẽ gật đầu.
“Sau đây tôi sẽ nói về quy định của trận đấu”, phó minh chủ nhìn từ trái sang phải, đứng lên từ đài chủ trì.
“Đây là trận đấu võ giữa đội Lý Thiệu Minh vô danh tiểu tốt và nhà họ Hồng tỉnh Đông Sơn tiếng tăm lừng lẫy. Quy tắc của trận đấu này áp dụng nguyên tắc của giải đấu võ thuật toàn quân diễn ra ba tháng sau, mỗi bên cử bảy thành viên ra đấu võ, chiến bảy thắng bốn, đội nào thắng bốn ván sẽ thắng toàn cuộc. Số tiền đặt cược là ba mươi tỷ tiền mặt và tự do cả một đời của đối thủ.
“Nhưng, xét bối cảnh đặc thù của các thành viên từ hai đội, mọi người đều là võ sĩ Hoa Hạ, chúng ta nên dựa trên nguyên tắc giao hữu là số một, thi đấu là số hai. Vì vậy, với tư cách là hội trọng tài chúng tôi quyết định: Trận đấu võ lần này sẽ không giống như giải đấu võ thuật toàn quân mà sẽ có một chút thay đổi phù hợp. Chúng ta là võ sĩ đấu võ, không phải là quân đội đấu võ, cho nên trong trận đấu này không ai được phép sử dụng các loại súng ống và thuốc nổ, ví dụ súng bắn tỉa, súng liên thanh, lựu đạn, bom điều khiển từ xa. Và không được phép giao lưu với người ở dưới võ đài, không được sử dụng binh khí như trường giáo Bá Vương Liệt Thủy, búa Bá Vương Vô Địch, bảo kiếm Xích Tiêu để tránh trong lúc giao đấu gây thương tích nặng nề. Quy định cuối cùng là không được phép sử dụng khinh công và chân khí bảo vệ để tránh việc cố ý kéo dài thời gian.
“Mẹ kiếp, vãi chưởng!”, Chu Bảo Bảo không nhịn được chửi một câu.
Cậu ta hết nhịn nổi, nhìn về phía phó minh chủ trên đài chủ trì, trợn mắt kêu gào: “Tiên sư lão già, ông làm trọng tài kiểu chết tiệt gì vậy? Đây là trận đấu võ riêng giữa chúng tôi và nhà họ Hồng, ai cho phép đám trọng tài các ông ngồi trên đài quy định vớ vẩn? Giải đấu võ thuật toàn quân còn được sử dụng súng mà mấy ông bảo chúng tôi không được dùng súng? Không cho dùng bảo kiếm Xích Tiêu, giáo Liệt Thủy và búa Bá Vương là cái quy định chó má gì vậy? Còn không cho dùng khinh công với chân khí bảo vệ nữa? Con mẹ nó ông nhận hối lộ của nhà họ Hồng rồi đúng không?”
“Láo xược, tôi tung hoành giang hồ mấy chục năm, từng uống trà với tướng soái Thượng Quan và ăn bữa cơm với gia tộc Diệp Hách Na Lạp vô địch thiên hạ, ba mươi tuổi vào ngành cảnh sát làm chuyên gia đặc biệt, lập nhiều công lớn cho giới cảnh sát tỉnh Đông Sơn, cậu có tư cách để nghi ngờ nhân phẩm của tôi à? Nguyên tắc trận đấu lần này chúng tôi đã phải trải qua bao nhiêu ngày suy xét rồi mới đưa ra quyết định. Nếu cậu không phục thì tôi coi như cậu bỏ thi đấu, cho đội Hồng Võ thêm một điểm!”, phó minh chủ lập tức nổi giận.
“Mẹ kiếp, ông có dám thề ông không nhận đồng tiền bẩn thỉu của nhà họ Hồng không? Nếu ông nhận đút lót thì sẽ bị sét đánh chết cong xác!”, Chu Bảo Bảo gào rống.
“Ha ha, trong nhà tôi cũng có hai trăm, ba trăm triệu, còn cần nhà họ Hồng đút lót sao?”, phó minh chủ tỏ vẻ chính trực, nhưng sau đó là vẻ mặt nịnh hót nhìn Hồng Võ.
“Minh chủ, đã nói xong quy tắc đấu võ, chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?”
“Ừm”, Hồng Võ khẽ gật đầu.
Lúc này Chu Bảo Bảo chỉ cảm thấy lồng ngực tức nghẹn không nói nên lời.
Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Bích Tỷ và Mã Tiểu Linh cuối cùng đã hiểu, thì ra Hồng Võ là minh chủ võ lâm tỉnh Đông Sơn.
Nơi này là địa bàn của Hồng Võ, ông ta là đại ca của tỉnh Đông Sơn, thảo nào các võ sĩ tỉnh Đông Sơn đứng về phía ông ta.
Bọn họ từng đánh bại Quỷ Đói – một trong sáu sứ giả ác quỷ dưới trướng Long Ngâm nên giờ đã có một chút danh tiếng trong giới võ lâm Hoa Hạ. Lý Thiệu Minh dùng bảo kiếm Xích Tiêu chém gẫy đao Đầu Quỷ của Quỷ Đói và giải quyết Quỷ Đói chỉ với một nhát kiếm. Đám người này đều biết bảo kiếm của Lý Thiệu Minh chém sắt như chém bùn, nếu không phải là vũ khí Thần Cấp trong truyền thuyết thì vừa tiếp xúc một cái sẽ gẫy ngay.
Đám người đó đặt ra quy định này là vì sợ Hồng Võ thua, cố ý dùng những quy định này để hạn chế sức mạnh của bọn họ.
“Ông già, chúng tôi chịu thua quy định của các người luôn, để tôi đập chết con mẹ ông!”, Cuồng Phong cũng tức giận, chửi thẳng mặt hội trọng tài ngay tại trận.
“Ăn gian vãi chưởng”, Lôi Tiểu Minh cau mày nói.
“Đếch đấu nữa, đúng là lũ rác rưởi”, Triệu Thế Hy khinh thường phó minh chủ bằng chất giọng trẻ con.
“Không đấu nữa thì đưa tiền đây, về úp mặt vào tường tự kiểm điểm, nhận lỗi với các cao tăng phái Thiếu Lâm!”, vết thương của Hồng Kim Cương chưa lành, tay còn đang bó bột kêu lên.
“Đám rác rưởi kia mau trả tiền đây!”, Hồng Dũng cũng kêu gào nhóm người Lý Thiệu Minh cùng với nhà họ Hồng của hắn.
“Đám chó má các người dám ỷ mạnh bắt nạt cháu ngoại của tôi, mấy người coi Lục Kim Đan tôi là không khí hả?”, Lục Kim Đan đập gẫy tay vịn ghế ngồi, đứng lên trong đám đông.
“Lục Kim Đan, ông là bậc tiền bối trong giang hồ, là gia chủ của một trong tứ đại gia tộc võ lâm, thực lực so với mười hai chủ thần Hoàng Kim chỉ có hơn chứ không có kém, nên ông phải biết tự trọng”, ánh mắt Hồng Võ chợt biến đổi, nhìn Lục Kim Đan nói.
“Hồng Võ, ông đường đường là gia chủ nhà họ Hồng, cũng là một bậc tiền bối trong võ lâm, tuổi tác ngang làm cha của cháu trai tôi mà ông đích thân khiêu chiến với nó, sao không có lòng tự trọng chút nào hết vậy?”, Lục Kim Đan lạnh lùng hỏi.
“Võ lâm chính phái chúng tôi diệt trừ yêu ma không quan trọng vai vế, tuổi tác”, Hồng Võ nhàn nhạt nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook