Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi
-
Chương 18: Trả lại gấp đôi
Lúc này, ánh mắt anh nhìn Hiên Tịnh Vũ vô cùng ôn hòa, như thể anh đúng là chồng của cô, một người chồng dịu dàng nhìn vợ của mình.
Mọi hiểu lầm, rắc rối gì đều bị nghiền nát. Phỏng đoán, lời đồn đại đều được sự thật hóa giải.
Hiên Tịnh Vũ không khỏi nhíu mày, cô chỉ cảm nhận được mỉa mai khó tả khi nhìn thấy nụ cười của Lý Thiệu Minh.
Thẩm Hân nhìn Hàn Phi Phi cất thẻ ngân hàng và tấm séc, cô há hốc mồm, chỉ thấy Lý Thiệu Minh một bước lên mây, bỗng dưng trở thành chủ tịch bá đạo.
Tiểu Bình An dường như cũng hiểu ra gì đó, chỉ cảm thấy bố nuôi của cô bé có tiền, có rất nhiều tiền.
Sắc mặt của Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã và Dương Siêu liên tục thay đổi. Bọn họ đến trễ, hoàn toàn không biết Lý Thiệu Minh là cao thủ Thần Cấp, nhưng thấy mấy ông nhà giàu này đưa tiền cho Lý Thiệu Minh, chỉ một lúc anh đã trở nên giàu có hơn Dương Siêu. Họ nhận ra mình đã đắc tội với người không nên chọc vào.
“Dương Siêu, cậu còn dám đến đây?”, Liễu Bân vô cùng kính trọng người có thực lực mạnh như Lý Thiệu Minh, anh ta biết vì mình đến muộn nên Lý Thiệu Minh mới bị hiểu lầm, bị Dương Siêu cho rằng anh là người bình thường, Dương Siêu ỷ vào gia thế của mình mà khinh thường người khác, tạt rượu vang lên người Lý Thiệu Minh. Là họ làm việc không chu đáo, dĩ nhiên anh ta sẽ trả thù giúp Lý Thiệu Minh.
Anh ta lập tức lấy một chai Lafite trên bàn định tạt lên người Dương Siêu.
“Bố ơi, cứu con”, Dương Siêu liếc thấy bố mình trong phòng VIP, lập tức khóc quỳ xuống trước cửa phòng.
“Sao vậy?”, Bố của Dương Siêu biến sắc.
“Ha ha, con trai cưng của ông vừa tạt một chai rượu vang lên người Lý tiền bối”, Liễu Bân chế nhạo nói.
“Cái gì”, Sắc mặt bố của Dương Siêu trở nên khó coi.
“Bố, con không biết anh ta là ai, rốt cuộc là ai vậy. Anh ta trông có vẻ lợi hại, sao mọi người đều đưa tiền cho anh ta thế?”, Dương Siêu khóc lóc.
“Cái tên ngốc này! Còn dám tạt rượu vào cao thủ Thần Cấp nữa à”, Bố của Dương Siêu chỉ cảm thấy đầu óc rối bời, tiến đến tát Dương Siêu một cái rồi đạp thêm một cú.
Ông ta kinh hãi, có nằm mơ cũng không ngờ con trai cưng của mình lại dám hất rượu vang lên người Lý Thiệu Minh. Đây là cao thủ Thần Cấp, chỉ động một ngón tay là có thể giết người. Nếu cao thủ Thần Cấp thật sự tức giận, đừng nói giết con trai ông ta, dù có là cả gia tộc của ông ta cũng phải chịu khổ.
Lúc bố của Dương Siêu lại đạp thêm một cái nữa lên người Dương Siêu, lúc này Lý Thiệu Minh xua tay: “Bỏ đi”.
“Lý sư phụ, tôi xin lỗi, đứa con trai ngu ngốc nhà tôi không hiểu chuyện, mong cậu đừng để trong lòng, đừng tính toán với nó…”, ông Dương khẽ kinh ngạc, liên tục xin lỗi Lý Thiệu Minh.
“Yên tâm đi, tôi chưa bao giờ tính toán với người thường”, Lý Thiệu Minh quả thật không muốn tính toán với Dương Siêu, nếu không vừa rồi lúc Dương Siêu tạt rượu vang lên người anh, anh đã nhấc tay giết chết hắn rồi. Anh bình thản nhận lấy rượu Lafite trong tay Liễu Bân rồi uống cạn chai rượu trước mặt mọi người: “Rượu dùng để tạt lên người thì lãng phí, nếu các vị thật sự có tiền thì nên quyên số tiền dư thừa kia cho những người cần đi”.
“Phải… phải… đại sư nói chí phải…”, ông Dương liên tục gật đầu.
“Vợ à, mười lăm ngày nữa anh về nhé”, Lý Thiệu Minh khẽ cười nhìn Hiên Tịnh Vũ rồi đi ngang qua cô, tiện thể còn khẽ nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bình An.
“Vợ?”, Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã, Dương Siêu và những người có mặt trong phòng VIP đều kinh ngạc nhìn Hiên Tịnh Vũ. Lúc đi theo Lý Thiệu Minh ra khỏi phòng, Hàn Phi Phi và Liễu Bân cũng không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn Hiên Tịnh Vũ.
Lý Thiệu Minh mà mọi người kính sợ lại gọi Hiên Tịnh Vũ là vợ?
“Sao cái tên khốn khiếp này lại nói ra vậy?”, vẻ mặt Thẩm Hân lập tức thay đổi, hung hăng nhìn bóng lưng của Lý Thiệu Minh.
Để lại cho mọi người vô số thắc mắc, Lý Thiệu Minh dẫn theo Hàn Phi Phi và Liễu Bân bước lên xe quân đội rời khỏi khách sạn.
“Thần tượng à, sao anh gọi Hiên Tịnh Vũ là vợ thế? Hiên Tịnh Vũ quả thật rất xinh, là người xinh nhất trong bữa tiệc hôm nay, nhưng nếu anh thích cô ấy thì tôi nói cho anh một bí mật. Vốn dĩ bí mật này không thể nói với người khác, tôi đã đồng ý với Tiểu Vũ. Chuyện là Tiểu Vũ đã có chồng rồi, cô ấy không thể đồng ý cho anh theo đuổi đâu…”, vừa lên xe, Hàn Phi Phi nhíu mày.
“Cô nghĩ tôi sẽ ỷ vào võ công vô địch thiên hạ của mình mà đi giật vợ của người khác à?”, Lý Thiệu Minh khẽ cười.
“Tôi không dám nghĩ như vậy”, Hàn Phi Phi bĩu môi.
Hàn Phi Phi rất lạnh lùng, kiêu ngạo trước mặt người khác nhưng trước mặt Lý Thiệu Minh, cô lại giống một đứa trẻ. Bởi vì chân khí của Lý Thiệu Minh áp đảo cô như thể là trưởng bối của cô.
“Tiểu Phi, cô nên nhớ Lý Thiệu Minh tôi sẽ không bao giờ làm những việc đê tiện, không biết xấu hổ đó. Nếu tôi làm vậy, cũng sẽ không bị mấy kẻ xấu xa đó bao vây, công kích để rồi phải trở về Hoa Hạ. Tôi tạm thời không giải thích chuyện liên quan đến Hiên Tịnh Vũ, bây giờ chúng ta nên làm chuyện quan trọng. Bắt đầu từ lúc này, tôi phải đóng cửa luyện đan, phải trở về cảnh giới Thần Cấp trong thời gian ngắn nhất. Lý Thiệu Minh tôi chưa từng nói dối, chưa từng thất hứa, càng sẽ không vì bảo vệ bản thân mà giấu giếm thân phận. Bây giờ tôi đã dùng tài khoản trang web, hơn nữa lạm dụng thân phận cao thủ Thần Cấp để kiếm tiến, các thế lực chắc chắn sẽ điều tra tôi. Không bao lâu nữa, tin tức tôi vẫn còn sống sẽ lan truyền ra nước ngoài, đối thủ của tôi rất nhiều, với thực lực hiện giờ của tôi hoàn toàn không phải đối thủ của chúng. Muốn luyện ra một viên thần đan phải mất khoảng mười lăm ngày, trong mười lăm ngày này cô đừng rời đi, hãy luyện đan với tôi”, Lý Thiệu Minh bỗng trở nên nghiêm túc.
Anh bị thương khá nghiêm trọng, thực lực bây giờ cũng chỉ còn ở cấp Tông Sư, vừa rồi là anh ép vận chân khí trong cơ thể, sau khi phóng chân khí, bây giờ anh chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể hơi loạn, có cảm giác yếu dần. Nếu bây giờ bảo anh phóng chân khí lần nữa, chưa chắc anh đã làm được.
“Thần tượng à, ông nội của tôi đoán đúng thật, quả nhiên anh gặp nạn ở nước ngoài mới trở về nước, tôi rất vui khi luyện đan với anh. Anh có thể kể tôi nghe những gì anh đã trải qua không? Tôi hứa sẽ giữ bí mật tuyệt đối không nói với bất kì ai”, Hàn Phi Phi bám vào lưng ghế của Lý Thiệu Minh, làm nũng với Lý Thiệu Minh như một cô gái nhỏ.
“Cô không giữ được miệng”, Lý Thiệu Minh nói.
“Sao không giữ được miệng chứ? Đó là tôi không còn cách nào khác, tôi cứ tưởng anh thích Tiểu Vũ nên mới nói với anh chuyện của cô ấy, tôi sợ anh phá hoại gia đình của người ta”, Hàn Phi Phi trợn mắt nhìn anh.
“Vậy cũng không nên nói”, Lý Thiệu Minh khẽ lắc đầu.
“Được thôi, cứ cho là tôi không giữ được bí mật, vậy anh có thể nói không? Là ai mà lợi hại đến vậy, có thể đánh trọng thương cao thủ hàng đầu như anh?”, Hàn Phi Phi nói.
“Tôi là người đứng đầu trong bốn người nắm binh quyền ở nước ngoài, Thiên Chu - Lý Thiệu Minh, người làm tôi bị thường là Hồng Long - Hàn Sương, Chiến Chuẩn - Tà Phong, Cối xay gió tử thần – Hỏa Sơn, còn có ba tên trùm ma túy, mười tên sát thủ và cô gái này…”, Lý Thiệu Minh cau mày, lấy ra bức chân dung mà lúc trước anh vẽ lại bằng trí nhớ của mình.
Trong bức chân dung là một cô gái lạnh lùng có mái tóc dài đen. Anh nhớ mãi cảnh tượng lúc đó, cho dù anh là cao thủ đỉnh cao nhưng cô gái này vẫn có thể một tay đánh anh bị thương nặng như vậy.
“Thần tượng, kẻ thù của anh nhiều thật…”, Hàn Phi Phi cười gượng, Liễu Bân đang lái xe không khỏi cảm thấy ớn lạnh khi nghe Lý Thiệu Phong nói từng cái tên nhân vật nổi danh.
“Hả? Tiểu Vũ gọi cho tôi”, Hàn Phi Phi chớp mắt, lấy điện thoại ra.
Tối nay, anh để lại quá nhiều thắc mắc cho mọi người, dù tính cách của Hiên Tịnh Vũ có lạnh lùng, nhưng cũng muốn biết rõ, nếu không cô sẽ ngủ không được mất.
“Ấn tắt đi”, khóe miệng Lý Thiệu Minh khẽ nhếch lên.
“Ồ…”, Hàn Phi Phi ấn tắt cuộc gọi.
Đầu bên kia điện thoại, khi Hiên Tịnh Vũ nghe tiếng báo máy bận, ánh mắt cô khẽ thay đổi, dần dần ngực cô dâng lên cảm giác nghẹt thở kì lạ…
Tất cả những gì mà Lý Thiệu Minh gây ra cho cô, cô sẽ trả lại gấp đôi.
Mọi hiểu lầm, rắc rối gì đều bị nghiền nát. Phỏng đoán, lời đồn đại đều được sự thật hóa giải.
Hiên Tịnh Vũ không khỏi nhíu mày, cô chỉ cảm nhận được mỉa mai khó tả khi nhìn thấy nụ cười của Lý Thiệu Minh.
Thẩm Hân nhìn Hàn Phi Phi cất thẻ ngân hàng và tấm séc, cô há hốc mồm, chỉ thấy Lý Thiệu Minh một bước lên mây, bỗng dưng trở thành chủ tịch bá đạo.
Tiểu Bình An dường như cũng hiểu ra gì đó, chỉ cảm thấy bố nuôi của cô bé có tiền, có rất nhiều tiền.
Sắc mặt của Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã và Dương Siêu liên tục thay đổi. Bọn họ đến trễ, hoàn toàn không biết Lý Thiệu Minh là cao thủ Thần Cấp, nhưng thấy mấy ông nhà giàu này đưa tiền cho Lý Thiệu Minh, chỉ một lúc anh đã trở nên giàu có hơn Dương Siêu. Họ nhận ra mình đã đắc tội với người không nên chọc vào.
“Dương Siêu, cậu còn dám đến đây?”, Liễu Bân vô cùng kính trọng người có thực lực mạnh như Lý Thiệu Minh, anh ta biết vì mình đến muộn nên Lý Thiệu Minh mới bị hiểu lầm, bị Dương Siêu cho rằng anh là người bình thường, Dương Siêu ỷ vào gia thế của mình mà khinh thường người khác, tạt rượu vang lên người Lý Thiệu Minh. Là họ làm việc không chu đáo, dĩ nhiên anh ta sẽ trả thù giúp Lý Thiệu Minh.
Anh ta lập tức lấy một chai Lafite trên bàn định tạt lên người Dương Siêu.
“Bố ơi, cứu con”, Dương Siêu liếc thấy bố mình trong phòng VIP, lập tức khóc quỳ xuống trước cửa phòng.
“Sao vậy?”, Bố của Dương Siêu biến sắc.
“Ha ha, con trai cưng của ông vừa tạt một chai rượu vang lên người Lý tiền bối”, Liễu Bân chế nhạo nói.
“Cái gì”, Sắc mặt bố của Dương Siêu trở nên khó coi.
“Bố, con không biết anh ta là ai, rốt cuộc là ai vậy. Anh ta trông có vẻ lợi hại, sao mọi người đều đưa tiền cho anh ta thế?”, Dương Siêu khóc lóc.
“Cái tên ngốc này! Còn dám tạt rượu vào cao thủ Thần Cấp nữa à”, Bố của Dương Siêu chỉ cảm thấy đầu óc rối bời, tiến đến tát Dương Siêu một cái rồi đạp thêm một cú.
Ông ta kinh hãi, có nằm mơ cũng không ngờ con trai cưng của mình lại dám hất rượu vang lên người Lý Thiệu Minh. Đây là cao thủ Thần Cấp, chỉ động một ngón tay là có thể giết người. Nếu cao thủ Thần Cấp thật sự tức giận, đừng nói giết con trai ông ta, dù có là cả gia tộc của ông ta cũng phải chịu khổ.
Lúc bố của Dương Siêu lại đạp thêm một cái nữa lên người Dương Siêu, lúc này Lý Thiệu Minh xua tay: “Bỏ đi”.
“Lý sư phụ, tôi xin lỗi, đứa con trai ngu ngốc nhà tôi không hiểu chuyện, mong cậu đừng để trong lòng, đừng tính toán với nó…”, ông Dương khẽ kinh ngạc, liên tục xin lỗi Lý Thiệu Minh.
“Yên tâm đi, tôi chưa bao giờ tính toán với người thường”, Lý Thiệu Minh quả thật không muốn tính toán với Dương Siêu, nếu không vừa rồi lúc Dương Siêu tạt rượu vang lên người anh, anh đã nhấc tay giết chết hắn rồi. Anh bình thản nhận lấy rượu Lafite trong tay Liễu Bân rồi uống cạn chai rượu trước mặt mọi người: “Rượu dùng để tạt lên người thì lãng phí, nếu các vị thật sự có tiền thì nên quyên số tiền dư thừa kia cho những người cần đi”.
“Phải… phải… đại sư nói chí phải…”, ông Dương liên tục gật đầu.
“Vợ à, mười lăm ngày nữa anh về nhé”, Lý Thiệu Minh khẽ cười nhìn Hiên Tịnh Vũ rồi đi ngang qua cô, tiện thể còn khẽ nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bình An.
“Vợ?”, Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã, Dương Siêu và những người có mặt trong phòng VIP đều kinh ngạc nhìn Hiên Tịnh Vũ. Lúc đi theo Lý Thiệu Minh ra khỏi phòng, Hàn Phi Phi và Liễu Bân cũng không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn Hiên Tịnh Vũ.
Lý Thiệu Minh mà mọi người kính sợ lại gọi Hiên Tịnh Vũ là vợ?
“Sao cái tên khốn khiếp này lại nói ra vậy?”, vẻ mặt Thẩm Hân lập tức thay đổi, hung hăng nhìn bóng lưng của Lý Thiệu Minh.
Để lại cho mọi người vô số thắc mắc, Lý Thiệu Minh dẫn theo Hàn Phi Phi và Liễu Bân bước lên xe quân đội rời khỏi khách sạn.
“Thần tượng à, sao anh gọi Hiên Tịnh Vũ là vợ thế? Hiên Tịnh Vũ quả thật rất xinh, là người xinh nhất trong bữa tiệc hôm nay, nhưng nếu anh thích cô ấy thì tôi nói cho anh một bí mật. Vốn dĩ bí mật này không thể nói với người khác, tôi đã đồng ý với Tiểu Vũ. Chuyện là Tiểu Vũ đã có chồng rồi, cô ấy không thể đồng ý cho anh theo đuổi đâu…”, vừa lên xe, Hàn Phi Phi nhíu mày.
“Cô nghĩ tôi sẽ ỷ vào võ công vô địch thiên hạ của mình mà đi giật vợ của người khác à?”, Lý Thiệu Minh khẽ cười.
“Tôi không dám nghĩ như vậy”, Hàn Phi Phi bĩu môi.
Hàn Phi Phi rất lạnh lùng, kiêu ngạo trước mặt người khác nhưng trước mặt Lý Thiệu Minh, cô lại giống một đứa trẻ. Bởi vì chân khí của Lý Thiệu Minh áp đảo cô như thể là trưởng bối của cô.
“Tiểu Phi, cô nên nhớ Lý Thiệu Minh tôi sẽ không bao giờ làm những việc đê tiện, không biết xấu hổ đó. Nếu tôi làm vậy, cũng sẽ không bị mấy kẻ xấu xa đó bao vây, công kích để rồi phải trở về Hoa Hạ. Tôi tạm thời không giải thích chuyện liên quan đến Hiên Tịnh Vũ, bây giờ chúng ta nên làm chuyện quan trọng. Bắt đầu từ lúc này, tôi phải đóng cửa luyện đan, phải trở về cảnh giới Thần Cấp trong thời gian ngắn nhất. Lý Thiệu Minh tôi chưa từng nói dối, chưa từng thất hứa, càng sẽ không vì bảo vệ bản thân mà giấu giếm thân phận. Bây giờ tôi đã dùng tài khoản trang web, hơn nữa lạm dụng thân phận cao thủ Thần Cấp để kiếm tiến, các thế lực chắc chắn sẽ điều tra tôi. Không bao lâu nữa, tin tức tôi vẫn còn sống sẽ lan truyền ra nước ngoài, đối thủ của tôi rất nhiều, với thực lực hiện giờ của tôi hoàn toàn không phải đối thủ của chúng. Muốn luyện ra một viên thần đan phải mất khoảng mười lăm ngày, trong mười lăm ngày này cô đừng rời đi, hãy luyện đan với tôi”, Lý Thiệu Minh bỗng trở nên nghiêm túc.
Anh bị thương khá nghiêm trọng, thực lực bây giờ cũng chỉ còn ở cấp Tông Sư, vừa rồi là anh ép vận chân khí trong cơ thể, sau khi phóng chân khí, bây giờ anh chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể hơi loạn, có cảm giác yếu dần. Nếu bây giờ bảo anh phóng chân khí lần nữa, chưa chắc anh đã làm được.
“Thần tượng à, ông nội của tôi đoán đúng thật, quả nhiên anh gặp nạn ở nước ngoài mới trở về nước, tôi rất vui khi luyện đan với anh. Anh có thể kể tôi nghe những gì anh đã trải qua không? Tôi hứa sẽ giữ bí mật tuyệt đối không nói với bất kì ai”, Hàn Phi Phi bám vào lưng ghế của Lý Thiệu Minh, làm nũng với Lý Thiệu Minh như một cô gái nhỏ.
“Cô không giữ được miệng”, Lý Thiệu Minh nói.
“Sao không giữ được miệng chứ? Đó là tôi không còn cách nào khác, tôi cứ tưởng anh thích Tiểu Vũ nên mới nói với anh chuyện của cô ấy, tôi sợ anh phá hoại gia đình của người ta”, Hàn Phi Phi trợn mắt nhìn anh.
“Vậy cũng không nên nói”, Lý Thiệu Minh khẽ lắc đầu.
“Được thôi, cứ cho là tôi không giữ được bí mật, vậy anh có thể nói không? Là ai mà lợi hại đến vậy, có thể đánh trọng thương cao thủ hàng đầu như anh?”, Hàn Phi Phi nói.
“Tôi là người đứng đầu trong bốn người nắm binh quyền ở nước ngoài, Thiên Chu - Lý Thiệu Minh, người làm tôi bị thường là Hồng Long - Hàn Sương, Chiến Chuẩn - Tà Phong, Cối xay gió tử thần – Hỏa Sơn, còn có ba tên trùm ma túy, mười tên sát thủ và cô gái này…”, Lý Thiệu Minh cau mày, lấy ra bức chân dung mà lúc trước anh vẽ lại bằng trí nhớ của mình.
Trong bức chân dung là một cô gái lạnh lùng có mái tóc dài đen. Anh nhớ mãi cảnh tượng lúc đó, cho dù anh là cao thủ đỉnh cao nhưng cô gái này vẫn có thể một tay đánh anh bị thương nặng như vậy.
“Thần tượng, kẻ thù của anh nhiều thật…”, Hàn Phi Phi cười gượng, Liễu Bân đang lái xe không khỏi cảm thấy ớn lạnh khi nghe Lý Thiệu Phong nói từng cái tên nhân vật nổi danh.
“Hả? Tiểu Vũ gọi cho tôi”, Hàn Phi Phi chớp mắt, lấy điện thoại ra.
Tối nay, anh để lại quá nhiều thắc mắc cho mọi người, dù tính cách của Hiên Tịnh Vũ có lạnh lùng, nhưng cũng muốn biết rõ, nếu không cô sẽ ngủ không được mất.
“Ấn tắt đi”, khóe miệng Lý Thiệu Minh khẽ nhếch lên.
“Ồ…”, Hàn Phi Phi ấn tắt cuộc gọi.
Đầu bên kia điện thoại, khi Hiên Tịnh Vũ nghe tiếng báo máy bận, ánh mắt cô khẽ thay đổi, dần dần ngực cô dâng lên cảm giác nghẹt thở kì lạ…
Tất cả những gì mà Lý Thiệu Minh gây ra cho cô, cô sẽ trả lại gấp đôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook