Ngày cá tháng cứ vậy mà kết thúc viên mãn, sau ngày náo loạn như đi trẩy hội của cả nhà thì bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của Ninh Ninh.

Ninh Ninh nằm trên giường ngủ say hơi thở nhẹ nhàn, ở bên là chiếc nôi đôi dành cho hai nhóc tì xinh xắn, Hoắc Liên Hàn ngồi bên cạnh ba mẹ con cả một buổi tối, anh luôn giữ cho mình một tinh thần để phục vụ vợ buổi tối, anh sợ tối cô sẽ đi vệ sinh, uống nước và đói bụng xuống giường khi mới sinh sẽ nguy hiểm nên anh luôn dậy xem cô có cần gì không.

Hoắc Liên Hàn cũng đã nghĩ đến việc đặt tên con anh cũng đã chọn được tên mình ưng ý những anh vẫn muốn hỏi ý kiến của Ninh Ninh, bởi Ninh Ninh là người chịu nhiều đau đớn để sinh con nên vẫn là để Ninh Ninh đặt.

Mới sáng anh đã nhìn hai đứa con trong nôi đến phát ngốc luôn, miệng liên tục cười, còn thì thầm mắng thương hai đứa con ra đời rồi thì hãy ngoan ngoãn đừng quấy khóc, anh mắng cho hai đứa con hiểu mẹ chúng đã cực khổ như thế nào mới sinh được.

Nhìn hai cục bột nhỏ đang ngủ, nắm tay vô tròn nhìn nhỏ nhắn rất dễ thương.

Lúc này Triệu An Ninh mới lờ đờ tỉnh dậy, cô nhìn sang thấy anh đang ngồi bên nhìn hai đứa trẻ cô hỏi: “Anh cười cái gì trông mặt ngốc quá vậy?" Nhìn anh lúc này không khác gì là thằng ngốc cả.

“Anh hạnh phúc quá!" Hoắc Liên Hàn nhìn cô trìu mến
Hoắc Liên Hàn là người nóng tính khi tức giận sẽ không ai cản nổi, nhưng khi vui lại quá đà, đúng là con người tính khí sáng nắng chiều mưa giông.

Ông bà Hoắc lúc này bước vào trên tay còn xách theo một làn hoa quả.


“Con dâu sức khoẻ đã khoẻ chưa?" Ông Hoắc tiến đền để làn hoa quả xuống hỏi thăm, còn bà Hoắc đã đi lại nôi thấy cháu gái tỉnh liền bế lên
“Xem cháu tui nè, mới sáng sớm đã dậy rồi!"
“Mẹ, đem con bé lại con cho nó uống sữa!"
Bà Hoắc bế đứa trẻ lại đặt lên tay cho cô, cô vừa chuẩn bị vén áo lên thì sực nhớ Hoắc Liên Hàn đang nhìn mình, cô đánh mắt lên nhìn anh ra hiệu cho anh ra ngoài.

Hoắc Liên Hàn không hiểu là cô đang làm gì: “Em mau cho con uống sữa đi, nhìn anh làm gì?"
Bà Hoắc có vẻ hiểu con dâu đang ngại khi để cho chồng nhìn thấy bầu ngực khi đang cho con bú liên bảo Hoắc Liên Hàn ra: “ Ông và thằng bé ra bên ngoài một lát rồi vào!"
“Mẹ, con còn phải xem con con uống sữa sao có thể ra ngoài!" Anh ngu ngơ trả lời lại bà Hoắc, ông Hoắc ở bên lắc đầu vì mình đẻ ra thằng con trai không hiểu tâm lý phụ nữ.

Một tiếng cốc đầu lại vang lên, là bà Hoắc gõ vào đầu anh.

Người thứ hai trong nhà sau Hoắc Yến Anh dám gõ đầu anh là bà Hoắc.

“Mày không thấy con bé ngại sao? Còn không mau ra ngoài!"
Lần này anh mới để ý đến sắc mặt của cô, anh đứng dậy ra ngoài cùng bố mình.

Triệu An Ninh bắt đầu cho con uống sữa, bé gái chưa uống xong bé trai lại khóc lóc bà Hoắc đành để hai đứa lên tay cô, hai đứa bé cứ vậy uống sữa.

____________
Mấy ngày ngày Triệu An Ninh phải tập đi lại như em bé tập đi vậy, cô phải dựa vào xe đi mới có thể đi, có khi còn phải nhờ anh giúp đi vệ sinh nữa.

May cô đẻ bình thường nếu là đẻ mồ không biết là như thế nào.

Chuyện đặt tên con Hoắc Liên Hàn cũng đã hỏi ý của cô, Triệu An Ninh cũng đã cho anh tự đặt tên, Hoắc Liên Hàn đặt tên cho bé trai đầu lòng là Hoắc Liên Phong còn bé gái là Hoắc Tuệ Nhi, cả hai tên này anh đã suy nghĩ rất lâu mới được, cả hai tên hàm ý chỉ hai con khoẻ mạnh, thông minh kiên cường!
Sau một tuần ở bệnh viện thì Triệu An Ninh cũng được xuất viện về lại biệt thự, ngày về có đầy đủ mọi người đến để đón cô xuất viện.

Để mừng vợ về nhà Hoắc Liên Hàn đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho gia đình mừng cô vượt cạn thành công và mừng hai con chào đời.


Việc phu nhân của Hoắc tổng đã sinh cũng được đăng lên trang nhất báo, toàn thể mọi người đều vui mừng.

Ông bà Hoắc cũng đã dọn về nhà chính sống, ông bà cũng muốn ở nhưng sức già lại sợ bế cháu sẽ ngã với lại nhà chính còn có việc.

Hoắc Liên Hàn tự tay chăm sóc vợ từ khi cô đang mang thai cho đến khi cô sinh, bây giờ chăm sóc ba mẹ con đối với anh là chuyện dễ như ăn kẹo.

Bạch Huyền Y có dặn anh nên thuê bảo mẫu cho đỡ nhưng nhất quyết anh không nghe, anh muốn tự mình nuôi nấng hai đứa con lớn lên.

Chiếc nôi đôi cũng được làm riêng do Hoắc Yến Anh tặng cho Ninh Ninh, khi nhìn thấy chiếc nôi cô còn tưởng đó là nôi dành cho vua chúa nữa đó.

Trông nó rất đẹp và đáng yêu.

Hoắc Liên Phong và Hoắc Tuệ Nhi vẫn chưa đến tuổi quấy khóc, anh vẫn có thể chăm sóc tốt, buổi tối còn bầu bàn với vợ nữa.

Hoắc Liên Phong không quấy khóc nhiều, còn em thì liên tục quấy khóc, chắc cũng là do tương thông sinh đôi nên Hoắc Liên Phong nhiều lần cũng khóc theo nhưng rất dễ dỗ không giống Hoắc Tuệ Nhi, khóc cho đến lúc nào ngủ thì thôi.

Hai đứa này nhìn không biết giống ai nữa, quấy khóc liên tục, lúc vui vẻ thì cười không thôi.

Nụ cười của hai đứa lại giống hệt Ninh Ninh, cười lên cũng đủ làm cho Hoắc Liên Hàn hạnh phúc.


Hoắc Yến Anh và mọi người vẫn thường xuyên đến thăm Triệu An Ninh nhưng đa phần là bế hai đứa nhỏ, cũng may cô sinh đôi nếu không có một đứa mà ai cũng muốn bế thật không biết làm sao.

Trong thời gian ở cữ của Ninh Ninh anh không đi làm mà dao việc lại cho cấp dưới giải quyết, chỉ có việc cấp bách cần đến anh mới được gọi.

“Thế nào, một tuần nay chăm con có khó lắm không?" Bạch Huyền Y ngòi bên anh hỏi
“Cậu kinh thường tôi sao? Tôi còn có thể chăm cả đội bóng một khi huống hồ có hai đứa!" Hoắc Liên Hàn tựa lưng vào ghế nhìn ra phía cô và Tô Diễm đang trò chuyện cùng hai đứa trẻ.

“Vậy thì tôi e rằng cậu sẽ không chăm nổi bọn trẻ đến hết tháng!" Bạch Huyền Y uống cafe miệng khẳng định
Với tính khí nóng nảy của anh cho dù đã yếu đi nhưng trong người vẫn đang còn, chỉ cần hai đứa trẻ lớn thêm vài tuần tự khắc anh sẽ không thể chăm nổi.

Bạch Huyền Y là bác sĩ đương nhiên cũng hiểu một ít về trẻ con và cuộc chăm sóc của các ông bố.

“Cậu đánh giá thấp về tôi rồi đó!" Anh tiến đến bế Hoắc Liên Phong từ tay Ninh Ninh, một mình bế rồi dỗ con ngủ.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương