Chương 772
Tô Khiết đột nhiên cảm thấy người đó có thể không phải là Mộng Nhược Đình, bởi vì nếu như là Mộng Nhược Đình thì ông cụ Nguyễn tuyệt đối không thể chắc chắn khẳng định đối phương không cần như vậy.

Mộng Nhược Đình mà cô quen, nếu như Nguyễn Hạo Thần chuyển nhượng cổ phần Nguyễn Thị cho Mộng Nhược Đình thì cô ta chắc chắn sẽ nhận.

Cho nên người đó có lẽ không phải là Mộng Nhược Đình.

Hơn nữa lời của ông ta nghe có vẻ kì lạ, Tô Khiết cảm thấy người này là người có quan hệ rất mật thiết với Nguyễn Hạo Thần.

Có điều bây giờ những thứ này không quan trọng, điều quan trọng nhất lúc này là phải giúp Nguyễn Hạo Thần có được cổ phần trước đã.

“Nhà họ Tô vốn dĩ đã sắp phá sản rồi, thế mà Nguyễn Hạo Thần lại luôn lấy tiền của Nguyễn Thị ra để cứu Tô thị.

” Chỉ là chính vào lúc này thì ông cụ Nguyễn lại đột nhiên chuyển chủ đề.

Tô Khiết nghe thấy lời của ông cụ Nguyễn thì cười lên: “Chồng con nếu như muốn cứu nhà họ Tô không nhất thiết là phải dùng tiền của Nguyễn Thị, dù gì với năng lực của chồng con thì số tiền đầu tư ra chưa là bao so với số thu về, cho nên ngược lại càng muốn dùng tiền của mình hơn.



“Cô… cô… cô.

” Ông cụ Nguyễn tức giận, điên cuồng trừng mắt nhìn Tô Khiết: “Coi như cô giỏi, ăn nói điên cuồng.


Tô Khiết cười không nói gì, đây là điên cuồng à? Vậy là do ông cụ Nguyễn còn chưa nhìn thấy lúc cô thực sự điên lên thôi.

Ông cụ Nguyễn suy nghĩ một lát, sau đó lấy ra một phần hợp đồng từ trong két sắt, ông kí tên, đóng dấu, sau đó đưa đến trước mặt Tô Khiết: “Bên tôi đã làm xong hết rồi, cô cầm đến cho Nguyễn Hạo Thần đi.


Lúc trước ông cụ Nguyễn tưởng rằng Nguyễn Hạo Thần nói không cần cổ phần của Nguyễn Thị là cố ý nói để ông nghe thấy, nhưng bây giờ ông biết Nguyễn Hạo Thần thật sự là không cần rồi.

Ông cụ Nguyễn rất hiểu tính khí của Nguyễn Hạo Thần, nếu như anh đã thật sự không muốn, cho dù ông bây giờ có cho thì cũng sẽ nhất quyết không cần, cho nên chỉ có cách thông qua Tô Khiết mà thôi.


Nguyễn Hạo Thần tin tưởng Tô Khiết như vậy, đương nhiên là rất xem trọng Tô Khiết, cho nên truyện này nếu do cô ra mặt thì mới có khả năng Nguyễn Hạo Thần chấp nhận.

Còn chuyện xảy ra trước đó ở nhà họ Cố, ông cụ Nguyễn sẽ không bao giờ coi Tô Khiết là con ngốc nữa.

“Nó không phải là đi công tác rồi sao? Cô cũng có thể đến thẳng công ty xử lí thủ tục giúp nó, nó tin tưởng cô như vậy, chút chuyện nhỏ này chắc là không vấn đề gì đâu nhỉ.

” Lần này, ngược lại là ông cụ Nguyễn cảm thấy rất lo lắng, ông thật sự sợ đến lúc đó Nguyễn Hạo Thần sẽ từ chối.

Con người đều như vậy, thứ có ở trước mắt thì không biết trân trọng, lúc sắp mất đi rồi mới liều mạng giữ lại.

Ôn Tô Khiết nhận lấy hợp đồng xem qua, ông cụ Nguyễn nhượng lại 60% cổ phần cho Nguyễn Hạo Thần, ông ta chỉ giữ lại 10% cổ phân đáng lẽ ra nên cho Nguyễn Tầm Trung, đây cũng là chuyện bình thường.

Tất cả đều vô cùng thuận lợi, so với dự tính của cô còn thuận lợi hơn nhiều, rất nhiều.

Cổ phần của Nguyễn Thị cô đã giúp Nguyễn Hạo Thần nắm trong tay rồi, vậy tiếp theo đây…
Vậy tiếp theo, cô có thể cân nhắc đến chuyện ly hôn rồi phải không?
Thật ra lúc nãy cô có đem bản thỏa thuận kết hôn đã ký với Nguyễn Hạo Thần đến, nghĩ rằng nói không chừng sẽ hữu dụng, nhưng mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, cho nên cũng không cần thiết lấy bản thỏa thuận đó ra.

“Chuyện này, cháu có thể bàn kỹ lại không?” Thấy Tô Khiết không trả lời, ông cụ Nguyễn càng thêm lo lăng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương