Chương 749
Trương Nguyệt Bình ngớ người, miệng hơi hé ra, trong lúc nhất thời cũng không biết phải mở miệng như thế nào.

Lúc nãy mấy đứa nhỏ đó nói rõ ràng như vậy, nói lớn như vậy, bà ta lại không ngốc, sao có thể không nghe hiểu được.

Nếu như nói thẳng là mình nghe hiểu, vậy thì rõ ràng mấy đứa nhỏ đó đang mắng chửi người khác, nhưng mà bà ta đã không ngăn cản, đương nhiên cũng không thích hợp.

Trương Nguyệt Bình chọn một cách mà tự cho là mình thông minh, quyết định im lặng không đáp lời.

Tô Khiết nhìn qua Trương Nguyệt Bình, đột nhiên bật cười.

Giờ phút này, nụ cười ở trên mặt của Tô Khiết rất nhạt, rất nhẹ, nhưng mà có một loại sắc bén đâm thẳng vào lòng người, làm cho phần hiểm ác sâu trong lòng người không có chỗ nào ẩn nấp được.


Đáy lòng của Trương Nguyệt Bình run lên, đột nhiên có một loại sợ hãi không nói được thành lời, dường như tất cả những thứ ở trong lòng đều bị móc ra, bày ra ở trước mặt của cô, mặc cho cô soi mói.

“Cô đừng giận nha, đều là con nít nói lung tung thôi…” Giây tiếp theo, Trương Nguyệt Bình không có cách nào tiếp tục giữ im lặng được nữa, nhưng mà bà ta vẫn muốn nói mập mờ để bỏ qua.

“Hóa ra là bà Cố nghe hiểu à, nhưng mà xin lỗi nha, tôi chỉ nghe hiểu tiếng người thôi.


Tô Khiết lạnh nhạt nhìn Trương Nguyệt Bình một chút, đột nhiên mở miệng nói, trực tiếp đánh gãy lời của Trương Nguyệt Bình, hàm ý trong lời nói này của Tô Khiết đó chính là… những lời nói lúc nãy đều không phải là tiếng người, cũng trực tiếp mắng những người vừa mới nói chuyện không phải là người.

Giờ phút này, Tô Khiết đang nhìn Trương Nguyệt Bình, nói với Trương Nguyệt Bình, lại tiếp lời nói của Trương Nguyệt Bình, liên kết trước sau, đương nhiên cũng đang mắng Trương Nguyệt Bình.

Hơn nữa Trương Nguyệt Bình lại là người bị chửi vô cùng tàn nhẫn nhất.

Từ trước đến nay, Tô Khiết chửi người khác đều không cần phải thô tục, cho nên giờ phút này cho dù là ai cũng không tìm ra được nửa lỗi của cô.

Lúc Tô Khiết nói xong lời này thì trên mặt có một nụ cười nhẹ, một nụ cười ngây thơ mà vô tội, càng làm cho người khác không có cách nào nói ra nửa chữ.

Từ đầu đến cuối Tô Khiết đều không nhìn vào đám con nít không lớn không nhỏ đó, cũng chỉ nhìn qua Trương Nguyệt Bình, con nít không hiểu chuyện, nhưng mà tuổi của Trương Nguyệt Bình không còn nhỏ nữa, cũng nên hiểu chuyện rồi.

Nhưng mà cách làm lúc nãy của Trương Nguyệt Bình quả thật không được tính là “hiểu chuyện”.


Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Trương Nguyệt Bình nhanh chóng thay đổi mấy lần, lúc trắng lúc xanh, có hơi khó coi.

Bà ta đã nhìn quen những cảnh tượng hoành tráng, nhưng mà ngày hôm nay quả thật đã bị Tô Khiết nói đến nỗi nghẹn lời.

Rõ ràng là Tô Khiết đang máng bà ta, nhưng mà bà ta lại không có cách nào phản bác.

Bà cụ Nguyễn liền giật mình, nhanh chóng chuyển mắt nhìn về phía Tô Khiết, trên mặt rõ ràng nhiêu hơn mấy phân kinh ngạc.

Đây là Tô Khiết đã trực tiếp mắng chửi Trương Nguyệt Bình, nhưng mà lại khiến cho Trương Nguyệt Bình không thể nói ra nửa chữ.

Không phải là Tô Khiết ngu ngốc hả? Sao lại có phản ứng như vậy?
Trong lòng của ông cụ Nguyễn cũng có chút kinh ngạc, vậy mà Tô Khiết còn biết phản kích, hơn nữa còn phản kích rất lợi hại.

Cái này là gặp phải vận may cức chó gì vậy, trùng hợp thôi à?
“Có ý gì vậy, cái con người ngu ngốc quái dị này có ý gì, cô ta đang măng chúng ta đó hả?” Hiển nhiên là Cố Nhược vẫn còn chưa hiểu hoàn toàn ý của Tô Khiết, nhưng mà cảm giác không phải là chuyện tốt, cho nên kêu to lên lân nữa.


“Nhược Nhị, đừng có nói lung tung!” Lần này Trương Nguyệt Bình trực tiếp quát lớn Cố Nhược, trên mặt rõ ràng là có nhiều thêm mấy phần nghiêm túc.

Cố Nhược rụt cơ thể, không dám nói thêm nữa.

Tô Khiết âm thâm cười lạnh ở trong lòng, Trương Nguyệt Bình này cũng “hiểu chuyện” rồi.

Xem ra là hiệu quả không tệ “Chú Dương, dì Vân, mời hai người.

” Lúc Trương Nguyệt Bình chuyển hướng về phía ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn lần nữa, vẻ mặt rõ ràng đã có nhiêu hơn mấy phân khách khi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương