Tác giả: Già Đầu Vẫn Ế

Ôn Đình Mặc ngồi xuống thoải mái dựa mình vào một tảng đá kế bên, duỗi đôi chân dài của anh ra thoải mái

Cẩm San cũng ngồi xuống kế bên Ôn Đình Mặc, không khí xung quanh im lặng chỉ nghe mỗi tiếng gió thổi vi vu và tiếng hơi thở của hai con người

" Tỉnh rượu chưa? "

Ôn Đình Mặc hỏi Cẩm San nhưng không nhìn vào cô, ánh mắt anh ta nhìn rất xa xăm

" Tỉnh từ lúc anh vác tôi đi rồi "__ Cẩm San cũng lặng lẽ nhìn về phía bầu trời đầy sao kia

Ôn Đình Mặc cũng im lặng không nói gì, Cẩm San có thể nghe được tiếng thở đều đều của Ôn Đình Mặc

Ở nơi đây thật thoải mái, yên tĩnh dưới một bầu trời đầy sao rực rỡ và ánh trăng sáng, nơi đây là nơi lý tưởng nhất để ngắm sao...

" Anh thường xuyên đến sao? "__ Cẩm San quay qua nhìn Ôn Đình Mặc, phải công nhận một điều rằng dưới ánh trăng mờ ảo nhìn gương mặt Ôn Đình Mặc càng khuyến rũ hơn

" Không, lâu lâu đến một lần "__ ánh mắt Ôn Đình Mặc vẫn đăm chiêu nhìn về một hướng

" Anh thường dẫn những người phụ nữ anh quen đến đây sao?" Cẩm San vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tú của Ôn Đình Mặc

" Cô là người đầu tiên " Ôn Đình Mặc bất giác quay qua nhìn Cẩm San, vì cô đang nhìn anh nên chạm phải ánh mắt của anh cô lập tức bối rối quay mặt đi

" Vậy...vậy sao? "__Cẩm San quay mặt nhìn qua hướng khác để tránh ánh nhìn xuyên thấu của anh...

" Em bị sắc đẹp của tôi mê hoặc rồi sao? "

Gương mặt nghiêm túc của anh ta chưa được mấy phút thì đã bắt đầu bỡn cợt cô rồi, vậy mà vừa rồi cô suýt nữa bị anh ta mê hoặc

" Anh đừng tự mãn "__ Cẩm San ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh, ánh mắt cô ánh lên, lần này Ôn Đình Mặc lại thấy rằng anh mới chính là người bị mê hoặc

Đôi mắt long lanh như những viên pha lê, sống mũi được nhìn từ hướng bên cạnh cao chót vót, làn da mịn màng khiến cho Ôn Đình Mặc chỉ muốn hôn lên má cô ngay lập tức, đôi môi mỏng manh hình trái tim anh nhìn vào liền nuốt nước bọt...

Ôn Đình Mặc cố gắng kìm chế cảm xúc cũng quay mặt nhìn lên bầu trời, cả hai lặng lẽ nhìn xa xăm....

" Anh có biết không? Tôi thật sự rất ngưỡng mộ những ngôi sao đó, tự do tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời rộng lớn "

Cẩm San đưa tay lên cao như muốn với nắm lấy những sự tự do đó...

" Cô không giống vậy sao? Chẳng phải cô đang được làm điều cô muốn sao? "

Ôn Đình Mặc nhìn Cẩm San bằng một ánh mắt trìu mến, nhìn cô bé nhỏ thế này anh thật sự muốn ôm trọn cô vào lòng...

" Không, từ lúc tôi sinh ra đã là vận mệnh sẵn như vậy rồi, nếu tôi thật sự lấp lánh thì có lẽ tôi giống như những bóng đèn vậy, bị người khác khống chế, dù có sáng lấp lánh đến cỡ nào không được sự công nhận thì sẽ vụt tắt trong phút chốc mà thôi "

Ôn Đình Mặc chỉ im lặng nhìn Cẩm San, anh chỉ muốn lẳng lặng nghe cô trút bỏ tâm sự

" Ba mẹ tôi sinh tôi ra, họ cho tôi tất cả những thứ tôi muốn, tiền bạc trang sức lấp lánh sống trong nhung lụa, nhưng họ không thể cho tôi sự tự do quyết định"

Cẩm San dừng lại một lúc, ánh mắt lấp lánh vì ngấn lệ, có lẽ cô thật sự muốn khóc

" Tôi thật sự không muốn sáng giống như một bóng đèn vì nhờ ba mẹ mình mà sáng, tôi muốn tự mình tỏa sáng dù cho bao nhiêu khó khăn thì đổi lại đó là niềm hạnh phúc của tự do, tôi thật sự muốn làm họ thật sự tự hào khả năng của tôi, nhưng họ chẳng bao giờ công nhận đó là thành công, và họ cũng chưa bao giờ dành cho tôi một lời khen về sự nỗ lực đó "

" Tôi thật sự muốn như bao đứa trẻ khác, được đi học và có bạn bè bình thường, được học môn học mình thích, được đi ăn những món ăn lề đường, có một tình yêu tuổi học đường, và sau đó chọn một trường chuyện môn mà mình thích, được ba mẹ ủng hộ, tuổi thơ tôi chưa từng được như bao nhiêu đứa trẻ khác "

" Đến lúc tôi trưởng thành rồi tôi vẫn phải theo ý của ba mẹ mình, tôi đã bỏ nhà ra đi nhưng mà tôi biết mình rất khó có thể cởi bỏ được lớp rào chắn mà ba mẹ tôi đã tạo ra "

Ôn Đình Mặc chẳng biết lúc này nên nói gì để tâm trạng Cẩm San có thể vui hơn

Vòng tay to lớn của anh vòng qua ôm lấy tấm thân bé nhỏ lạnh lẽo của Cẩm San

" Cho em mượn lòng tôi hôm nay, cứ khóc thoải mái "

Gió xung quanh thổi mạnh lạnh lẽo, khi được anh ôm vào lồng ngực bỗng trở nên ấm áp lạ thường, cô không muốn đẩy anh ra, cô cũng không hiểu sao mình có thể ngoan ngoãn như một chú mèo, cuộn tròn trong vòng tay lớn của Ôn Đình Mặc

[…]

Những tiếng chim hót vang cả bầu trời, anh nắng bắt đầu chiếu những tia yếu ớt khắp cả rừng cây, sương mù bắt đầu tan dần, tất cả những đóa hoa cỏ dại thị nhau đua sắc đón những ánh nắng đầu tiên của ngày mới...

Những tiếng chim thi nhau hót làm Cẩm San tỉnh giấc, mở mắt ra Cẩm San lờ đờ do vẫn còn buồn ngủ

" Đây không phải phòng mình "__Cẩm San chống tay ngồi dậy cô phát hiện ra đầu cô không phải kê bằng chiếc gối êm ấm hằng ngày của mình mà là đùi của Ôn Đình Mặc

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương