Cô Vợ Bướng Bỉnh Khó Bảo
-
Chương 21: Khơi gợi
Dưới bầu trời đêm đầy sao có cô gái đang trong tình trạng say xỉn bước xuống chiếc xe taxi, rồi cứ đi xiên xiên quẹo quẹo lạng qua bên này lạng qua bên kia xém một chút nữa là dính ngay cái cột điện trước nhà rồi.
"Hức! Không muốn làm phiền ai thì đành về đây vậy" nó đứng trước cửa chưa chịu mở mà còn lảm nhảm vài câu rồi mới chịu vào trong.
Hắn thì tìm nó mãi cũng chẳng thấy nó nên đã quay về nhà ngồi chờ tại phóng khách, vậy mà chờ mãi chờ mãi cho đến khi cơn buồn ngủ ập tới lúc nào cũng chẳng biết.
"Hức!... hức!... đi lên phòng ngủ thôi" nó bước vào đứng thay dép mà còn không vững cứ té lên té xuống, rồi đi ngang qua phòng khách lần mò đường đi lên phòng ngủ.
"Phương" hắn đang nằm ngủ trên ghế sofa, bỗng giật mình ngồi dậy gọi tên nó xong, lại quay ngang nằm ngủ tiếp. (Ui anh này ngay cả mơ mà cũng chụy thật là hp mà)
___ SÁNGHÔMSAU ___
hắn tỉnh dậy chưa thấy nó về, vội vàng chạy ra ngoài tìm thì thấy đôi bót của nó nằm ngay cửa, hắn mừng rỡ chạy lên lầu xem thử nó đã về thật chưa. Vừa bước vào đến phòng là đã ngửa thấy toàn là mùi rượu, càng đi đến gần giường càng nghe thấy, hắn đưa tay xốc chăn lên thì thấy nguyên con sâu rượu nằm co mình trong chăn ngủ ngon lành.
"Vợ à! Em ngốc thật hay là giả đây, ít nhất cũng phải cho anh giải thích với em vài lời, tại sao lại bỏ ra ngoài uống rượu như thế chứ, khi nào em tỉnh dậy anh sẽ phạt em không được rời giường cho hết dám đi uống rượu nữa" nói rồi hắn nhéo mũi nó thật mạnh, đắp chăn lại đàng hoàng xong đi xuống lầu.
"Tên nào dám nhéo mũi chị đang ngủ vậy hả??" hắn vừa ra khỏi cửa xong là nó bật người dậy chửi liền ngay tức khắc.
"Anh đang làm gì vậy?" Mỹ Tuyết từ trên lầu đi xuống đã thấy hắn lui cui dưới bềp không biết làm gì nữa
"Nấu canh giải rượu cho Hà Phương" miệng thì nói tay thì làm không ngước lên nhì cô một lần
"Quào trước giờ em không biết anh là biết nấu canh giải rượu nha. Đúng là lấy vợ xong có khác" cô ta thấy hắn chuẩn bị đem canh lên thì chặn lại
"Để em đem lên cho, anh đi tắm đi tối hôm qua đến giờ anh không tắm rồi, với lại em đem lên sẵn tiện xin lỗi chuyện hôm qua luôn" cô ta thuyết phục được hắn xong, cũng bưng chén canh lên cgo nó.
"Cốc... cốc..."
"Vào đi" lúc nãy đang ngủ bị ai đó nhéo mũi, rồi không lại được nên nó đi tắm sạch sẽ vừa mới ngồi xuống bàn trang điểm đã có người gõ cửa phòng rồi.
"Em dậy rồi à! Chị đem canh giải rượu lên cho em này" Mỹ Tuyết vừa bước vào nhìn thấy nó đang lấy úp tấm gương lại, và cô ta nở một nụ cười nhếch mép đáng ghét. Chỉ trong chốc lát nụ cười kia biến mất chỉ còn lại nụ cười thân thiện giả tạo.
"Ừm" nó chỉ nhàn nhã trả lời một tiếng.
"Sao em trang điểm mà không nhìn gương vậy, phải nhìn vào xem mình có đẹp không chứ?. Em phải nhìn vào để còn biết có một người rất giống em, giống từng ánh mắt, cử chỉ, lời nói." cô ta ghé sát vào tai nó mà thì thầm còn nó thì mặt mày tái nhợt không một huyết sắc
"Em có nhớ một người rất giống em không, người đó cũng có khuôn mặt xinh xắn thế này, có làn da mịn như thế này. Cũng từng chơi đùa, nghịch phá chung, em có nhớ không" tuy giọng nói cô ta êm dịu dễ nghe nhưng với nó như là từng cây kim đâm vào trái tim của nó, như sát muối vào vết thương không bao giờ lành, cô ta nói từng chút từng chút làm cho nó mất hết lí trí, nó như kẻ điên loạn mà quay lại túm lấy tóc cô ta
"Cô im miệng lại cho tôi nghe không hả?"
"Có một người có khuôn mặt rất giống cô" Mỹ Tuyết chưa chịu dừng lại mà còn nói thêm một câu nữa, làm nó càng điên lên mà giật mạnh tóc cô ta
"Aaaaaaa đau quá chị có làm gì em đâu, a.... a.... mau thả ra" Hình như bị kéo mạnh quá mà la lên.
Hắn nghe thấy tiếng la vội chạy vào phòng thì thấy nó đang kéo tóc Mỹ Tuyết. Hắn nhìn vậy đi lại kéo ra như không được, hắn lo lắng nên.
"Bốp" một cú tát như trời giáng xuống làm nó hoàn hồn trở lại, và rồi cả người nó lâng lâng tê dại, ôm lấy một bên má.
"Em làm gì vậy Phương, Mỹ Tuyết chỉ muốn xin lỗi em thôi, mà em lại giật lấy tóc người ta chứ" hắn ôm lấy cô ta mà trách cứ nó trong khi chưa hiểu chuyện gì mà đã vội đổ tội cho nó
"Anh.... tát.... em, anh tát em chỉ vì cô ta thôi sao" một tay ôm lấy bên mặt, một tay chỉ vào Mỹ Tuyết mà nói
"Được lắm cái tát này tôi sẽ nhớ suốt đời, tôi cũng sẽ cho anh biết người con gái trước mặt anh là người như thế nào" nói xong nó lại một lần nữa bỏ đi.
Nhưng lần nữa nó bỏ đi lại mà theo cái đau của thể xác và linh hồn, mang theo cả tình yêu mà nó luôn khao khát có được. Nó ra đi trong tình trạnh không mấy ổn định. Nó là một cô gái mạnh mẽ và cá tính, ừ thì nó mạnh mẽ đó, nhưng nó cũng chỉ là một cô gái tầm thường, cũng sẽ biết đau khi người yêu mình quan tâm người khác, cũng biết giận hờn.
Vết thương cũ chưa kịp lành lại đã phải thêm một vết thương mới.
............
"Hức! Không muốn làm phiền ai thì đành về đây vậy" nó đứng trước cửa chưa chịu mở mà còn lảm nhảm vài câu rồi mới chịu vào trong.
Hắn thì tìm nó mãi cũng chẳng thấy nó nên đã quay về nhà ngồi chờ tại phóng khách, vậy mà chờ mãi chờ mãi cho đến khi cơn buồn ngủ ập tới lúc nào cũng chẳng biết.
"Hức!... hức!... đi lên phòng ngủ thôi" nó bước vào đứng thay dép mà còn không vững cứ té lên té xuống, rồi đi ngang qua phòng khách lần mò đường đi lên phòng ngủ.
"Phương" hắn đang nằm ngủ trên ghế sofa, bỗng giật mình ngồi dậy gọi tên nó xong, lại quay ngang nằm ngủ tiếp. (Ui anh này ngay cả mơ mà cũng chụy thật là hp mà)
___ SÁNGHÔMSAU ___
hắn tỉnh dậy chưa thấy nó về, vội vàng chạy ra ngoài tìm thì thấy đôi bót của nó nằm ngay cửa, hắn mừng rỡ chạy lên lầu xem thử nó đã về thật chưa. Vừa bước vào đến phòng là đã ngửa thấy toàn là mùi rượu, càng đi đến gần giường càng nghe thấy, hắn đưa tay xốc chăn lên thì thấy nguyên con sâu rượu nằm co mình trong chăn ngủ ngon lành.
"Vợ à! Em ngốc thật hay là giả đây, ít nhất cũng phải cho anh giải thích với em vài lời, tại sao lại bỏ ra ngoài uống rượu như thế chứ, khi nào em tỉnh dậy anh sẽ phạt em không được rời giường cho hết dám đi uống rượu nữa" nói rồi hắn nhéo mũi nó thật mạnh, đắp chăn lại đàng hoàng xong đi xuống lầu.
"Tên nào dám nhéo mũi chị đang ngủ vậy hả??" hắn vừa ra khỏi cửa xong là nó bật người dậy chửi liền ngay tức khắc.
"Anh đang làm gì vậy?" Mỹ Tuyết từ trên lầu đi xuống đã thấy hắn lui cui dưới bềp không biết làm gì nữa
"Nấu canh giải rượu cho Hà Phương" miệng thì nói tay thì làm không ngước lên nhì cô một lần
"Quào trước giờ em không biết anh là biết nấu canh giải rượu nha. Đúng là lấy vợ xong có khác" cô ta thấy hắn chuẩn bị đem canh lên thì chặn lại
"Để em đem lên cho, anh đi tắm đi tối hôm qua đến giờ anh không tắm rồi, với lại em đem lên sẵn tiện xin lỗi chuyện hôm qua luôn" cô ta thuyết phục được hắn xong, cũng bưng chén canh lên cgo nó.
"Cốc... cốc..."
"Vào đi" lúc nãy đang ngủ bị ai đó nhéo mũi, rồi không lại được nên nó đi tắm sạch sẽ vừa mới ngồi xuống bàn trang điểm đã có người gõ cửa phòng rồi.
"Em dậy rồi à! Chị đem canh giải rượu lên cho em này" Mỹ Tuyết vừa bước vào nhìn thấy nó đang lấy úp tấm gương lại, và cô ta nở một nụ cười nhếch mép đáng ghét. Chỉ trong chốc lát nụ cười kia biến mất chỉ còn lại nụ cười thân thiện giả tạo.
"Ừm" nó chỉ nhàn nhã trả lời một tiếng.
"Sao em trang điểm mà không nhìn gương vậy, phải nhìn vào xem mình có đẹp không chứ?. Em phải nhìn vào để còn biết có một người rất giống em, giống từng ánh mắt, cử chỉ, lời nói." cô ta ghé sát vào tai nó mà thì thầm còn nó thì mặt mày tái nhợt không một huyết sắc
"Em có nhớ một người rất giống em không, người đó cũng có khuôn mặt xinh xắn thế này, có làn da mịn như thế này. Cũng từng chơi đùa, nghịch phá chung, em có nhớ không" tuy giọng nói cô ta êm dịu dễ nghe nhưng với nó như là từng cây kim đâm vào trái tim của nó, như sát muối vào vết thương không bao giờ lành, cô ta nói từng chút từng chút làm cho nó mất hết lí trí, nó như kẻ điên loạn mà quay lại túm lấy tóc cô ta
"Cô im miệng lại cho tôi nghe không hả?"
"Có một người có khuôn mặt rất giống cô" Mỹ Tuyết chưa chịu dừng lại mà còn nói thêm một câu nữa, làm nó càng điên lên mà giật mạnh tóc cô ta
"Aaaaaaa đau quá chị có làm gì em đâu, a.... a.... mau thả ra" Hình như bị kéo mạnh quá mà la lên.
Hắn nghe thấy tiếng la vội chạy vào phòng thì thấy nó đang kéo tóc Mỹ Tuyết. Hắn nhìn vậy đi lại kéo ra như không được, hắn lo lắng nên.
"Bốp" một cú tát như trời giáng xuống làm nó hoàn hồn trở lại, và rồi cả người nó lâng lâng tê dại, ôm lấy một bên má.
"Em làm gì vậy Phương, Mỹ Tuyết chỉ muốn xin lỗi em thôi, mà em lại giật lấy tóc người ta chứ" hắn ôm lấy cô ta mà trách cứ nó trong khi chưa hiểu chuyện gì mà đã vội đổ tội cho nó
"Anh.... tát.... em, anh tát em chỉ vì cô ta thôi sao" một tay ôm lấy bên mặt, một tay chỉ vào Mỹ Tuyết mà nói
"Được lắm cái tát này tôi sẽ nhớ suốt đời, tôi cũng sẽ cho anh biết người con gái trước mặt anh là người như thế nào" nói xong nó lại một lần nữa bỏ đi.
Nhưng lần nữa nó bỏ đi lại mà theo cái đau của thể xác và linh hồn, mang theo cả tình yêu mà nó luôn khao khát có được. Nó ra đi trong tình trạnh không mấy ổn định. Nó là một cô gái mạnh mẽ và cá tính, ừ thì nó mạnh mẽ đó, nhưng nó cũng chỉ là một cô gái tầm thường, cũng sẽ biết đau khi người yêu mình quan tâm người khác, cũng biết giận hờn.
Vết thương cũ chưa kịp lành lại đã phải thêm một vết thương mới.
............
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook