Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
-
Chương 284: Đại kết cục – cuối
"Ba, xin ba hãy trả thằng bé lại cho con…" Lâm Tử Hàn đau khổ cầu xin, cô thật ra thực sự hy vọng con là trong tay Lâm Trúc, như vậy chí ít thằng bé rất an toàn, không bị phần tử phi pháp ôm đi"
"Ta thật không có!" Lâm Trúc giơ lên ba ngón tay, làm ra một động tác xin thề nói: "Ta thề…" Lời thề còn chưa nói xong, trong phòng liền truyền đến một tiếng khóc nỉ non to rõ của trẻ con, vang trong tai mỗi người.
"Ba~~~! Ba còn nói không có!" Lâm Tử Hàn tức giận đến rống to hơn, bước nhanh đi vào nhà. Cánh tay lại bị Lâm Trúc chặn nắm lấy, Lâm Trúc xấu hổ sờ sờ mũi, ha ha cười gượng: "Tử Hàn, con đừng đi"
Tiêu Ký Phàm lại không để ý đến ông, nhấc chân cất bước đi đến trong phòng, thiếu chút nữa đụng phải Lâm Tử Y. Lâm Tử Y ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua người bên cạnh Tiêu Ký Phàm, tiếp xúc đến ánh mắt tức giận của Lâm Trúc, còn có tức giận khẽ gào: "Không phải bảo con nghìn vạn lần đừng làm cho thằng bé khóc sao?"
"Ai nha ba dượng, thằng bé muốn khóc con cũng không có biện pháp nha" Lâm Tử Y vô tội nhún nhún vai.
"Hừ!" Lâm Trúc phẫn hận nghiêng đầu, thực sự là hối hận chết vì giao thằng bé cho cô. Lập tức nhìn sang Lâm Tử Hàn, lại nhìn sang Tiêu Ký Phàm ôm con đi ra từ trong phòng, hắc hắc cười nói: "Ký Phàm, Tử Hàn à, các con muốn bao nhiêu cũng có thể sinh mà, giao thằng bé cho ta thôi, gặp hai chị em các con một người vô dụng hơn một người, sản nghiệp của Lâm gia lớn như vậy cũng không thể không có một hậu nhân tiếp nhận nha…"
"Rất cảm kích ông để mắt tới con tôi như thế, nhưng ông mơ tưởng!" Tiêu Ký Phàm lạnh lùng nói ra những lời này, ôm con khóc nỉ non không ngớt đi đến hướng xe đỗ.
Đánh chết anh cũng sẽ không để Lâm Tử Hàn chịu loại đau khổ khi sinh này, nói nữa, dù cho hiểu ra, con trai anh, sao lại tiếp nhận sản nghiệp của nhà khác chứ? Tiêu thị còn chưa đủ cho nó sao?
"Tử Hàn, con chỉ cần sinh thêm một đứa thôi" Lâm Trúc không buông tha chuyển hướng Lâm Tử Hàn, cố ý tỏ vẻ đau khổ cầu xin nói: "Tử Hàn, con chỉ cần sinh thêm một đứa nữa thôi, ta thực sự rất thích đứa nhỏ này"
Lâm Tử Hàn khó xử nhìn Tiêu Ký Phàm, lại tiếp xúc đến vẻ mặt không cho thương lượng của anh, bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Xin lỗi, ba, ba cũng biết một người không thể sinh con"
"Con đi khuyên nhủ Ký Phàm, cậu ta nhất định sẽ nghe lời con"
"Ba…" Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ khẽ gọi, Tiêu Ký Phàm đã có chút phiền hà, đi phía trước một bước, bỏ ra một tay kéo Lâm Tử Hàn, bá đạo nhét cô vào trong xe.
Tài xế khởi động động cơ, xe chạy ra khỏi biệt thự dưới sự thất vọng của Lâm Trúc, cuối cùng cũng tìm được con về, Lâm Tử Hàn hưng phấn bế con từ trong lòng Tiêu Ký Phàm. Tinh tế đánh giá lông mày của đứa con còn chưa trưởng thành hoàn toàn.
"Ký Phàm, em không biết con như vậy lớn lên giống ai?" Lâm Tử Hàn đột nhiên ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn Tiêu Ký Phàm nói.
Tiêu Ký Phàm hôn một cái lên trán cô, lại cười nói: "Con còn chưa lớn, tự nhiên là nhìn không ra"
Lâm Tử Hàn gật đầu, vẻ mặt hưng phấn nói: "Em hy vọng nó lớn lên giống anh, đẹp trai như anh, còn muốn có bản lĩnh giống anh"
"Chỉ cần đừng mơ hồ giống em là tốt rồi"
"Đáng ghét!" Lâm Tử Hàn hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái, cô đâu có mơ hồ, nhiều lắm là chỉ có chút đơn thuần quá độ mà thôi!
Tiêu Ký Phàm kéo cô qua, hôn lên trán cô, nói nhỏ bên tai cô: "Nhưng mà, anh cũng thích em mơ hồ như vậy" Một người phụ nữ mơ hồ đến có thể vì trốn hôn, đi khách sạn tìm con vịt, lại sao không phải cực phẩm sao?
Lâm Tử Hàn vỗ nhẹ lưng con, dựa vào lòng Tiêu Ký Phàm, cảm động, trong nháy mắt truyền khắp tứ chi bách hài.
Mỗi một lần biểu lộ của anh, cuối cùng có thể khơi mào một phần rung động dưới đáy lòng cô, gặp gỡ anh, kiếp này không hối hận!
Trời biết cô lúc này có bao nhiêu hạnh phúc, Tiêu Ký Phàm đồng dạng cảm giác được hạnh phúc bao phủ toàn bộ trái tim, khẽ thở dài, thu thu cánh tay ôm chặt cô. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Phần hạnh phúc này, trải qua nhiều đau khổ, mỗi một lần ôm cô, hôn cô, trong lòng cuối cùng có thể không cần cảm giác được không yên ổn, cũng không cần lo lắng sau một khắc sẽ đột nhiên mất đi cô.
Gặp gỡ cô, yêu cô, có cô. Kiếp này, như vậy là đủ rồi…!
HẾT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook