Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thậm chí sau ba năm không gặp, giọng nói Tạ Vân Triết vẫn còn rất dễ nghe. Nằm sấp xuống sàn nhà, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống mặt, rất sợ Tiêu tổng không vui sẽ đẩy cô ra ngoài.

Bây giờ cô không cần Tạ Vân Triết gặp được cô.

"Còn không chuẩn bị tan ca sao?" Cơ thể Tạ Vân Triết đã dựa sâu vào lưng ghế, nhìn vị tổng tài băng lãnh trước mặt.

"Còn có một số chuyện phải làm, anh ra khỏi đây trước đi". Tiêu Ký Phàm không khách khí chút nào hạ lệnh đuổi khách, thậm chí lười biếng ngẩng đầu liếc nhìn anh ấy một lần.

"Không phải lại chuẩn bị đi công tác sao?" Tạ Vân Triết trêu ghẹo.

Tiêu Ký Phàm giả vờ tức giận trừng mắt nhìn anh ta: "Ngậm miệng thối của anh lại".

"Yên tâm đi, anh sẽ không cho Ngọc Hân biết". Tạ Vân Triết cười ha ha nói: "Anh nói này Ký Phàm, em cũng phải kiềm chế một chút, chú ý thân thể, đùa với phụ nữ có hại cho thân thể nhiều hơn đó".

Một tiếng buồn nôn truyền đến từ dưới bàn, Tiêu Ký Phàm dọa nạt, trừng phạt bằng cách lấy chân giẫm lên người cô, Lâm Tử Hàn đau thiếu chút nữa thì sợ hãi kêu lên, vội vàng che miệng lại.

Tiêu Ký Phàm như không có việc gì liếc Tạ Vân Triết, cười lạnh nói: "Nếu như ở đây buồn chán, còn không bằng đi đăng tin lên tìm chị dâu đi".

Mỗi lần bị người khác bàn tới việc này, trái tim Tạ Vân Triết trầm xuống, trên mặt hiện lên nỗi buồn. Ba năm, anh tìm cô ba năm, nhưng mà ngay cả hình bóng cũng đều không tìm thấy. Nếu không phải là vì Tạ phu nhân nhốt anh vào trong phòng, thế nào anh cũng không để Lâm gia mang vợ của mình đi. Khi anh tới Lâm gia, Lâm phu nhân nói cho anh biết, Lâm gia từ nay về sau không có đứa con gái là Lâm Tử Hàn. Truyện Sắc Hiệp - http://qtruyen.net

Từ thời điểm đó, anh tìm cô, tìm kiếm trong ba năm, ngay cả một sợi lông tơ của cô cũng không tìm được, bất cứ như thế nào, anh sẽ không bỏ cuộc.

Sau câu nói của Tiêu Ký Phàm, thực sự làm cho Lâm Tử Hàn kinh ngạc, Tạ Vân Triết vẫn còn đang tìm cô sao? Vì sao không quên cô đi? Cô cùng anh, vĩnh viễn không có khả năng. Tạ phu nhân không chấp nhận cô, càng không chấp nhận Tiểu Thư Tuyết!

Cô biết mình có lỗi với anh, năm đó do ý nghĩ nhất thời, hại cho anh nhục nhã, hại anh đau khổ tìm kiếm. Với tình yêu Tạ Vân Triết dành cho cô, cô luôn luôn nhìn thấy, cũng cảm thấy từ trong tim. Nhưng mà cô làm anh bị tổn thương.

"Ra đi!" Mệnh lệnh lạnh lùng truyền đến, cắt đứt tư tưởng của Lâm Tử Hàn, cô Oh một tiếng, chui ra từ dưới bàn, nhìn anh ta biết ơn nói: "Cảm ơn anh!"

Tiêu Ký Phàm nhìn cô, mặt không chút thay đổi mà hỏi: "Vì sao trốn?"

Lâm Tử Hàn hơi ngạc nhiên, cũng không ngờ anh sẽ hỏi, suy nghĩ hai giây, ha hả cười nói: "Tôi đã từng làm việc tại tập đoàn Tạ thị, khi đang dọn dẹp vô tình chạm vào chân dung bộ sưu tập sang quý của Tạ tổng, tôi sợ anh ta muốn tôi bồi thường, không thể làm gì khác hơn là len lén trốn đi".

"Đúng không?" Tiêu Ký Phàm cau mày liếc cô: "Vậy sẽ có một ngày cô cũng trốn khỏi Tiêu thị sao?" Loại phẩm chất nhân viên như thế này làm sao có thể vào được Tiêu thị? Xem ra anh nên chỉnh đốn lại tác phong và kỷ luật của công ty.

Lâm Tử Hàn vội lắc đầu, cộng với xua tay: "Sẽ không! Sau này tôi sẽ cẩn thận". Đừng nói với cô, cô không thể lại mất việc nữa.

"Làm việc đi"

"Cảm ơn Tiêu tổng!" Lâm Tử Hàn la lên phấn khích, mang theo thùng rác nhanh chóng chạy ra khỏi phòng làm việc của anh. Nguy hiểm thật, cô thở phào nhẹ nhóm, thầm mắng mình, sao lại nghĩ ra lý do tồi đó chứ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương