Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
-
Chương 17: Sợ hãi 3
Lâm Tử Hàn xông ra khỏi tòa nhà, ghé vào phòng bảo vệ la hét và lớn tiếng: "Khinh người quá đáng!". Sau khi hét lên, cảm thấy hơi thở thuận lợi không ít.
"Không quan trọng, miễn là không bị gã đàn ông thối quấy rầy, ta – Lâm Tử Hàn có thể nhẫn". Cô nói lớn với chính mình, quay người chuẩn bị xuống dưới tầng, đi tới khách sạn Tinh Duyệt một lần nữa.
Nhưng khi cô quay người thì đụng phải một người, Lâm Tử Hàn lùi về phía sau một bước theo bản năng, đánh giá kỹ người đàn ông cao to trước mắt, bất bình nói: "Anh không có việc gì đứng ở phía sau tôi làm chi?"
"Bởi vì tôi sợ cô nhất thời luẩn quẩn đầu óc muốn nhảy lầu". Người đàn ông lại cười nói.
"Đáng cười! Tôi nhảy không tới lượt anh khuyên!" Lâm Tử Hàn khoa trương nói, cô nhảy, ai giúp cô nuôi con gái đây?
Người đàn ông cười ha ha một tiếng, nhìn cô: "Ai bắt nạt cô?"
"Chính là người kia…!" Lâm Tử Hàn tức giận nói cuối cùng cuống quít dừng lại, ba chữ con cọp cái kia không dám tùy ý nói ra, cô thấp giọng xuống: "Nói cho anh biết để làm gì, ai mà biết được anh có phải anh của cô ta hay không".
"Yên tâm đi, tôi không có em gái". Anh ta cười, một lần nữa quan sát cô: "Vừa nghe cô nói bị đàn ông quấy rầy, tôi rất tò mò, người đàn ông nào có khẩu vị lớn như vậy?"
"Anh!" Lâm Tử Hàn chán nản, trừng mắt nhìn nụ cười xấu xa của anh ta, đột nhiên cô nghĩ tới hình ảnh của mình bây giờ, quần áo lao động không quá vừa người, tóc buộc cao, mặt đeo một gọng kính đen xấu xí. Nghĩ vậy, tâm lý cũng không quá tức giận, ha hả cười nói: "Anh nghe lầm thôi. Chỉ có người thần kinh rối loạn mới quấy rối tôi". Nguồn truyện: Truyện FULL
"Đúng vậy sao?" Người đàn ông khẽ cười một tiếng, nhanh tay lấy kính trên mặt cô xuống, Lâm Tử Hàn kinh hãi, ngạc nhiên mà trừng mắt nhìn anh ta. Người đàn ông kia sửng sốt, bỗng nhiên nhìn người trừng mắt trước mặt cười, đúng là…
"Trả kính lại cho tôi". Lâm Tử Hàn hổn hển nói.
"Xin lỗi" Người đàn ông đưa kính đặt trong tay cô, lúc này mới cảm giác mình làm việc thất lễ như nào, chỉ là, trước mặt vị mỹ nữ xinh đẹp này, tại sao lại mặc quần áo của nhân viên vệ sinh.
Lâm Tử Hàn đem kính đeo lại trên sống mũi, quay người đi xuống cầu thang.
Người đàn ông kia đuổi theo cô, áy náy nói: "Cô gái, vừa rồi tôi thật sự xin lỗi, tôi tên là Từ Nhạc Phong, là đạo diễn của Tiêu thị".
"Đã biết". Lâm Tử Hàn tức giận nói. Bước chân nhanh hơn, cuối cùng cũng thoát khỏi anh ta.
Về đến nhà, Lâm Tử Hàn mệt mỏi, khônmg kịp ăn cơm đã ném người xuống giường, ngày hôm nay hầu như cô bị tra tấn, vết thương trên cánh tay cũng có một chút đau âm ỉ.
"Mẹ, chocolate của Tiểu Thư Tuyết đâu?" Tiểu Thư Tuyết ghé vào bên giường vỗ nhẹ tay cô, giọng nói non nớt thật êm tai.
"Thư Tuyết ngoan, tìm ở trong túi xách của mẹ đi". Lâm Tử Hàn nhắm mắt lại nói.
Tiểu Thư Tuyết Oh một tiếng, chạy đến chỗ Lâm Tử Hàn ném cái túi xách ở trên bàn, dọn sạch cái ghế để ngồi lên, trên bàn có hai chiếc túi xách, hai bàn tay nhỏ của cô bé lục lọi tìm kiếm một lần nữa.
"Không quan trọng, miễn là không bị gã đàn ông thối quấy rầy, ta – Lâm Tử Hàn có thể nhẫn". Cô nói lớn với chính mình, quay người chuẩn bị xuống dưới tầng, đi tới khách sạn Tinh Duyệt một lần nữa.
Nhưng khi cô quay người thì đụng phải một người, Lâm Tử Hàn lùi về phía sau một bước theo bản năng, đánh giá kỹ người đàn ông cao to trước mắt, bất bình nói: "Anh không có việc gì đứng ở phía sau tôi làm chi?"
"Bởi vì tôi sợ cô nhất thời luẩn quẩn đầu óc muốn nhảy lầu". Người đàn ông lại cười nói.
"Đáng cười! Tôi nhảy không tới lượt anh khuyên!" Lâm Tử Hàn khoa trương nói, cô nhảy, ai giúp cô nuôi con gái đây?
Người đàn ông cười ha ha một tiếng, nhìn cô: "Ai bắt nạt cô?"
"Chính là người kia…!" Lâm Tử Hàn tức giận nói cuối cùng cuống quít dừng lại, ba chữ con cọp cái kia không dám tùy ý nói ra, cô thấp giọng xuống: "Nói cho anh biết để làm gì, ai mà biết được anh có phải anh của cô ta hay không".
"Yên tâm đi, tôi không có em gái". Anh ta cười, một lần nữa quan sát cô: "Vừa nghe cô nói bị đàn ông quấy rầy, tôi rất tò mò, người đàn ông nào có khẩu vị lớn như vậy?"
"Anh!" Lâm Tử Hàn chán nản, trừng mắt nhìn nụ cười xấu xa của anh ta, đột nhiên cô nghĩ tới hình ảnh của mình bây giờ, quần áo lao động không quá vừa người, tóc buộc cao, mặt đeo một gọng kính đen xấu xí. Nghĩ vậy, tâm lý cũng không quá tức giận, ha hả cười nói: "Anh nghe lầm thôi. Chỉ có người thần kinh rối loạn mới quấy rối tôi". Nguồn truyện: Truyện FULL
"Đúng vậy sao?" Người đàn ông khẽ cười một tiếng, nhanh tay lấy kính trên mặt cô xuống, Lâm Tử Hàn kinh hãi, ngạc nhiên mà trừng mắt nhìn anh ta. Người đàn ông kia sửng sốt, bỗng nhiên nhìn người trừng mắt trước mặt cười, đúng là…
"Trả kính lại cho tôi". Lâm Tử Hàn hổn hển nói.
"Xin lỗi" Người đàn ông đưa kính đặt trong tay cô, lúc này mới cảm giác mình làm việc thất lễ như nào, chỉ là, trước mặt vị mỹ nữ xinh đẹp này, tại sao lại mặc quần áo của nhân viên vệ sinh.
Lâm Tử Hàn đem kính đeo lại trên sống mũi, quay người đi xuống cầu thang.
Người đàn ông kia đuổi theo cô, áy náy nói: "Cô gái, vừa rồi tôi thật sự xin lỗi, tôi tên là Từ Nhạc Phong, là đạo diễn của Tiêu thị".
"Đã biết". Lâm Tử Hàn tức giận nói. Bước chân nhanh hơn, cuối cùng cũng thoát khỏi anh ta.
Về đến nhà, Lâm Tử Hàn mệt mỏi, khônmg kịp ăn cơm đã ném người xuống giường, ngày hôm nay hầu như cô bị tra tấn, vết thương trên cánh tay cũng có một chút đau âm ỉ.
"Mẹ, chocolate của Tiểu Thư Tuyết đâu?" Tiểu Thư Tuyết ghé vào bên giường vỗ nhẹ tay cô, giọng nói non nớt thật êm tai.
"Thư Tuyết ngoan, tìm ở trong túi xách của mẹ đi". Lâm Tử Hàn nhắm mắt lại nói.
Tiểu Thư Tuyết Oh một tiếng, chạy đến chỗ Lâm Tử Hàn ném cái túi xách ở trên bàn, dọn sạch cái ghế để ngồi lên, trên bàn có hai chiếc túi xách, hai bàn tay nhỏ của cô bé lục lọi tìm kiếm một lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook