Mặc Đình hôn tạm biệt Uyển Nhi rồi vội vã đến công ty.

Hi Văn nhướng người nhìn theo Mặc Đình, chắc chắn rằng anh đã rời khỏi đó.

Cô liền nắm tay Uyển Nhi kéo cô vào phòng nghỉ.

" Có chuyện gì vậy Hi Văn?" _ Uyển Nhi thắc mắc khi thấy thái độ của Hi Văn.

" Tớ có chuyện muốn nói cậu biết!" _ Hi Văn mở cửa ra nhìn để chắc chắn không ai nghe lén cuộc nói chuyện của cô.

" Hôm nay cậu sao vậy?" _ Uyển Nhi càng lúc càng tò mò về hành động kì quặc của Hi Văn.

" Uyển Nhi! Cậu có biết mấy hôm trước, Sở Phong đã đến tìm mình không?" _ Hi Văn nói
" Vậy sao?" _ Uyển Nhi siết chặt tay.

" Anh ta tìm mình, hỏi tin tức của cậu! Nhìn anh ta bây giờ trông rất là thê thảm!"
" Vậy cậu trả lời thế nào?"
" Tớ nói cậu bây giờ đang sống rất tốt, nói anh ta tốt nhất là đừng tìm đến cậu.


Nhưng anh ta lại nói rằng anh ta muốn xin lỗi cậu!"
" Xin lỗi ư?" _ Uyển Nhi nhếch mép
" Anh ta còn nói anh ta bị như bây giờ là đáng đời!"
" Là sao? Bị như vậy?" _ Uyển Nhi ngạc nhiên.

" Cậu không biết Hàn Gia sụp đổ rồi sao?" _ Hi Văn tròn mắt nhìn cô.

Uyển Nhi lắc đầu, Hi Văn đành kể lại mọi chuyện cho Uyển Nhi
" Sau khi cậu rời khỏi thì Hàn Gia cũng bắt đầu gặp vận xui.

Những công trình và dự án của họ đồng loạt đều gặp vấn đề, nên giá cổ phiếu xuống liên tục.

Các cổ đông dần rút vốn khỏi Hàn Thị và bây giờ thì Hàn Thị đã phải khai phá sản."
" Thật sao?" _ Uyển Nhi kinh ngạc.

" Đúng vậy! Còn con nhỏ gì đó...!Tớ quên mất tên rồi.

Khi Hàn Gia gặp chuyện, nó đã đá Sở Phong rồi!" _ Hi Văn hả hê.

Uyển Nhi cúi mặt thở dài.

" Uyển Nhi! Mọi chuyện đều là ác giả ác báo.

Họ gặp chuyện như vậy là đáng đời!" _ Hi Văn an ủi Uyển Nhi.

Uyển Nhi mỉm cười nhìn Hi Văn.

[ Chiều ]
" Alo! Uyển Nhi à?" _ Mặc Đình lên tiếng khi nghe bên kia nhấc máy.

" Dạ vâng!" _ Uyển Nhi trả lời
" Bây giờ anh trên đường đến nhà hàng đón em nhé! Bà nội vừa gọi muốn chúng ta về ăn tối!"
" Vậy để em chuẩn bị.


Anh lái xe cẩn thận nhé!"
" Anh biết rồi! Lát nữa gặp em! Yêu em!"

Uyển Nhi vội lên xe Mặc Đình đang đỗ ở phía trước nhà hàng.

Mặc Đình bất ngờ quay sang ôm cô.

" Anh nhớ em quá!" _ Mặc Đình thì thầm.

" Em cũng nhớ anh! Hôm nay công việc của anh có bận không?" _ Uyển Nhi nhìn anh tỏ vẻ lo lắng.

" Được bên cạnh em là anh cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến!" _ Mặc Đình nắm lấy tay của Uyển Nhi đang đặt bên má của anh.

Nhịp tim của Uyển Nhi tăng lên, cô đỏ mặt ngại ngùng đẩy anh ra.

" Lát nữa anh ghé siêu thị để em mua quà biếu cho bà nội được không?"
" Vậy bà nội sẽ thích lắm đây!" _ Mặc Đình mỉm cười lái xe rời đi

[ Nghiêm Gia ]
" Lão phu nhân, thiếu gia và thiếu phu nhân đã về rồi ạ!" _ Quản gia Cao cúi người.

Bà nội đang ngồi chơi game ở sofa, nghe Mặc Đình và Uyển Nhi về đến liền vui vẻ ra đón.

" Cháu dâu! Cháu về rồi à! Đi đường có mệt lâm không?" _ Triệu Lam vội bước đến nắm tay Uyển Nhi rồi kéo cô vào nhà.


" Bà nội..." _ Mặc Đình gọi nhưng bị bà làm lơ.

" Thiếu gia!" _ quản gia Cao cúi người chào Mặc Đình
" Chào chú Cao!" _ Mặc Đình lạnh lùng
Triệu Lam kéo Uyển Nhi ngồi xuống ghế sofa, cùng lúc đó Mặc Đình cũng vừa vào.

Anh đặt túi quà Uyển Nhi mua cho bà xuống bàn.

" Bà nội! Đây là quà của Uyển Nhi tặng cho bà!" _ Mặc Đình ngồi xuống
" Cháu đến là được rồi! Còn quà cáp làm gì không biết!" _ Triệu Lam trách yêu
" Bà nội mở ra xem có thích không? Nếu không cháu có thể đổi lại cho bà món khác." _ Uyển Nhi mỉm cười
Triệu Lam ngạc nhiên khi mở món quà ra xem
" Cháu tặng ta sao?" _ Triệu Lam tỏ vẻ vui mừng
" Vâng ạ! Cháu thấy chiếc vòng ngọc này rất hợp với khí chất của bà nên..."
" Chiếc vòng thật sự rất đẹp! Cám ơn cháu, Uyển Nhi." _ Triệu Lam đưa tay ôm Uyển Nhi vào lòng.

" Thôi! Chúng ta ăn cơm thôi! Chúng ta vừa ăn, vừa nói chuyện hôn lễ với hai cháu!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương