Mặc Đình dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.

Tuy là linh hồn của Uyển Nhi nhưng cô vẫn cảm thấy sợ ánh mắt của người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

Tịnh Kỳ nhìn anh với ánh mắt sợ hãi, chạm rãi bước lùi về phía sau.

Mặc Đình dồn cô vào tường, đưa tay bóp chặt cổ của Tịnh Kỳ
“ Nói! Cô đến đây làm gì? Có phải bà ta kêu cô đến đây không?”
Tịnh Kỳ nhăn mặt cố thở khó nhọc, cố gỡ tay anh ra
“ Thiếu gia! Anh bình tĩnh lại đi! Cô ấy bị câm, anh quên rồi sao?”_ Lâm Trạch vội cản
Mặc Đình buông tay, Tịnh Kỳ ngồi thụp xuống đất đưa tay ôm lấy cổ mình thở gấp gáp
Tịnh Kỳ đưa mắt nhìn Mặc Đình, miệng vẫn không ngừng thở gấp
< Tôi là bạn cũ của Uyển Nhi, hôm nay tôi chỉ đến thăm cô ấy!> _ Tịnh Kỳ viết ra giấy đưa cho Mặc Đình
Mặc Đình đọc xong, ném quyển sổ của cô xuống đất
“ Có ma mới tin người như cô.

Đừng để tôi biết âm mưu của các người, nếu cô còn tìm cách tiếp cận ba mẹ vợ của tôi.

Nếu không…”_ Mặc Đình ngồi xuống,ghé sát vào tai cô _ “ Cái mạng này của cô đừng mong giữ lại!” _ Mặc Đình liếc mắt nhìn cô rồi đứng dậy bỏ đi.


Tịnh Kỳ ngơ ngác, không tin được người đó lại là người đàn ông ấm áp ngày xưa.


Tịnh Kỳ bước lang thang trên đường, ánh mắt của Mặc Đình, dáng vẻ hao gầy của ba mẹ khiến cho Tịnh Kỳ không ngừng suy nghĩ
< Sự thay đổi của mọi người là do mình gây ra sao? > _ Tịnh Kỳ nghĩ thầm.

< Bây giờ mình đã được trùng sinh lại vào một con người khác, mình nên làm thế nào để cho những người mình yêu thương nguôi ngoai về Uyển Nhi ngày xưa đây?> _ Tịnh Kỳ không ngừng suy nghĩ
Cô ngồi xuống trạm xe buýt bên đường, ánh mắt trầm tư suy nghĩ
< Mình đã thoả thuận với Người đó là sẽ không để lộ thân phận thật sự.

Nếu không cả linh hồn mình và thân xác này đều bị tan biến.

Có cách nào để mọi người nhận ra mình không ta?> _ Tịnh Kỳ chống tay thở dài suy nghĩ.


[ Nghiêm Gia ]
Triệu Lam đang làm vườn thì Cao Lãng gấp gáp bước nhanh về phía bà.

“ Lão phu nhân! Phu nhân Lan Du đến tìm bà!” _ Cao Lãng cúi người cung kính.


Triệu Lam nhìn ông, Cao Lãng vội đưa tay đỡ bà đứng dậy.

.

truyện tiên hiệp hay
“ Nó đến đây làm gì?” _ Triệu Lam đặt câu hỏi
“ Lan Du phu nhân còn dẫn đến một cô gái nhìn khá xinh đẹp, không chừng…” _ Cao Lãng bình tĩnh.

“ Đi! Đi ra xem nó muốn bày trò gì!”
Lan Du và Yến Chi từ xa bước đến
“ Mẹ! Con đến rồi đây!” _ Lan Du tỏ ra vui vẻ.

Triệu Lam tỏ vẻ khó chịu, ném cặp bao tay xuống bàn.

{ P/s: Lúc con trai của Triệu Lam ( ba của Nghiêm Mặc Đình) mất tích, bà thương con dâu tuổi còn trẻ mà phải chịu cảnh goá chồng nên đã tìm cho cô một gia đình có gia thế để tái giá.

Nhưng từ lúc Lan Du làm loạn ở đám cưới khiến cho cảm tình của bà và Lan Du xấu đi}
“ Cô đến đây làm gì?” _ Triệu Lan ngồi xuống ghế
“ Hôm nay con đến tham mẹ, tiện thể muốn giới thiệu một người với mẹ!” _ Lan Du cười đon đả rót trà cho Triệu Lam
“ Đây! Đây là Yến Chi, là tiểu thư Vương Gia.

Con bé ngưỡng mộ Mặc Đình của chúng ta từ lâu…” _ Lan Du quay sang giới thiệu Yến Chi cho bà
“ Cháu chào bà, cháu là Vương Yến Chi!” _ Yến Chi khép nép cúi người
“ Cô muốn gì cứ nói thẳng đi!” _ Triệu Lam có chút khó chịu
“ Con muốn mẹ đứng ra làm hôn sự này cho Mặc Đình và Yến Chi” _ Lan Du cười gượng, Yến Chi đứng cạnh cũng tỏ ra e thẹn
“ Cô điên rồi sao?”_ Triệu Lam tức giận đứng dậy, đập mạnh lên bàn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương