Cô Vợ Bé Nhỏ Đừng Nghĩ Thoát Khỏi Anh
-
Chương 33
Cô ta đang là vợ của hắn ít nhiều cũng sẽ nắm được một số thông tin quan trọng mà ít người có thể biết được. Chỉ cần chúng ta nắm được điểm yếu của hắn, chúng ta sẽ có thể cho hắn từ đỉnh cao danh vọng rơi xuống tận đáy vực tăm tối.
Các cậu nhanh tay lẹ mắt một chút điều tra kỹ càng, và tiếp cận cô gái kia cần thì uy hiếp cô ta một chút, tìm xem cô ta có điểm yếu gì.
– Vâng tôi biết rồi. Người trợ lý lên tiếng.
Hai cô gái chăm chú sửa bản thiết kế không để ý mọi việc xung quanh, khoảng hơn một giờ sau thì mọi việc cũng được hoàn tất.
Giai Tuệ vươn vai
– Cuối cùng cũng xong, may có cậu giúp mình nên nó mới hoàn thành nhanh như vậy. Cảm ơn cậu rất nhiều
– Cảm ơn gì chứ, chúng ta là bạn mà.
– Để mình đi nộp đã có gì gặp cậu sau nhé. Tối nay chắc cậu cũng đến bữa tiệc hội nghị đúng không vậy hẹn nhau ở đó nhé.
– Uh chắc là vậy, hẹn gặp cậu ở đó nhé.
Giai Tuệ đi rồi cô cũng không định ngồi thêm ở đây nữa đang định đứng lên.
– Xin chào đây có phải cô Diệp không ạ. Rất hân hạnh được gặp cô.
Cô ngẩng lên nhìn người vừa chào hỏi mình.
– Vâng, xin chào tôi là Diệp Y Lan
– Xin chào, chắc cô vẫn nhớ tôi chứ.
Cô nhíu mày nhìn ông, và nhận ra người đứng cạnh ông ta là Huỳnh Đông.
– Vâng chào ông, tôi nhớ đã gặp ông tối hôm qua.
– Cô Diệp có trí nhớ tốt thật, Thịnh Thế Hào cười sảng khoái. Tôi là Thịnh Thế Hào, tôi có thể nói chuyện với cô một lát không.
– Ông muốn nói với tôi chuyện gì.
– Cô Diệp không cần lo lắng, tôi chỉ muốn nói chuyện làm quen với cô thôi có được không.
Cô không có thiện cảm với người đàn ông này lắm nhưng cũng không muốn gây chuyện làm mất lòng ai nên lịch sự nói.
– Thật xin lỗi ngài tôi còn có chút việc, nếu ngài muốn bàn chuyện làm ăn ngài có thể tìm Cảnh Hàn, tôi xin phép đi trước.
Huỳnh Đông đứng cạnh nghe cô nói vậy, trong lòng phủ một tầng sương mù lạnh lẽo.
– Từ bao giờ cô ấy gọi anh ta bằng cái giọng thân mật như vậy.Không lẽ cô ấy yêu anh ta thật.
Càng nghĩ đến điều này trong lòng anh lại dâng lên một nỗi ghen tức khó tả.
– Cô Diệp không cần vội từ chối tôi chỉ muốn làm bạn với cô, tôi hoàn toàn có thiện chí.
– Cảm ơn ông, việc làm bạn tôi nghĩ còn cần phải có duyên với nhau. Nếu không có chuyện gì nữa tôi xin phép.
Vừa định đứng lên rời đi thì cô nghe Huỳnh Đông lên tiếng
– Vậy anh thì có thể nói chuyện với em được chứ.
Cô ngẩng lên nhìn thẳng anh, cô nghĩ điều gì cần đối diện rồi cũng phải đối diện không thể trốn tránh mãi được.
– Được vậy hôm nay chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng.
Huỳnh Đông quay sang Thịnh Thế Hào nói
– Tổng giảm đốc tôi xin phép được nói chuyện riêng với cô ấy, tôi và cô ấy là người quen. Việc ngài giao tôi sẽ cố gắng hoàn thành, xin ngài yên tâm.
– Ồ thì ra là người quen, vậy để hai người hàn huyên với nhau chúng tôi đi trước.
Huỳnh Đông ngồi xuống ghế đối diện với cô.
– Tại sao không ra gặp anh
– Huỳnh Đông em không muốn kéo dài mối quan hệ mập mờ này nữa, em xin lỗi. Em đã lấy Phương Cảnh Hàn, nên em hi vọng anh hiểu và xác định rõ ràng mối quan hệ của chúng ta.
– Em đã yêu hắn ta.
– Điều này không còn quan trọng nữa. Dù sao em cũng đang là vợ của anh ấy.
– Em thật sự đã thay lòng đổi dạ.
Anh tiếp tục lạnh nhạt hỏi cô
– Huỳnh Đông anh nên nhìn thẳng vào vấn đề. Cho dù giờ đây anh trách em cũng được, nói em phản bội cũng được, em sẽ chịu tất cả điều đó. Vì sự thật là như vậy
Cô đau lòng thẳng thắn nói những lời tuyệt tình với anh. Trong lòng giằng xé tự nhủ thầm: em xin lỗi anh có thể hận em, nhưng đừng tự làm khổ bản thân nữa. Nếu thật sự chúng ta còn duyên nợ, sau này khi chia tay Phương Cảnh Hàn rồi em sẽ không bao giờ để anh phải đau khổ nữa. Nhưng hiện tại em không thể bắt anh vì em mà chờ đợi. Chính bản thân em cũng không biết bao giờ mối quan hệ mập mờ này mới kết thúc.
– Em thật sự tuyệt tình như vậy sao. Tình cảm ba năm qua của chúng ta em dễ dàng rũ bỏ như vậy thật sao.
– Huỳnh Đông xin lỗi anh, chia tay biết đâu là điều tốt, hãy thử cho bản thân một cơ hội, anh có thể tìm được một người khác tốt hơn em.
– Thì ra là vậy, em luôn viện lý do là vì gia đình, nhưng tất cả chỉ là ngụy biện cho việc tham lam sự giàu có của anh ta mà thôi. Bạn bè nói với tôi nhưng tôi vẫn luôn nghĩ tốt cho em. Nhưng sự thật lại là như vậy.
Y Lan không còn kìm được nước mắt khi nghe những lời đó nữa.Cô vừa khóc vừa ngượng cười gật đầu
– Được! cũng tốt thôi! anh có thể nghĩ em như vậy, cũng đúng mà. Hôm nay chúng ta đã nói ra với nhau. Sau này anh hãy tìm cho mình người phù hợp với anh….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook