Dương Khánh Vân liếc hắn một cái cũng không biết nam nhân này suy nghĩ cái gì, nàng nâng mặt nói: “Tại sao ta phải khinh thường người, có điều con người cần phải mạnh mẽ đúng lúc yếu đuối đúng chỗ, khi nào cần mạnh mẽ thì phải mạnh mẽ, yếu đuôi cũng được nhưng chỉ một chút thôi, còn phải xem có ai bên cạnh người lúc yếu đuối không, nếu không người rất dễ gục ngã”
Con người rất dễ yếu đuối, không phân biệt nam hay nữ nhưng nàng biết nam nhân trước mặt này đã từng có phút yếu đuối nhưng vượt qua rồi hắn lại rất mạnh mẽ, kiên cường.

Tạ Đình lại một lần nữa nhìn nàng bằng ánh mắt khác, từ khi nàng nói mấy đạo lý này suy nghĩ của hắn cũng có chút thay đổi, mà nữ nhân này luôn luôn tỏ ra bình thường như không có chuyện gì lại có chút năng cũng rất cẩn thận không để làm phật ý bản, thảm tâm hàn có chút thưởng thức nàng, nhưng lòng hắn luôn có khúc mắc mới nữ nhân nên từng câu từng chữ nàng nói hắn chỉ nửa tin nửa ngờ không tin hoàn toàn.

Nữ nhân này rất có thể là đang dẫn dụ hắn để hắn lo là cảnh giác, hắn mới không sập bẫy nàng, một người đối với hắn là quá đủ rồi.

Tâm trạng của Tạ Đình đột nhiên trùng xuống Dương Khánh Vân không hiểu mô tê gì nàng lại đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho hai người, cuộc sống này thật có chút dân dã, hắn với nàng không còn là vương gia vương phi nữa mà trở thành đối phu thê nông dân bình thường.

Trúc Tịnh Viện Máy ngày nay tài tình của Triệu Bình vô cùng không tốt, hạn nghĩ mãi không ra cách trả thù nữ nhân kia, lại còn bị nữ nhân kia chèn ép lấy mất một trăm lượng bạc, tức chết hắn rồi.

Mấy nha hoàn gia đình hầu hạ hắn luôn e dè cần thận, đi đứng cũng không dám tạo tiếng động, sợ quản gia nghe thấy lại lôi đánh máy hèo, từ ba hôm nay đã có hơn mười người bị đưa ra đánh rồi, bọn họ lấy đó làm gương không dám tạo ra hành động gì chưởng mắt quản gia.

“Người đâu, lại đây cho bồn gia.

” Giọng nói của Triệu Bình rất lớn, khiến máy nha hoàn đang lau chùi gần giật cả mình.

Bên ngoài có mấy gia đỉnh đùn đẩy nhau không ai dám vào, cuối mấy người đẩy đại một người đi vào Gia đình kia bị đầy không khỏi lườm mấy người còn lại, bến lên đi vào khom người nói: “Quản gia, nô tài đến, không biết ngài có gì phân phó?”
“Gọi các người, các người lề mề cái gì, có tin bổn gia đánh chết các người không” Quản gia tức giận chửi ẩm lên, gia đình quỷ dưới đất run rẩy mà mấy người bên ngoài lại sợ tản đi.


“Quân gia thứ tôi, lần sau nô tài, nô tài không dám chậm trễ nữa.

” Gia đình kia sợ run cả người, củi mặt xuống đất không dám ngẩng lên.

“Còn lần sau bổn gia đạp chết người.

” Nói rồi Triệu Bình cũng giơ chân ra đạp cho gia đình kia một cái lăn quay ra đất
Gia đình kia đau đớn lại không dám mở miệng rên rỉ kêu đau lại nhanh chóng đứng dậy quỷ trước mặt Triệu Bình, Quản gia, nô tài tuyệt đối không có lần sau.


“Hừm.

” Triệu Bình hừ lạnh một tiếng lại đi đến chiếc ghế sơn son thếp vàng của mình ngồi xuống gác chân lên một chiếc ghế khác không thèm nhìn gia đỉnh chỉ hỏi: “Mấy ngày nay vương phi làm cái gì?”
“Bầm quản gia nàng chỉ quanh quẩn trong Trúc Lâm Viện, ngày ngày nấu cơm cho, cho phê nhân.

” Hai chữ phế nhân hắn nói có chút nhỏ, từ ngày quản gia nắm quyền ông ta không cho bọn hắn gọi vương gia nữa mà chuyển sang gọi phê vật “Hừ, nàng ta thật sự coi phế nhân kia là phu quân đổi đãi sao, nếu đã vậy đừng trách bổn gia, phế nhân vô dụng đó có thể làm ăn cái gì, nữ nhân kia bám lấy hắn cũng vô ích, đúng là nữ nhân ngu ngốc, bồn gia phải dạy dỗ lại nằng ta” Triều Bình cười khẩy mỉa mai.

“Người, kêu Thanh Lam đến đây cho bổn gia, mấy ngày nay nàng ta trốn đi đâu rồi?” Nhắc đến Thanh Lam Triệu Bình không nhịn được liếm môi, thân thể của nàng kia đúng là không tệ, nếm một lần mà hắn nghiền không dứt được, mấy ngày nay hắn đau buồn chuyện đệ đệ nên không gọi người đến phục bây giờ có chút ngứa ngáy khó chịu, lại không nhịn được tưởng tượng đến thân thể của nàng kia.

“Bẩm quản gia, nàng ta bị vương phi nhốt trong phòng, không thể ra ngoài, bọn thuộc hạ cũng không dám vào “
“Bồn gia không cần biết các người dùng cách gì tối nay phải mang nàng ta đến cho bồn gia, nếu không bắn gia đánh chết các người.

” Triệu Bình gần giọng nói.

Gia đình kia sợ hãi vâng vâng dạ dạ nhanh chóng rời di.

Tối nay sao có vẻ thưa thớt, trời lại lành lạnh, ngồi trong phòng đang ẩm Dương Khánh Vân không muốn rời đi, mà nam nhân kia cũng không đuôi nàng nên Dương Khánh Vân quyết định cứ ngồi đây thêm chút nữa.

Có điều không khí có chút tĩnh lặng thì phải, nam nhân kia luôn ngồi ở cửa sổ không lên tiếng, Dương Khánh Vân không khỏi tò mò đi đến bên cạnh cửa sổ liếc nhìn ra ngoài, chỉ thấy tối om không nhìn thấy gì, vậy nam nhân này đang nhìn cái gì.

Tạ Đình nhìn nữ nhân ngoài đầu ra cửa sổ, lại trầm giọng nói: “Người đang làm cái gì?” Dương Khánh Vân lại thu đầu vào không nhịn được chống cắm nhìn nam nhân nói: “Vương gia, bên ngoài có cái gì hấp dẫn ánh mắt của người mà lúc nào ta cũng thấy người nhìn ra đó “Không phải chuyện của người.

” Tạ Đình lườm nàng một cái.


“Ta chỉ tò mò mà thôi vương gia không nói thì đành vậy!” Dương Khánh Vân bĩu môi nói, nam nhân này lúc nào cũng chỉ có vậy.

“Bổn vương muốn nghỉ ngơi.

” Tạ Đình lại nhàn nhạt nói.

Ý từ đuổi người rõ rệt, Dương Khánh Vân lại vờ như không hiểu nói: “Vậy để thiếp thân hầu hạ người ngủ.

“Cút, bản vương không cần.

” Tạ Đình nhìn nữ nhân cười lần đến đây mắt có chút tức giận nói.

“Sao lại không cần chứ, lẽ nào vương gia ngại sao, chúng ta là phu thê nha vương gia không cần ngại vấn đề này, nào, để ta đẩy người vào phòng ngủ.

Dương Khánh Vân cảm thấy trêu đùa nam nhân này rất thú vị nên nàng cố tình đứng dậy đi đến chỗ hắn muốn nằm xe lần thì của hắn.

nhận được ảnh mắt sắc bén “Dương Khánh Vân, người cứ thử đến đây mà xem, lần này bổn vương sẽ không tha cho người.

” Giọng nói của Tạ Đình không kìm nén tức giận, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn nàng.

“Hì hì, vương gia, lần này người sẽ làm gì ta, kể dao? Bóp cổ? Hay ném ta sang một bên?” Dương Khánh Vân không để ý đến bản mặt đen thui của Tạ Đình, cố tình đi tới.

Đến khi nàng đến trước mặt hắn thì Tạ Đình đưa tay ra trước ngực nàng “bụp bụp” hai cái thân thể của Dương Khánh Vân cứng đơ lại, nàng trố mắt nhìn lạ Đình không ngờ lại nhìn thấy nụ cười đắc ý của hắn.


“Vương gia, người làm gì ta?” Dương Khánh Vân không thể nhúc nhích chỉ có thể nói.

“Nếu người đã không muốn đi bồn vương cho người đứng đây một buổi tối.

” Tạ Đình cười như không cười nói.

Dương Khánh Vân thật ghét nụ cười này của hắn, cơ thể không thể nhúc nhích thật khó chịu, lẽ nào đây chính là điểm huyết trong truyền thuyết sao? Không phải chứ, lợi hại như vậy sao, nàng giống như bị tế liệt vậy.

“Vương gia, ta lập tức đi, người mau giải huyết cho ta.

” Dương Khánh Vân chăm chăm nhìn hắn nói.

“Bồn vương đổi ý rồi không muốn người đi nữa để người ở đây làm cảnh cũng tốt.

” Tạ Đình thích ý nói, sau đó lại lăn bánh rời đi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương