Tô An An lẻn theo sau Dạ Thần đến khu giám định, chờ Dạ Thần rời khỏi cô ta nhìn ngó cẩn thận mới bước vào.

Thấy cô, một bác sĩ bước tới hỏi.
" Chào đồng nghiệp, cô ở khoa nào đến đây có việc gì không?"
" À...!chào anh, em đến để..."
" Bác sĩ Chu anh qua đây một lát."
" Cô đợi tôi chút nhé!"
Vì nghĩ Tô An An cũng là đồng nghiệp nên Chu Thừa Ân không đề phòng,anh bước sang phòng bên cạnh nơi có người gọi anh.

Như chộp được cơ hội, Tô An An liền tráo mẫu tóc của cô vào mẫu tóc của Thanh Thanh, tiện tay lấy đi một phần tóc của Dạ Thần cho vào túi rồi đứng im chờ Chu Thừa Ân trở lại như không có chuyện gì.
" Lúc nãy cô nói đến đây có việc gì?"
" À, em đến nhờ anh làm giúp em mẫu giám định giúp bạn em."
Tô An An lấy mẫu tóc của Thanh Thanh và Dạ Thần cô ta vừa tráo được đưa cho Chu Thừa Ân, hắn nhận lấy nỡ nụ cười với cô.
" Không thành vấn đề, một tuần nữa trở lại lấy kết quả."
" Lâu vậy sao? Bạn em đang cần gấp, bác sĩ Chu có thể nhanh hơn chút không?"

Tô An An dùng giọng địu ngọt ngào và ánh mắt tình tứ nhìn Chu Thừa Ân liên tục thả thính câu dẩn, nhưng dường như hắn ta miễn dịch với thính cô đang bày ra, nghiêm mặt nhìn Tô An An lên tiếng.
" Một tuần, là đồng nghiệp thì nên hiểu công việc lẩn nhau nhĩ?"
" Được rồi, một tuần thì một tuần."
Tô An An bực dọc trong người quay mặt rời khỏi, Chu Thừa Ân nhìn theo khẽ lắc đầu.
" Phụ nữ thời nay thích dùng nhan sắc giải quyết công việc nhĩ."
- ---------------
Trần Thanh Thanh trở lại bệnh viện sau mấy ngày nghĩ bệnh, tâm trạng cô có vẽ không khá lên là bao.Tần Phong hay tin cô đi làm vội chạy đến phòng làm việc của cô, mang theo đồ ăn sáng đến cho cô.

Thấy cô đang loay hoay xem bệnh án hắn cười tươi gọi.
" Thanh Thanh..."
" Anh Tần Phong, sao anh biết em đi làm lại mà đến vậy?" Thanh Thanh gượng cười hỏi.
" Anh có linh tính rất hay đấy, chỉ cần em đến bệnh viện anh sẽ biết ngay.

Em đã ăn gì chưa? Anh có mang đồ ăn sáng qua cho em đây."
" Em đã ăn ở nhà rồi."
" Dù sao anh cũng mang qua rồi, em không ăn có phải phụ tấm lòng của anh không? Ăn một ít thôi cũng được mà."
Thanh Thanh khó xử nhìn hắn nhưng rồi cũng đàng gượng ép bước đến ngồi xuống.
" Lần sau anh đừng làm thế này nữa, em đói tự em đi ra ngoài ăn được mà.

Như vầy phiền cho anh lắm."
" Anh không thấy phiền, được lo lắng cho em anh không thấy phiền gì cả, trái lại còn cảm thấy rất vui nữa."
Tần Phong nhẹ đặt tay mình lên tay cô, ánh mắt nhu tình nhìn cô như bày rõ tâm ý của mình.Thanh Thanh hiểu ý Tần Phong đang ám chỉ điều gì, cô nhẹ rụt tay mình khỏi lòng bàn tay hắn trầm giọng nói.
" Anh Tần Phong,em biết anh tốt với em, nhưng trái tim em từ lâu đã dành cho Thiên Dương rồi.Dù cho hiện tại anh ấy đang hiểu lầm em, nhưng em nhất định không buông tay anh ấy.

Em tin rồi có một ngày anh ấy sẽ hiểu em."
" Lại là Âu Thiên Dương, anh ta có gì tốt mà em cứ mê muội anh ta như vậy?Anh ta không thật lòng với em, nếu anh ta yêu em thì đã không cư xử với em như thế."
" Đủ rồi Tần Phong, em không muốn bàn về vấn đề này nữa.Chuyện của em em tự biết nên làm thế nào.Tới giờ làm việc rồi anh về khoa đi."

" Thôi được rồi, anh về làm việc đây.Nhưng anh muốn em biết một điều rằng anh yêu em, anh luôn dang rộng vòng tay chờ em quay bước về phía anh."
Tần Phong bỏ lại câu nói rồi quay lưng rời khỏi, Thanh Thanh khẽ thở dài, sao cuộc đời này lại trớ trêu như thế.Người mình thương thì quay lưng, kẽ không thương lại bất chấp nếu kéo.
Miên mang suy nghĩ, chợt Lý Tiểu Nhã bước vào gọi làm cô hoàn hồn.
" Thanh Thanh, khoa phẫu thuật thiếu bác sĩ phẫu thuật nên nhờ khoa chúng ta hổ trợ.Trưởng khoa bảo tôi tới gọi cô đến phòng phẫu thuật hổ trợ gấp."
" Được, tôi đến ngay."
Thanh Thanh vội theo Tiểu Nhã đến phòng phẫu thuật.

Vừa bước vào khoa gây mê hồi sức bổng nhiên Thanh Thanh bị choáng, đầu óc cô liên tục hiện lên những hình ảnh xa lạ.Một thai phụ được đưa vào phòng phẫu thuật nhưng cô không rõ thai phụ ấy là ai.Đầu của cô đau dữ dội khiến cô ôm đầu dựa vào tường,những đồng nghiệp khác thấy cô không khỏe vội bước đến hỏi.
" Bác sĩ Trần sao thế? Cô không khỏe sao?"
" Không sao, tôi ổn.Chỉ là choáng một chút thôi, giờ không sao rồi."
" Vậy thì vào thôi, hôm nay có nhiều ca mỗ nên thiếu người, có bác sĩ Trần đến thì hay quá."
Thanh Thanh cười nhẹ đáp rồi bước vào bên trong, trong đầu cô vẩn luôn thắc mắc những hình ảnh kia là sao? Cô gái kia là ai? Tại sao cô lại nhìn thấy những hình ảnh đó?
Bước vào phòng phẫu thuật, cô nhanh chóng dẹp đi những suy nghĩ kia để tập trung cho công việc.

Sau mấy tiếng trong phòng phẫu thuật cuối cùng cũng xong, Thanh Thanh mệt mõi trở về khoa làm việc vô tình nhìn thấy một cô gái vẩn đang mặc đồ sản phụ của bệnh viện, liên tục vang xin thậm chí quỳ xuống chân người đàn ông kia để cầu xin cho cô được ở bên đứa con vừa sinh được một ngày.
" Anh ơi em xin anh mà, con còn nhỏ quá anh để con ở với em vài ngày nữa được không? Em vang anh đấy."
" Dang ra, lúc đầu đã nói rõ giao kèo rồi, đây không còn là con cô nữa.Lúc đầu đã thỏa thuận bây giờ cô định lật lộng sao?"
" Không, nó là con em.Em không thể giao nó cho bất kì ai chăm sóc được, anh cho em ở bên con đi mà, em hứa sẽ không để con biết em là mẹ nó đâu.

Được không anh?"

" Cô nằm mơ đi, ban đầu tôi vì muốn cho chồng tôi có con nối dõi nên mới để anh ấy làm giao kèo này với cô.Một bên giao tiền một bên giao con,giấy trắng mực đen rành rành giờ cô muốn thay đổi là thay đổi sao? Cô đừng mơ nữa, các người đứng đó làm gì còn không kéo cô ta ra."
Nghe lời người phụ nữ kia đám vệ sĩ bước tới túm lấy cô gái kéo ra xa, hai vợ chồng bế đứa trẻ đi mất.

Cô gái gào khóc trong vô vọng tìm kiếm con mình.Hình ảnh ấy vô tình gợi lên cho Thanh Thanh một cảm giác chua xót, bỗng những hình ảnh xa lạ lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cô.
" Âu lão gia tôi xin ông, cho tôi nhìn con tôi một chút thôi.

Cho tôi nhìn mặt nó một chút có được không?"
" Cô Trần, chúng ta đã thõa thuận từ đầu, sinh xong cô nhận tiền chúng tôi bắt con.Cô không có quyền yêu cầu bất cứ điều gì kể cả gặp thằng bé."
" Tôi chỉ muốn nhìn nó một lần thôi mà, xin ông, tôi cầu xin ông.

hức...hức..."
" Không được, hợp đồng đã chấm dứt, tôi cũng đã thực hiện đúng những điều khoản trong đó.Tôi mong cô cũng vậy, chào cô."
" Aaaaaa....!"
Thanh Thanh ôm đầu đau đớn quỵ xuống, hai hàng nước mắt cô trào ra.Cô nhớ rồi, nhớ cả rồi.Sắc mặt cô nhợt nhạt rồi ngất đi.Mọi người vây quanh gọi cô nhưng không thấy cô trả lời....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương