Cô Vợ Ăn Xin
-
Chương 7
Mọi thứ vốn tưởng như đã khép lại viên mãn, đêm qua Calne Ti đi ngang qua ở cửa phòng nghe lén đến cái đoạn xuân sắc vô biên kia, hơn nữa sáng sớm nhìn thấy Phạm Tích ôn nhu dắt vợ ăn điểm tâm, đối với cô hỏi han ân cần, chăm sóc , ánh mắt Calne Ti toát ra thất vọng sâu sắc, cũng đã chết tâm.
Hết lần này tới lần khác, cô như gà mẹ cùng Phạm Tích đến sân bay tiễn khành, trên đầu ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trang điểm thật dày của cô, giống như con kiến đang nhảy nhót trên mặt cô, làm cô rất muốn xóa đi, gió cũng lớn, phi trường vạn dặm không bình, một lát lại một trận gió thổi làm tóc dài tung bay, đẹp thì đẹp thật, nhưng cô đang đội tóc giả đó, sợ gió thổi bay mái tóc giả, cô không thể làm gì khác hơn là vừa cười, vừa đem một tay đặt trên tóc, tay tê dại như vứt xuống trong lửa mấy giây cũng sẽ không có cảm giác.
Máy bay dừng ở cách đó không xa, hai đội người người Ả Rập mặc áo đen sớm đã chờ ở một bên giống như hắc đạo phiến loại, cung kính đứng ở hai bên, trong đó có gương mặt có chút quen, Kathi tận lực đem ánh mắt định ở trên mặt Calne Ti, cố gắng cười vẫy tay, chỉ cầu Calne Ti mau sớm đi, cô coi như là thành công đánh thắng một cuộc trận chiến.
"Nếu rãnh rỗi, hoan nghênh hai người đến Saudi Arabia chơi, tôi nhất định tận tâm có thể khoản đãi hai vị, để cho hai người chơi thỏa thích." Calne Ti vừa nói, đôi mắt còn lưu luyến nhìn Phạm Tích.
"Cảm tạ thịnh tình của công chúa, tôi cùng Kathi nhất định tìm thời gian thăm công chúa." Phạm Tích ưu nhã lễ độ trả lời, nhưng không có hôn mu bàn tay cô ta.
Ngày hôm qua đến phòng bếp, anh nhìn thấy Kathi ném vỏ lon cola vỡ vụn, cô nói là không cẩn thận, nhưng giác quan thứ sáu lại nói cho anh biết, hình như cô rất để ý khi anh hôn tay của công chúa.
"Hôn mu bàn tay cũng chỉ là lễ nghi." Anh thay cô nhặt mảnh vụn trên đất, nói một câu lơ đãng.
"Tôi biết mà." Cô đáp lời, không biết mình đã nhảy vào hố anh đã bày ra.
Lúc ấy, anh cười nhạt không nói, mơ hồ cảm thấy đắc ý cùng vui vẻ.
"Kathi......" Calne Ti đột nhiên lẩm bẩm đọc một câu, " tên phu nhân của ngài với tên em gái của tôi chỉ kém một âm đây."
"Thật vậy sao? Đó là vinh hạnh của cô ấy."
Calne Ti cười một tiếng, nhìn Kathi Nhã một cái, "Thật ra thì, dáng dấp tôn phu nhân cũng hơi giống em gái tôi, nhưng em s tôi không để tóc dài, hơn nữa tóc con bé màu đen, mẫu thân của nó là người Trung Quốc, dáng dấp nó cũng rất giống người Trung Quốc, một chút cũng không giống phụ vương, là người đẹp nhất trong số các chị em chúng tôi."
Đầu tiên nhìn thấy vị hôn thê của Phạm Tích cô đã có một loại cảm giác quen thuộc thân thiết, khiến cô nhớ tới cô em gái mất tích hơn nửa năm nay của mình.
Calne Ti nói một câu, mặt Kathi Nhã trắng bệch một phần, biết rõ Calne Ti căn bản không nhận ra cô, nhưng cô vẫn chột dạ không dám nhìn cô ta.
"Kỳ quái, làm sao lại có diều?" Ở sân bay có diều là chuyện cực kì nguy hiểm. Calne Ti nheo mắt lại; đang muốn cho người đi thông báo đài quan sát, chiếc diều kia đã hướng bọn họ càng bay càng gần.
Cùng lúc, Phạm Tích đã thấy một đứa bé cầm đầu sợi dây diều kia trong tay, cười hì hì chạy trong sân bay.
"Trời ạ! Là con nhà ai vậy? Mau dẫn nó đi." Calne Ti dứt lời, mấy tên Arab kia đã chạy về phía đứa bé kia.
Gió rất mạnh, đứa trẻ nhìn thấy có người, cầm sợi ây trên tay thả xuống, diều bị gió thổi thẳng tắp hướng này.
Chuyện bi thảm cứ như vậy xảy ra, diều bay bay đến đầu bay đến đầu Kathi Nhã , rồi đột nhiên cuốn lấy mái tóc dài của cô.
Kathi Nhã gấp gáp không dứt muốn ngăn, lại càng nhanh càng loạn, Calne Ti thấy thế cũng tới giúp một tay, cô muốn từ chối đã không kịp, Calne Ti vốn là cô gái tiêu tiền như nước, dùng lực xé ra, nói là xé đứt, nhưng tóc giả cùng với mắt kính của cô đồng thời bị kéo rơi.
"A!" Kathi Nhã hoa dung thất sắc sợ hãi kêu lên, cổ trong phút chốc mát mẻ không ít, "Trời ơi...... Đáng chết!"
"Thật xin lỗi......" Đối với kéo rơi tóc người ta, Calne Ti có mấy giây kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt đen của cô ta cũng phút chốc biến trắng, "Trời ạ! Cô là......"
"Tam công chúa!" Ánh mắt mấy tên người hầu trước mặt Kathi Nhã cũng sáng lên khác thường, vừa nhìn thấy tóc ngắn không có đeo mắt kính Dia, lập tức liền nhận ra cô.
"Thật sự là Tam công chúa!"
"Xin chào Tam công chúa!"
Hai hàng người Arab mặc đồ đen chỉnh tề kêu vang, cơ hồ muốn phá hư tai Phạm Tích.
Đúng vậy, tai của anh nhất định là hư rồi, nghe lầm......
Kathi Nhã cười ha ha với mọi người. Nhìn trừng trừng cũng chỉ có thể bày ra uy nghi của một công chúa phất tay với mọi người một cái, "Này, chào mọi người, đã lâu không gặp, tất cả mọi người có khỏe không?"
Lưng cô nóng quá đi mất, có ánh mắt giống như quả cầu lửa khổng lồ đang hướng về phía cô, bị nhìn chằm chằm đã đau đớn, huống chi phải đối mặt với nó.
Thôi đi, đừng quay đầu lại, lúc này cũng không cần trông nom mặt mũi gì nữa, tánh mạng mới là quang trọng.
"Kathi!" Phạm Tích đang gọi cô, giọng nói lạnh lùng như từ Bắc Cực truyền tới, có thể rét chết người.
Không nghe thấy, không nghe thấy, cô không nghe thấy anh ta gọi cô. Kathi Nhã vì bảo vệ tánh mạng giả bộ không nghe.
"Người đâu, đem Tam công chúa về cho ta!" Calne Ti hạ lệnh.
"Chị......"
"Có lời gì thì đến chỗ phụ vương mà nói! Tôi không muốn nghe." Bực tức đến mất lí trí, Calne Ti chuyển sang Phạm Tích, "Còn anh ta, bắt anh ta cho tôi trói trở về Arab, tôi muốn để cho phụ vương tự mình hỏi anh ta xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
"Chị, tất cả chuyện này không liên quan gì đến Phạm tiên sinh......"
"Câm mồm! Tôi nói, có lời gì thì chính cooddi nói với phụ vương đi!" Đem cô ta trở thành kẻ ngốc mà đùa bỡn, còn đoạt ý trung nhân của cô ta, cô ta với cô em này thế mà lại ra thế này.
Calne Ti ra lệnh, những người kia không dám không nghe theo, Kathi Nhã biết chạy không khỏi, ngoan ngoãn theo chân bọn họ lên máy bay.
Lưu lại đoàn người đang muốn tiến lên bắt Phạm Tích.
Mấy người Ả Rập này cũng coi như là cao thủ, bất quá phải hợp lại, bọn họ chỉ sợ cũng không chiếm được tiện nghi, huống chi đây là sân bay, đánh không được mấy trận, nhân viên an toàn sẽ xuất hiện, đến lúc đó sợ rằng muốn lên máy bay tất cả người Ả Rập cũng sẽ bị giam giữ, sau đó mọi chuyện sẽ ra ánh sáng.
Giam giữ công chúa nước họ chính là đại sự đấy! Một khi lên truyền thông, quan hệ giữa Mĩ và Arab càng thêm ác liệt, hiểu lầm cũng sẽ sâu hơn, bọn họ phải nổ lực giữ mối quan hệ này.
Thôi! Phải cùng bọn họ đi thôi, dù sao chuyện anh và Kathi cũng còn chưa giải quyết rõ ràng.
Công chúa, a, đáng chết Tam công chúa......
Nếu như Kathi thật sự là Tam công chúa của Arab, kia không phải ứng nghiệm lời tiên đoán của Mạc Nhi ở mộng ảo bảo cổ sao?
Đáng chết! Trên đường tìm một đứa ăn mày thế mà lại là công chúa? Anh nên nói như thế nào đây? Cam bái hạ phong sao?
Cái mộng ảo cổ bảo đó...... Có quỷ rồi! Một ngày nào đó, anh phải đi tra ra manh mối.
Hết lần này tới lần khác, cô như gà mẹ cùng Phạm Tích đến sân bay tiễn khành, trên đầu ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trang điểm thật dày của cô, giống như con kiến đang nhảy nhót trên mặt cô, làm cô rất muốn xóa đi, gió cũng lớn, phi trường vạn dặm không bình, một lát lại một trận gió thổi làm tóc dài tung bay, đẹp thì đẹp thật, nhưng cô đang đội tóc giả đó, sợ gió thổi bay mái tóc giả, cô không thể làm gì khác hơn là vừa cười, vừa đem một tay đặt trên tóc, tay tê dại như vứt xuống trong lửa mấy giây cũng sẽ không có cảm giác.
Máy bay dừng ở cách đó không xa, hai đội người người Ả Rập mặc áo đen sớm đã chờ ở một bên giống như hắc đạo phiến loại, cung kính đứng ở hai bên, trong đó có gương mặt có chút quen, Kathi tận lực đem ánh mắt định ở trên mặt Calne Ti, cố gắng cười vẫy tay, chỉ cầu Calne Ti mau sớm đi, cô coi như là thành công đánh thắng một cuộc trận chiến.
"Nếu rãnh rỗi, hoan nghênh hai người đến Saudi Arabia chơi, tôi nhất định tận tâm có thể khoản đãi hai vị, để cho hai người chơi thỏa thích." Calne Ti vừa nói, đôi mắt còn lưu luyến nhìn Phạm Tích.
"Cảm tạ thịnh tình của công chúa, tôi cùng Kathi nhất định tìm thời gian thăm công chúa." Phạm Tích ưu nhã lễ độ trả lời, nhưng không có hôn mu bàn tay cô ta.
Ngày hôm qua đến phòng bếp, anh nhìn thấy Kathi ném vỏ lon cola vỡ vụn, cô nói là không cẩn thận, nhưng giác quan thứ sáu lại nói cho anh biết, hình như cô rất để ý khi anh hôn tay của công chúa.
"Hôn mu bàn tay cũng chỉ là lễ nghi." Anh thay cô nhặt mảnh vụn trên đất, nói một câu lơ đãng.
"Tôi biết mà." Cô đáp lời, không biết mình đã nhảy vào hố anh đã bày ra.
Lúc ấy, anh cười nhạt không nói, mơ hồ cảm thấy đắc ý cùng vui vẻ.
"Kathi......" Calne Ti đột nhiên lẩm bẩm đọc một câu, " tên phu nhân của ngài với tên em gái của tôi chỉ kém một âm đây."
"Thật vậy sao? Đó là vinh hạnh của cô ấy."
Calne Ti cười một tiếng, nhìn Kathi Nhã một cái, "Thật ra thì, dáng dấp tôn phu nhân cũng hơi giống em gái tôi, nhưng em s tôi không để tóc dài, hơn nữa tóc con bé màu đen, mẫu thân của nó là người Trung Quốc, dáng dấp nó cũng rất giống người Trung Quốc, một chút cũng không giống phụ vương, là người đẹp nhất trong số các chị em chúng tôi."
Đầu tiên nhìn thấy vị hôn thê của Phạm Tích cô đã có một loại cảm giác quen thuộc thân thiết, khiến cô nhớ tới cô em gái mất tích hơn nửa năm nay của mình.
Calne Ti nói một câu, mặt Kathi Nhã trắng bệch một phần, biết rõ Calne Ti căn bản không nhận ra cô, nhưng cô vẫn chột dạ không dám nhìn cô ta.
"Kỳ quái, làm sao lại có diều?" Ở sân bay có diều là chuyện cực kì nguy hiểm. Calne Ti nheo mắt lại; đang muốn cho người đi thông báo đài quan sát, chiếc diều kia đã hướng bọn họ càng bay càng gần.
Cùng lúc, Phạm Tích đã thấy một đứa bé cầm đầu sợi dây diều kia trong tay, cười hì hì chạy trong sân bay.
"Trời ạ! Là con nhà ai vậy? Mau dẫn nó đi." Calne Ti dứt lời, mấy tên Arab kia đã chạy về phía đứa bé kia.
Gió rất mạnh, đứa trẻ nhìn thấy có người, cầm sợi ây trên tay thả xuống, diều bị gió thổi thẳng tắp hướng này.
Chuyện bi thảm cứ như vậy xảy ra, diều bay bay đến đầu bay đến đầu Kathi Nhã , rồi đột nhiên cuốn lấy mái tóc dài của cô.
Kathi Nhã gấp gáp không dứt muốn ngăn, lại càng nhanh càng loạn, Calne Ti thấy thế cũng tới giúp một tay, cô muốn từ chối đã không kịp, Calne Ti vốn là cô gái tiêu tiền như nước, dùng lực xé ra, nói là xé đứt, nhưng tóc giả cùng với mắt kính của cô đồng thời bị kéo rơi.
"A!" Kathi Nhã hoa dung thất sắc sợ hãi kêu lên, cổ trong phút chốc mát mẻ không ít, "Trời ơi...... Đáng chết!"
"Thật xin lỗi......" Đối với kéo rơi tóc người ta, Calne Ti có mấy giây kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt đen của cô ta cũng phút chốc biến trắng, "Trời ạ! Cô là......"
"Tam công chúa!" Ánh mắt mấy tên người hầu trước mặt Kathi Nhã cũng sáng lên khác thường, vừa nhìn thấy tóc ngắn không có đeo mắt kính Dia, lập tức liền nhận ra cô.
"Thật sự là Tam công chúa!"
"Xin chào Tam công chúa!"
Hai hàng người Arab mặc đồ đen chỉnh tề kêu vang, cơ hồ muốn phá hư tai Phạm Tích.
Đúng vậy, tai của anh nhất định là hư rồi, nghe lầm......
Kathi Nhã cười ha ha với mọi người. Nhìn trừng trừng cũng chỉ có thể bày ra uy nghi của một công chúa phất tay với mọi người một cái, "Này, chào mọi người, đã lâu không gặp, tất cả mọi người có khỏe không?"
Lưng cô nóng quá đi mất, có ánh mắt giống như quả cầu lửa khổng lồ đang hướng về phía cô, bị nhìn chằm chằm đã đau đớn, huống chi phải đối mặt với nó.
Thôi đi, đừng quay đầu lại, lúc này cũng không cần trông nom mặt mũi gì nữa, tánh mạng mới là quang trọng.
"Kathi!" Phạm Tích đang gọi cô, giọng nói lạnh lùng như từ Bắc Cực truyền tới, có thể rét chết người.
Không nghe thấy, không nghe thấy, cô không nghe thấy anh ta gọi cô. Kathi Nhã vì bảo vệ tánh mạng giả bộ không nghe.
"Người đâu, đem Tam công chúa về cho ta!" Calne Ti hạ lệnh.
"Chị......"
"Có lời gì thì đến chỗ phụ vương mà nói! Tôi không muốn nghe." Bực tức đến mất lí trí, Calne Ti chuyển sang Phạm Tích, "Còn anh ta, bắt anh ta cho tôi trói trở về Arab, tôi muốn để cho phụ vương tự mình hỏi anh ta xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
"Chị, tất cả chuyện này không liên quan gì đến Phạm tiên sinh......"
"Câm mồm! Tôi nói, có lời gì thì chính cooddi nói với phụ vương đi!" Đem cô ta trở thành kẻ ngốc mà đùa bỡn, còn đoạt ý trung nhân của cô ta, cô ta với cô em này thế mà lại ra thế này.
Calne Ti ra lệnh, những người kia không dám không nghe theo, Kathi Nhã biết chạy không khỏi, ngoan ngoãn theo chân bọn họ lên máy bay.
Lưu lại đoàn người đang muốn tiến lên bắt Phạm Tích.
Mấy người Ả Rập này cũng coi như là cao thủ, bất quá phải hợp lại, bọn họ chỉ sợ cũng không chiếm được tiện nghi, huống chi đây là sân bay, đánh không được mấy trận, nhân viên an toàn sẽ xuất hiện, đến lúc đó sợ rằng muốn lên máy bay tất cả người Ả Rập cũng sẽ bị giam giữ, sau đó mọi chuyện sẽ ra ánh sáng.
Giam giữ công chúa nước họ chính là đại sự đấy! Một khi lên truyền thông, quan hệ giữa Mĩ và Arab càng thêm ác liệt, hiểu lầm cũng sẽ sâu hơn, bọn họ phải nổ lực giữ mối quan hệ này.
Thôi! Phải cùng bọn họ đi thôi, dù sao chuyện anh và Kathi cũng còn chưa giải quyết rõ ràng.
Công chúa, a, đáng chết Tam công chúa......
Nếu như Kathi thật sự là Tam công chúa của Arab, kia không phải ứng nghiệm lời tiên đoán của Mạc Nhi ở mộng ảo bảo cổ sao?
Đáng chết! Trên đường tìm một đứa ăn mày thế mà lại là công chúa? Anh nên nói như thế nào đây? Cam bái hạ phong sao?
Cái mộng ảo cổ bảo đó...... Có quỷ rồi! Một ngày nào đó, anh phải đi tra ra manh mối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook