Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
-
471: Rơi Vào Ôn Nhu
Trong phòng tắm của khách sạn, tiếng nước chảy ào ào.
“Ông xã, em tắm xong rồi, anh mau vào tắm đi!”
Nam Khuê tưởng anh đang ở phòng khách nên cũng không nghĩ nhiều, vừa đẩy cửa vừa gọi anh đi tắm.
Sau khi tắm xong, Nam Khuê thay một bộ đồ ngủ ngắn màu trắng tinh.
Mặc dù chỉ là kiểu áo mang phong cách rất đơn giản nhưng vì cô có nước da trắng ngần, khung xương nhỏ nên khi mặc lên trông cô càng toát thêm vẻ lanh lợi đáng yêu.
Nhất là khi đứng dưới ánh đèn khách sạn càng trở nên vừa thuần khiết vừa khiến đàn ông có ham muốn dục vọng.
Bởi vì cô vừa tắm xong nên giọng nói của cô rất mềm mại và nũng nịu.
Dáng người kiều diễm như hoa sen mới nở.
Lục Kiến Thành đang đứng ngoài ban công, đối diện với cảnh đêm đẹp đẽ nghe điện thoại.
Nghe thấy giọng nói của Nam Khuê, anh lập tức quay đầu nhìn lại.
Ngay trong khoảnh khắc đó, chỉ từ ánh nhìn đầu tiên, anh đã hoàn toàn ngã gục.
“Cứ làm vậy đi, tôi cúp máy đây!”
Nói xong, chưa kịp đợi bên kia trả lời, anh cứ thế cắt đứt cuộc gọi.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh nhanh chóng đi đến trước mặt Nam Khuê, thuần thục ôm lấy cô vào lòng, vùi đầu vào cổ cô, trong lòng tràn đầy mãn nguyện nói: “Người em thơm quá!”
“Công ty có việc gấp gì sao?” Nam Khuê nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, đau lòng hỏi.
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Lần này trở lại, hầu như ngày nào anh cũng phải tăng ca, ngay cả cuối tuần cũng rất ít khi nghỉ ngơi.
Hơn nữa Quý Dạ Bạch đã tham dự vào Hội đồng quản trị, thiết nghĩ anh ta đã gây cho anh không ít rắc rối.”
“Có một chút nhưng không đến mức dọa anh khiếp sợ.
Chẳng qua không thể chăm sóc cho em, nên trong lòng anh có chút áy náy.”
“Không sao đâu.” Nam Khuê an ủi: “Em chẳng phải là cô gái mười bảy, mười tám tuổi, đâu phải ngày nào cũng nhàm chán ở bên anh.
Hơn nữa còn có Tư Mặc và Niệm Khanh ở cạnh em mà.”
Lục Kiến Thành nhéo nhéo hai má hồng hào của cô bất mãn nói: “Xem người nào đó sinh được hai con trai thì coi như xong, không thèm quan tâm đến người chồng “ngàn năm có một” này nữa rồi.”
Nam Khuê mỉm cười: “Anh đó, ngày càng giở tính trẻ con, ngay cả con trai mà cũng ghen tị tranh sủng.”
“Chuyện đó là đương nhiên, ai bảo hai đứa chúng nó cứ dính sát vào người em, anh cũng muốn dính vào người em nữa.”
Nam Khuê ngẩng đầu lên, cô đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng.
Nhẫn nhịn dục vọng bùng nổ, Lục Kiến Thành xoa xoa tóc cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Em lên giường chờ anh, anh đi tắm trước.”
“Ừm!”
Nam Khuê nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng ngay khi cô quay lại, Lục Kiến Thành liền nhanh chóng hối hận.
Khoảnh khắc tiếp theo, cổ tay Nam Khuê bị siết chặt, ngay lập tức cô bị Lục Kiến Thành kéo vào trong lòng.
“Làm thế nào bây giờ? Anh đổi ý rồi.
Chúng ta cùng nhau tắm.”
“Á, không được đâu, em đã tắm rồi…”
Nhưng lời nói còn lại của Nam Khuê nhanh chóng bị Lục Kiến Thành nuốt chửng.
Trong phòng tắm, hơi nước nóng bốc lên nghi ngút.
Một làn sương mờ mờ ảo ảo bao phủ lấy hai người, đẹp mê hồn như chốn thần tiên.
Hơi thở Lục Kiến Thành nóng hổi kề sát bên tai cô: “Bà xã, đây mới đúng là bữa tối mà anh đã nói.”
“Chẳng phải em đã nói món này chẳng những không tăng cân mà còn giúp giữ dáng sao?”
Giọng nói của anh thật sự rất gợi cảm.
Lúc này, Nam Khuê chỉ có thể lắng nghe, làm gì còn thời gian để trả lời anh chứ.
Trước khi đi ngủ, Nam Khuê được Lục Kiến Thành bế vào giường, đắp chăn ấm cho cô rồi ôm chặt cô vào lòng.
“Mệt không?” Dịu dàng hôn lên trán cô, Lục Kiến Thành âu yếm hỏi.
“Ừm!”
Nam Khuê hầu như không còn sức lực để nói nữa.
Toàn thân cô đều kiệt quệ đến mức không thể cử động nổi.
“Vậy em mau ngủ đi, anh ôm em ngủ nhé.”
Nhưng khi nghĩ đến hai đứa tiểu quỷ Tiểu Niệm Khanh và Tiểu Tư Mặc, Nam Khuê vẫn ráng nâng mí mắt căn dặn: “Em chợp mắt một lát, anh nhớ đánh thức em dậy đấy, tối nào tụi nhỏ cũng phải ngủ cùng em, em lo tụi nhỏ ngủ cạnh mẹ sẽ không quen, cũng lo chúng nó sẽ ảnh hưởng đến mẹ nghỉ ngơi.”
“Được rồi.”
Trên thực tế, ngay khi Nam Khuê vừa ngủ say, Lục Kiến Thành đã gửi ngay cho Vân Thư một tin nhắn.
“Mẹ, con muốn hỏi hai đứa nhóc kia ngủ thế nào rồi?”
Vân Thư cũng nhanh chóng gửi tin nhắn hồi âm: “Ngủ rất say, chúng nó rất ngoan, tụi con không cần phải lo lắng, ngày mai trở về cũng được.”
“Được.”
Thế là, Nam Khuê nằm ngủ say đến tận sáng hôm sau.
Khi cô tỉnh dậy, trời cũng đã rạng sáng.
Ánh ban mai rất sáng, vừa nhìn đã thấy tâm trạng cực kỳ tốt.
Hôm qua cô đã không về nhà, không biết Niệm Khanh và Tư Mặc thế nào rồi?
Lúc này, Lục Kiến Thành cũng mở mắt ra, thuận thế ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô, nói: “Ngủ có ngon không?”
“Ừm, rất ngon, sao hôm qua anh không gọi em dậy?”
“Mẹ nói chúng nó rất ngoan, còn ngủ rất say.
Mẹ nói chúng ta hôm nay trở về cũng được.”
“Ồ.”
Nếu đã như vậy, Nam Khuê cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Vì trước mắt đã có quá nhiều ca trực đêm, nên thứ hai hôm nay Nam Khuê mới có thể nghỉ ngơi một ngày.
Nhưng ngược lại, Lục Kiến Thành phải đi làm vào hôm nay.
“Lát nữa, anh có cần phải đến công ty không?” Nam Khuê hỏi.
“Anh chở em về nhà trước, chín giờ anh mới đi làm.”
“Được.”
Lời vừa nói xong, cô liền nhìn vào mắt anh, dưới mắt đã có quầng thâm.
Nghĩ rằng hôm qua anh đã ở bên mình cả ngày, Nam Khuê cảm thấy cực kỳ áy náy.
“Em xin lỗi ông xã, anh bận bịu thế này mà còn dành thời gian đi cùng em.”
“Sắp tới, chẳng phải anh còn phải tăng ca dài dài nữa sao?”
Lục Kiến Thành dịu dàng nắm lấy tay vợ, trên mặt nở nụ cười chan hòa, nói: “Là do anh cam tâm tình nguyện, dù con trai không ở bên vẫn là con trai của anh, nhưng bà xã lại không phải vậy.
Dù có bận rộn đến đâu anh vẫn muốn được ở bên em, vì lỡ như em chạy mất anh biết đi đâu tìm bây giờ?”
Nam Khuê cảm động ôm lấy anh: “Đồ ngốc, anh và con trai đều ở đây, em có thể đi đâu được chứ?”
“Lần sau, nếu anh bận, anh không cần phải cố tình tìm thời gian để đi cùng em.
Anh có thể đi cùng em khi anh đã xong việc.
Mặc dù em thừa nhận rằng em rất muốn anh ở bên em nhưng em đau lòng cho anh, không muốn nhìn thấy anh cực khổ, anh hiểu chưa?”
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân.”
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lục Kiến Thành định đưa Nam Khuê về nhà trước.
Nhưng Nam Khuê không muốn anh cứ vòng tới vòng lui, vì vậy cô để anh đến công ty trước, còn cô sẽ về nhà một mình.
Nghĩ đến tình hình của Chu Tiễn Nam, trên đường về nhà cô lập tức gọi điện cho Đông Họa.
“Họa Họa, Tiễn Nam và mấy đồng nghiệp khác của anh ấy thế nào rồi?”
“Ca phẫu thuật đã thành công, hiện tại bọn họ đều đang nghỉ ngơi và hồi phục.”
“Ừm, thế thì tốt quá rồi.”
Lúc này Đông Họa mới do dự: “Đúng rồi, Khuê Khuê, mình muốn cậu giải thích giúp mình một chuyện, có được không?”
“Đương nhiên là được rồi, cậu cứ hỏi đi.”
“Là về Chu Tiễn Nam đó.
Mình muốn biết tại sao anh ấy bị thương mà không thấy người nhà đến thăm?”
“Cậu muốn hỏi cái này à!” Nam Khuê kiên nhẫn giải thích:
“Cha của Tiễn Nam cũng là một cảnh sát, ông ấy không may qua đời trong khi thi hành công vụ.
Lúc đó, cả gia đình họ Chu đều bị bao phủ trong màn khói đen mù mịt.
Sau này Tiễn Nam lớn lên lại khăng khăng đòi phục vụ trong quân ngũ như cha mình, mẹ anh ấy vì lo lắng cho sự an toàn của anh ấy nên đã không đồng ý.”
“Sau đó, cùng với sự hỗ trợ của chị gái, anh ấy đã thành công trở thành cảnh sát.
Nhưng vì sợ gia đình lo lắng nên anh ấy luôn báo tin vui thay vì tin dữ.
Vì thế anh ấy sẽ không nói với gia đình biết về những thứ như thương tích, nếu không mẹ của anh ấy chắc chắn sẽ lo lắng đến chết mất.”
Đông Họa gật đầu: “Thì ra là như vậy, thế thì mình hiểu rồi.”
“Họa Họa, Tiễn Nam là bạn của mình, anh ấy đã giúp đỡ mình rất nhiều.
Hôm nay mình không ở đó.
Xin hãy chăm sóc anh ấy giúp mình nhé.”
“Đừng lo lắng, mình nhất định sẽ thay cậu chăm sóc thật tốt cho anh ấy.”
“Thế thì tốt, cảm ơn cậu, Họa Họa.”
Đông Họa còn muốn nói thêm, thật ra không cần phải cảm ơn cô.
Dù sao, không có sự ủy thác của cô ấy, cô cũng không thể không chủ động đi chăm sóc cho anh ấy được.
Sau khi cúp máy, Đông Họa cũng vừa đúng lúc đến bệnh phòng của Chu Tiễn Nam để kiểm tra tình hình sức khỏe cho anh ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook