Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
466: Làm Mai Mối Cho Đông Họa Và Chu Tiễn Nam


“Khi đó, bà đã phá hủy gia đình tôi và khiến tôi đau lòng.

Tôi tưởng bà đã tỉnh ngộ lại nhưng lại không ngờ bà không những không xin lỗi mà ngược lại còn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Mấy ngày trước khi ở trong trung tâm mua sắm, bà còn công khai cướp đi hai cháu trai của tôi và muốn giữ cho riêng mình.”
“Đó là lý do tại sao Vân Thư tôi lại khuyên mọi người có cháu trai nhất định phải bảo vệ thật chu toàn, phòng ngừa trường hợp có người mơ tưởng đến cháu trai của các người, mơ tưởng đến phát điên.”
Lời này vừa được nói ra, toàn bộ khán giả đều vô cùng kích động.
Trong lúc nhất thời, hầu như tất cả mọi người đưa theo trẻ nhỏ đều bảo hộ chúng vô cùng chặt chẽ.
Ánh mắt nhìn Hạ Nhu nhìn tràn đầy hận ý nói: “Người phụ nữ này đúng là điên thật rồi.

Ngay đến cả đứa nhỏ cũng muốn cướp đi.

Đã đến lúc phải dạy cho bà ta một bài học tốt rồi.

Thật là làm cho người ta cảm thấy khó chịu mà.”
“Vân Thư tôi từ trước đến nay đều không phải là người lương thiện, nếu người nào đó đem chủ ý xấu đánh vào trên người hai cháu trai của tôi cũng đừng trách sao tôi lại không khách khí, hôm nay, tại chỗ này, thù cũ nợ mới, hai chúng ta cùng nhau giải quyết cho xong đi.”
Lúc này, người phục vụ bước lên.

Ở trên khay cũng vừa vặn có vài ly rượu vang đỏ.
Vân Thư nhận lấy nó và đi thẳng đến chỗ Hạ Nhu.
Sau đó không chút lưu tình mà rót rượu từ trên đỉnh đầu xuống.
Trong nháy mắt, rượu vang đỏ tươi đã làm ướt quần áo và tóc bà.
Quần áo bà mặc trên người là màu đỏ, cho dù bị rượu vang đổ vào cũng không dễ dàng nhìn thấy được.

Tuy nhiên, đồ mà Hạ Nhu mặc lại là đồ xẻ thấp.
Lúc này, trên ngực của bà tràn đầy chất lỏng màu đỏ, dưới ánh đèn lại càng thêm gợi cảm đồng thời cũng rẻ tiền.
“Vân Thư, bà có phải quá độc ác hay không!” Hạ Nhu ngẩng đầu nhìn bà, chính là hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vân Thư chỉ lạnh lùng cười: “Quá độc ác sao? Vẫn là không bằng một phần vạn của bà năm đó.”
“ Bà chờ đó, tôi nhất định sẽ lấy lại công đạo” Hạ Nhu oán hận uy hiếp.
“Được, tôi sẽ chờ.”
Vân Thư vừa dứt lời liền cầm lấy ly rượu đỏ ở bàn bên cạnh, lại từ trên đỉnh đầu rót xuống.
Sau đó, lại tiếp ly rượu thứ ba.
Ly rượu cuối cùng được rót xong, Vân Thư trực tiếp đem ly rượu trong tay ném xuống đất.
Thanh âm loảng xoảng vang lên, chiếc ly thủy tinh trên tay bà lập tức bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Vài tiếng loảng xoảng đổ vỡ nữa lại vang lên, hai cái ly còn lại cũng bị bà ném xuống đất.
Trong nháy mắt, trên mặt đất toàn những mảnh vỡ.
Vân Thư lạnh lùng nhìn Hạ Nhu, giày của bà ta cũng bị tháo ra.
Lúc này, chỉ còn lại một đôi chân trần.
“Bây giờ, từ chỗ này đi ra, chuyện trước kia giữa chúng ta toàn bộ đều xóa bỏ.

Chỉ cần bà không gây chuyện thị phi, tôi cũng sẽ không làm bất cứ điều gì bất lợi với bà.”
“Nhưng nếu bà vẫn còn dám gây sóng gió, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”
Nhìn những mảnh thủy tinh vỡ rơi đầy trên mặt đất, Hạ Nhu khuất nhục cúi đầu, đôi mắt cũng đỏ lên.
Trên mặt đất toàn bộ là những mảnh thủy tinh vỡ, một đôi chân trần đi qua nó sao, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng biết nó đau đớn như thế nào rồi.
Nhưng mà, bà lại không thể không đi.
“Được, tôi sẽ đi!”
“Nhưng mà Vân Thư, bà phải nhớ kỹ, một ngày nào đó, tôi sẽ trả lại bà gấp mười gấp trăm lần ngày hôm nay, bà cứ chuẩn bị sẵn tâm lý đi.”
“Đương nhiên, mỗi giờ mỗi phút đều sẵn sàng nghênh tiếp bà.” Vân Thư không hề sợ hãi nhìn về phía bà ta.

Hạ Nhu cắn răng, sắc mặt trắng bệch, từng bước từng bước một đi qua.
Bởi vì trên mặt đất toàn là mảnh thủy tinh vỡ cho nên chẳng mấy chốc bàn chân đã rỉ máu.
Những người ở bên dưới hầu như đều là vỗ tay tán thưởng.
Lý do rất đơn giản, Vân Thư đã giúp bọn họ trút giận.
Nguyên bản là một tiết mục xé tiểu tam hay như vậy, mấy phu nhân nhà giàu này đều xem đến vô cùng thích thú.
Lục Kiến Thành mang theo Nam Khuê đi mua sắm ở trung tâm thương mại.
Dưới sự chủ động quẹt thẻ của ai đó, cô đã mua được rất nhiều thứ.
Phụ nữ sao, trời sinh vẫn là thích mua sắm nhất.
Thời điểm ra khỏi cửa, bởi vì Lục Kiến Thành kéo ra ngoài cho nên Nam Khuê đã đi giày cao gót.
Nếu cô ấy biết bản thân là đi mua sắm chắc chắn sẽ đi giày đế bằng.
Mãi cho đến khi lòng bàn chân trở nên đau nhức, cô mới nhìn chân mình thở dài.
“Sao vậy?” Lục Kiến Thành hỏi.
“Chồng à, chân em đau.”
Nam Khuê từ trước đây đều chưa bao giờ nghĩ mình là người thích ra vẻ nhưng hiện giờ cô phát hiện bản thân hông ra vẻ không được.
Chỉ cần anh ở bên cạnh cô, cô chính là hận không thể bất cứ lúc nào cũng có thể làm nũng với anh.
Có thể đây chính là cảm giác được một người yêu thương, che chở trong lòng bàn tay.
“Em ngồi xuống đi, anh nhìn xem thế nào.”
Nam Khuê vừa mới ngồi xuống đã thấy Lục Kiến Thành ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
Dùng một bàn tay cởi bỏ giày của cô.
Một chút cũng không chê bẩn, ngón tay mảnh khảnh của Lục Kiến Thành nhẹ nhàng nhéo nhéo chân của cô, hỏi: “Chỗ này? Chỗ này sao?”
“Đúng vậy, đúng là ở chỗ đó.”
Tìm được đúng chỗ, Lục Kiến Thành liền nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
Hoàn toàn không để ý đến sự hâm mộ của những nhân viên bán hàng xung quanh.

Nói chính xác thì những người xung quanh sau khi nhìn thấy cảnh tượng này chính là không nhịn được mà vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Sau khi mang lại giày, Nam Khuê vừa đứng dậy định rời đi thì chuông điện thoại reo lên.
Thấy đó là cuộc gọi của Đông Họa, cô cũng không suy nghĩ nhiều liền trực tiếp trả lời.
“Alô, Họa Họa.”
“Khuê Khuê, mình đang ở bệnh viện.

Vừa rồi Chu đại ca, liền…chính là Chu Tiễn Nam đang ở trong bệnh viện.

Anh ấy và một số đồng nghiệp bị thương trong lúc làm nhiệm vụ.

Anh ấy nói rằng anh ấy muốn cậu trị liệu cho anh ấy.”
Dù gì thì cũng là bạn bè, hơn nữa cũng đã từng đào hết tim phổi ra đối với cô, đối xử tốt với cô bất chấp mọi thứ.
Nam Khuê làm sao có thể dửng dưng khi nghe tin anh bị thương được đây?
“Thế nào rồi? Rất nghiêm trọng sao?”
“Anh ấy không sao nhưng đồng nghiệp của anh ấy không tốt lắm.

Họ đã chuyển vào phòng mổ rồi.

Ca mổ do chính chủ nhiệm thực hiện, chúng tớ vẫn đang chờ kết quả.”
Nghe được tin anh không có gì nghiêm trọng, Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Tuy nhiên, lúc mình muốn chữa trị vết thương cho anh ấy thì anh ấy từ chối.

Cậu nói xem, có phải là anh ấy muốn cậu tới cho nên mới từ chối hay không?”
Sau khi bình tĩnh lại một chút, Nam Khuê phân tích: “Có lẽ là vậy nhưng đây chắc chắn không phải là nguyên nhân chủ yếu.


“Quan hệ của anh với đồng nghiệp quả thật vô cùng tốt, hầu hết các đồng nghiệp đều là người kề vai chiến đấu cùng anh, chính là tình nghĩa đồng sinh cộng tử.


Có lẽ do tính mạng của đồng nghiệp đang bị đe dọa, anh ấy quá khẩn trương cùng căng thẳng cho nên mới không có tâm trạng để xử lý vết thương của chính mình.”
“Cậu chờ một lát, chờ đến khi đồng nghiệp của anh ấy thuận lợi ra khỏi phòng phẫu thuật lại hỏi lại một lần nữa xem sao!”
“Được Khuê Khuê, mình đã hiểu rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Kiến Thành nhướng mày nhìn về phía Nam Khuê: “Thật sự không nhìn một chút sao?”
Nam Khuê lắc đầu: “Không cần, về mặt y thuật, em cũng đã hao phí mất mấy năm nay, hiện tại y thuật của Họa Họa so với em còn cao minh hơn rất nhiều.”
“Hơn nữa, em nếu đã từ chối anh ấy rồi thì vẫn là không nên cho anh ấy bất cứ một suy tưởng nào nữa, em nên để cho anh ấy hoàn toàn hết hy vọng, chỉ có bằng cách này thì mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới được.”
“Hơn nữa … “ Nam Khuê nhìn về phía Lục Kiến Thành, kiễng chân lên nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của anh: “Nếu em rời đi, chẳng phải anh sẽ biến thành một hũ giấm lớn thật lớn hay sao?”
“Sẽ không.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang thầm nghĩ lần này sao người này lại hào phóng như vậy.
Giây tiếp theo, liền nghe thấy trong miệng người nào đó nói ra một câu: “Chỉ là sẽ làm cho em ba ngày ba đêm không thể xuống giường được thôi.”
Nam Khuê: “…”
Người đàn ông này quá bá đạo rồi.
Nhưng mà cô lại rất thích.
Vì vậy, cô xoay người và ôm lấy Lục Kiến Thành.
Giọng nói mềm mại như mèo con, nghe rất thoải mái: “Chồng à, em không có nói dối anh, em rất mong anh ấy sẽ có một cuộc sống tốt, cũng mong anh ấy có thể kết hôn sinh con và có một cuộc sống hạnh phúc của riêng anh ấy.”
“Đúng vậy, đây là một ý tưởng không tồi, vậy để anh giới thiệu cho anh ta vài cô gái đi!”
“Đó là một ý kiến ​​hay, đúng rồi, Họa Họa rất tốt, em cảm thấy bọn họ khá hợp nhau, anh nói xem em có nên làm mai mối hay không!”
“Vợ à, nếu cần thiết, ngày kia em liền đến bệnh viện nói với Đông Họa đi.”
Nam Khuê: …
Người này có phải là quá gấp gáp rồi không, so với cô còn sốt ruột hơn vậy.
Trong bệnh viện, Đông Họa nhìn Chu Tiễn Nam đang nhắm mắt dựa vào tường.
Do dự một hồi, cô thu hết can đảm nói nhỏ: “Vết thương của anh đã chảy rất nhiều máu.

Tuy rằng không nghiêm trọng như của bọn họ nhưng cần phải xử lý kịp thời.

Để tôi giúp anh xử lý nhé!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương