Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu
Chương 67: Nhớ mẹ không ?

"Thật sao? Cám ơn thổ hào. Kỳ thật anh không cần đặc biệt đi đến đây một chuyến đâu, em trước đây thường xuyên trực ca đêm, rất có kinh nghiệm. Em còn giữ đồ ăn nữa đó." Tần Dĩ Duyệt cười tủm tỉm nói, "Anh đến muộn như vậy, một mình Tiểu Bảo không có vấn đề gì sao?"

"Thằng bé đã ngủ rồi."

"Ah nha." Tần Dĩ Duyệt mở cái hộp cơm ra, nhận ra là thức ăn của tư phòng thái hôm nay đã đi ăn đấy.

Bên trong không có món chính, có súp, bánh ngọt cùng hoa quả. Mỗi dạng đều vô cùng tinh xảo.

Tần Dĩ Duyệt nhìn nhìn đồ ăn, cau mày nói: "Em nên chia cho người khác hay một mình độc chiếm đây? Anh đặc biệt mang đến, em thật sự không muốn chia cho người khác ăn a a a a a a."

Hạ Kiều Yến bị biểu cảm khó xử của cô làm vui vẻ, "Em lấy đồ ăn đằng sau máy tính đưa cho những người khác là được mà."

Tần Dĩ Duyệt con mắt lập tức phát sáng."Em lấy cho mấy người y tá trực ban đã, bằng không thì quá khó coi rồi."

"Ừ."

Tần Dĩ Duyệt nói xong cũng chạy ra ngoài, mấy phút đồng hồ sau nhanh chóng xông về. Hiển nhiên tâm tình thập phần tươi đẹp.

Lần đầu tiên cảm thấy trực ban ban đêm là một chuyện đặc biệt tốt.

Tần Dĩ Duyệt cầm cơm hộp đi đến ghế sô pha và bàn trà nhỏ kế bên ở trong văn phòng.

Ghế sô pha cùng chiếc bàn trà nhỏ là tự cô bỏ tiền mua đấy.

Bác sĩ bệnh viện ở văn phòng thường đặt bàn công tác, máy tính, giường xem bệnh, tủ hồ sơ. Những vật cá nhân khác có thể đặt mua, nhưng phần lớn mọi người sẽ không mua mấy thứ đó.

Bản thân cô không thích thời gian dài ngồi trên cái ghế gỗ, cho nên tự mình mua một bộ bàn ghế sô pha.

Bình thường người bệnh có thể ngồi. Các đồng nghiệp lúc nghỉ trưa cũng có thể đến nghỉ ngơi, vô cùng thuận tiện.

Bọc ghế sô pha cũng thường xuyên đem về chỗ nhà trọ giặt giũ, nên lúc nào cũng sạch sẽ.

Tần Dĩ Duyệt đem đồ ăn trong hộp chia làm hai phần, đem bát đũa đưa cho Hạ Kiều Yến.

Cô bưng lấy cơm hộp, cầm theo cái thìa bắt đầu ăn.

Hạ Kiều Yến thấy tướng ăn không chút hàm súc của cô, không khỏi bật ngón cái.

Tần Dĩ Duyệt vừa ăn vừa nói: "Thổ hào. Có chuyện em thuận miệng hỏi một chút, anh đừng nóng giận đó."

"Chuyện gì?"

"Chuyện tập đoàn Hân Vinh hôm nay ở trên thị trường chứng khoán thành phố bốc hơi giá trị, là vì bọn họ hãm hại em. Khiến anh quyết định ở trên thương trường để cho bọn họ ăn chút đau khổ; hay vẫn là anh dùng chuyện lần này lấy cớ, để dạy dỗ bọn họ một phát?"

"Em muốn nghe cái lý do nào đây?"

"Ách..." Tần Dĩ Duyệt bị hỏi khó rồi.

Dùng trái tim màu hường của các bác gái đến xem, cô thích cái lý do thứ nhất, nghe rất có cảm giác tổng giám đốc bá đạo.

Nhưng nếu thật là như vậy,  cô sẽ có chút ít băn khoăn.

Dù sao, mục đích của mấy người Ôn Hân Mạt không trong sáng, cho chút trừng phạt cũng có thể, cô cũng thấy hả lòng hả dạ.

Nhưng nếu bởi vì chuyện này, Ôn gia phá sản,  cô cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to.

Hạ Kiều Yến thấy vẻ mặt quýnh quáng, có chút buồn cười, nói khẽ: "Nói đi."

Tần Dĩ Duyệt húp một ngụm súp, nói: "Thật ra thì em hy vọng là cái thứ nhất, nhưng em cảm thấy được chân tướng sẽ là cái thứ hai."

"Em đoán đúng rồi."

"Có thể lừa gạt tiểu cô nương đơn thuần một chút hay không? Thỏa mãn trí tưởng tượng của em nha."

Hạ Kiều Yến sờ lên đầu của cô, "Anh nói như vậy em chắc chắn cũng không tin. Chuyện em bị thương, anh có hai đường tính. Một là đem chuyện lần trước khi có người bôi đen em trên mạng cộng vào, đối với bên ngoài cho em một cái thái độ, lại để cho người ta nhìn thẳng vào chuyện em là con dâu Hạ gia ; hai là người Ôn gia mấy năm này đã làm nhiều việc bất lợi với Hạ gia, tập đoàn Hạ thị, nhưng xen vào chuyện Ôn Hân Mạt đã từng đã cứu Tiểu Bảo, có một số việc có thể thích hợp nhượng bộ, nhưng không thể một mực nhượng bộ như vậy được. Lần này phải cho bọn họ một bài học."

"Cho nên, chuyện này sẽ không lớn hơn nữa?"

"Có lớn hơn nữa hay không đều phụ thuộc vào cách ứng đối của bọn học, anh thì có khuynh hướng khiến cho bọn họ phá sản."

Tần Dĩ Duyệt nghe vậy kinh ngạc mà nhìn Hạ Kiều Yến.

Hạ Kiều Yến vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn lại Tần Dĩ Duyệt.

Tần Dĩ Duyệt nhìn biểu cảm của Hạ Kiều Yến, giọng nói kia nhẹ nhàng tựa như đang bàn về thời tiết, không khỏi nuốt ực một cái.

Cứ đơn giản như vậy mà đem một công ty đã niêm yết phá sản sao?

Tần Dĩ Duyệt có chút khó tưởng tượng.

...

Ăn xong bữa khuya, Hạ Kiều Yến cầm cơm hộp đi ra.

Tần Dĩ Duyệt tiễn anh lên xe, sau đó một lần nữa trở lại sô pha nhỏ ngồi xuống, trong lòng khó có thể bình tĩnh như trước.

Hạ Kiều Yến ở trước mặt cô luôn thể hiện mặt mà ở bên ngoài sẽ không thể nào thấy, thế cho nên khiến cô dường như đã quên thủ đoạn trên thương trường của Hạ Kiều Yến.

Nếu có một ngày Hạ Kiều Yến dùng thủ đoạn như vậy đối với cô, cô có phải sẽ lập tức tan thành mây khói không nhỉ?

Nghĩ tới đây, cô cảm thấy cả người đều lạnh.

Cảm thấy cô sau này vẫn nên chân chó nhiều một chút, đem hai đại Phật là Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo hầu hạ cho thật tốt, miễn cho bọn họ tâm tình không tốt sẽ đập chết  cô.

Ai, cuộc sống gia đình của cô sắp tới trôi qua sẽ rất có tính khiêu chiến rồi.

**

Tần Dĩ Duyệt nhịn một buổi tối, cả người chóng mày chóng mặt, cái mũi cũng có chút không thoải mái, nhưng vẫn còn trong phạm vi cô có thể chấp nhận.

Sau khi cô rửa mặt, vào căn tin bệnh viện ăn bữa sáng đơn giản.

Sau đó ngáp, tiếp tục quay trở lại văn phòng bắt đầu một ngày làm việc.

Tiểu An cũng đã đến rồi, cô đem điểm tâm nhỏ cùng sữa bò đặt lên bàn làm việc của Tần Dĩ Duyệt, "Chị Tần, chị ăn đồ dễ tiêu hóa nè."

"Cảm ơn, chị mới vừa ở căn tin ăn rồi."

"Vậy thì chờ chị đói bụng lại ăn."

"Cảm ơn thân yêu."

Tiểu An cười hắc hắc hai tiếng, bận rộn đi rồi.

Tần Dĩ Duyệt liền pha hai ly cà phê đậm đặc, sau đó đi toilet thoa ít kem, cho mặt mũi có thêm chút sáng, làm cho cả người thêm không ít tinh thần.

Cũng may cả ngày cũng không có chuyện gì đặc biệt cần hao tâm tốn sức phát sinh, kiểm tra phòng bệnh sau đó liền đi vào văn phòng bác sĩ trưởng nghe ông sắp xếp trực ban vào mấy ngày nghỉ tết âm lịch.

Bản thân cô muốn trực ban đến hai mươi chín tết, sau đó là ngày bốn đến ngày bảy.

Thời gian còn lại thì có các bác sĩ khác phụ trách.

Phòng bọn cô có mấy bác sĩ không phải là người Tần thành, tết âm lịch trực ban sẽ do  cô cùng một bác khác sĩ phụ trách.

Những người còn lại thì dựa theo thời gian sắp xếp của mình.

Như vậy cũng tương đối có tính người.

Ai cũng không muốn bận rộn cả một năm, đến thời điểm lễ mừng năm mới còn phải nhét việc.

Tần Dĩ Duyệt đem sắp xếp trực ban của các bác sĩ, y tá phát về phòng, sau đó tan tầm đi về nhà.

Trở lại biệt thự, Tiểu Bảo cùng Xa Luân liền vọt lên.

Xa Luân ngửi thấy trên người cô có mùi thuốc, đem mặt nó uốn éo nép qua một bên.

Tiểu Bảo không có ghét bỏ như vậy, như trước dùng sức mà ôm lấy Tần Dĩ Duyệt.

Tần Dĩ Duyệt hai tay nâng lên mông nhỏ lên, đem nhóc về biệt thự, "Con có nhớ mẹ không?"

Tiểu Bảo gật đầu.

"Con cùng Xa Luân chơi, mẹ lên lầu tắm rửa. Đêm nay chúng ta cùng nhau đá bóng nhé?"

Tiểu Bảo lại dùng sức mà gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng Tần Dĩ Duyệt sắp xếp.

Tần Dĩ Duyệt trở lại phòng tắm rửa, đắp mặt nạ, mới cảm thấy tinh thần phấn chấn không ít.

Lúc xuống lầu, phát hiện dưới lầu ngoại trừ có Hạ Kiều Yến ở bên ngoài, còn có ba người đàn ông xa lạ.

Bọn họ hẳn là cùng tầng lớp với Hạ Kiều Yến, mỗi người khí chất, ăn mặc đều không tầm thường.

Hạ Kiều Yến thấy cô xuống lầu, đứng lên đi đến bên cạnh cầu thang dắt tay của cô, thấp giọng nói: "Anh khi nãy đi đến bệnh viện đón em, kết quả phát hiện em về trước rồi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương