Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu
-
Chương 58: Cô dựa vào cái gì tranh giành cùng tôi?
Diệp Thanh hận nhất cũng là điểm này.
Diệp Thanh lui về phía sau hai bước, kéo ra khoảng cách, ôm lấy cánh tay Chu Tử Dương. Vẻ mặt diễu võ dương oai mà nhìn Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt hai tay vòng trước ngực mà nhìn hai người, "Diệp Thanh, đầu óc cô ở bên trong có cái hố to phải không? Cô đem cái loại đàn ông thấy lợi quên nghĩa, qua sông đoạn cầu làm bảo bối. Còn lặp đi lặp lại nhiều lần mà ở trước mặt tôi khoe khoang, thú vị lắm sao? Người đàn ông này ở bảy năm trước tôi đã đá đi rồi, mà cô lại đi thích cái loại cặn bã này. Cô có muốn biết hay không. Người đàn ông này ngay sau khi về nước ngày đầu tiên liền đến tìm tôi. Sau đó nói cô nói bậy không ít, xin tôi hãy tha thứ cho hắn? Cô không biết rằng tôi đã cảm tạ bao nhiêu khi mà năm đó cô giành hắn với tôi đâu, sợ là nếu không tôi còn phải buồn nôn trong một thời gian dài đó!"
Tần Dĩ Duyệt nói lời này khiến cho sắc mặt của Diệp Thanh và Chu Tử Dương đều thay đổi.
Diệp Thanh tức giận đến toàn thân run run."Tần Dĩ Duyệt, cô đừng tưởng rằng cô gả cho Hạ Kiều Yến, mọi sự sẽ thuận lợi, cô sớm muộn sẽ bị Hạ gia đá ra. Đến lúc đó tôi xem cô còn đắc ý được nữa không!"
"Chuyện sau này ai nắm chắc được chứ. Nhưng mà, tôi có thể xác định tôi nhất định so với cô còn mạnh hơn, giống như trước kia, một lần rồi lại một lần cô thua tôi! Chỉ cần có Tần Dĩ Duyệt tôi, hào quang của Diệp Thanh cô nhất định sẽ bị tôi che lấp!"
Diệp Thanh đúng là bị Tần Dĩ Duyệt chọc giận đến mất đi lý trí.
Cô thét chói tai, định xông lên muốn véo Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt mang giày đế thấp, so với cô ta động tác càng gọn gàng tự nhiên hơn nhiều.
Người hơi nghiêng, vọt đến phòng thử áo tương đối an toàn ở bên cạnh.
Diệp Thanh bởi vì cảm xúc vô cùng kích động. Chạy vài bước gót chân liền bị trật, cả người phốc ngã xuống đất.
Mấy người nhân viên cửa hàng ở bên cạnh nhịn không được cười ra tiếng.
Chu Tử Dương không ủng hộ mà nhìn Tần Dĩ Duyệt, đi lên đỡ Diệp Thanh.
Diệp Thanh lại chặn ngang qua tay Chu Tử Dương, không nắm được sức lực của mình, bàn tay trực tiếp đánh tới trên mặt Chu Tử Dương.
Chu Tử Dương vốn là bị Tần Dĩ Duyệt nói những lời kia như dao đâm vào người, hiện tại lại bị Diệp Thanh ở trước mặt mọi người vung cái tát.
Tính tình bắt đầu giận dữ, không quay đầu lại mà phất tay áo rời đi.
Diệp Thanh nằm rạp trên mặt đất. Đau đến cả buổi không đứng dậy được.
Tần Dĩ Duyệt đã nhìn cô ta như vậy, cho mấy người nhân viên cửa hàng ánh mắt ra hiệu.
Nhân viên cửa hàng nhao nhao tiến lên nâng Diệp Thanh dậy.
Diệp Thanh lắc lắc cái chân trật, khập khiễng mà đứng lên.
Ánh mắt tinh xảo, hiện tại, tràn đầy hận ý, "Tần Dĩ Duyệt, chuyện ngày hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cô!"
"Có gan thì làm rõ ra, đừng âm thầm làm mấy điều mờ ám! Kỹ thuật không bằng tôi, thành tích không bằng tôi, còn cả ngày giống như tôm tép nhãi nhép không đem đầu óc đặt ở chỗ đúng đắn, cô dựa vào cái gì cùng tôi tranh giành nhỉ?!"
Diệp Thanh tức giận mà nhìn cô, hận không thể làm cho ánh mắt có thể giết người, thì chắc chắn Tần Dĩ Duyệt sẽ bị giết một ngàn, một vạn lần.
Cuối cùng, chân Diệp Thanh cà nhắc, quay đầu đi ra ngoài.
Tần Dĩ Duyệt một lần nữa ngồi trở lại ghế sô pha ở trong, nghĩ đến những lời cô ta vừa mới nói.
Mặc dù không có ý hối hận, nhưng cô không thích những lời kia.
Tổn thương người là có ý gì?
Chu Tử Dương cho dù sau đó phản bội cô, nhưng cái cơ hội, những số tiền đó là cô nguyện ý cho hắn đấy.
Bọn họ từng ở cùng một chỗ, khi đó cũng có chút tốt đẹp thật sự.
Không thể bởi vì kết quả không tốt đẹp, thì không nhận, chối bỏ hết thảy những gì đã từng xảy ra.
Còn có cô giống như bị ngốc mà nói "Kỹ thuật không bằng tôi, thành tích không bằng tôi", cái mà người có thực lực chân chính sẽ nói, tất cả điều này đều là chuyện mà một nữa thiên tài ngu ngốc mới làm.
Tần Dĩ Duyệt chà xát mặt, cảm thấy lần này mặt mũi ném xa qua rồi.
Mặt Dương Nhã Vi không chút khách khí, mới từ trong phòng thử áo đi ra.
Tần Dĩ Duyệt phục hồi tinh thần, nhìn về phía Dương Nhã Vi, cười nói: "Đại mỹ nữ, cô em thật là xinh đẹp."
"Cậu không sao đấy chứ?" Dương Nhã Vi không xác định nói.
"Có thể có chuyện gì? Người bình thường cùng tớ chọi nhau, đều bị tinh thần không biết xấu hổ của tớ làm cho thua tơi tả." Tần Dĩ Duyệt nhìn từ trên xuống dưới, "Bộ này rất hợp với cậu, cậu thích không?"
"Thích thì cũng thích, chỉ là quá mắc."
Nhân viên cửa hàng giới thiệu nói: "Bốn ngàn tám không đắt lắm, lông dê đều đã được tỉ mỉ chọn lựa đấy, không chứa bất cứ thứ linh tinh gì. Áo khoác mặt ngoài hay là bên trong đã vượt qua bài kiểm tra chất lượng, hơn nữa còn chịu trách nhiệm miễn phí giặt giũ. Một cái áo khoác ngoài có thể mặc hơn vài chục năm, tính ra là không đắt đâu ạ."
"Còn chịu giặt sao?" Tần Dĩ Duyệt nghi ngờ nói.
Cô rất ít nghe nói cửa hàng còn có kiểu phục vụ như thế này.
"Đúng vậy, đúng là miễn phí giặt, không hạn số lần. Là nhà thiết kế yêu cầu như vậy đấy, hắn lo lắng khách hàng giặt áo không đúng, sẽ làm tổn hại quần áo, cho nên yêu cầu nhóm áo khoác ngoài dê nhung đều có thể miễn phí giặt."
Dương Nhã Vi nghe có chút động tâm, nhưng vẫn do dự giá cả.
Tần Dĩ Duyệt nói ra: "Gói lại đi, tôi mua cái này."
"Vâng vâng, tôi sẽ điều từ nhà kho một kiện hoàn toàn mới đến."
Dương Nhã Vi giữ chặt ví tiền của Tần Dĩ Duyệt, "Dĩ Duyệt, quá mắc."
"Sinh nhật cậu cũng sắp đến rồi. Vốn định đưa cậu đi ra ngoài chính là muốn mua cho quà sinh nhật cho cậu đấy, cái áo khoác ngoài này rất hợp với cậu, chút nữa lại mua quần với giày phối hợp nữa thì là được rồi."
"Quà sinh nhật là quà sinh nhật, không thể để cho cậu tốn kém như vậy được."
"Tớ hiện tại dù gì cũng là vợ của thổ hào rồi, để cho tớ có cảm giác như vậy có được không hả? Tớ cũng không phải mỗi ngày đều tặng đồ mắc như vậy mà, sau này cậu kết hôn tớ khẳng định trực tiếp gửi 200 đồng tiền lì xì, lễ vật đều không đưa."
Dương Nhã Vi thấy cô rất nghiêm túc, cũng không hề cự tuyệt, kiên trì nói: "Vậy quần, giày thì để tự tớ trả tiền."
"Điểm tâm sáng cậu bỏ tiền rồi, tớ tốt xấu cũng phải mua cho cậu cả người, thì tính toán mấy cái quần áo này làm gì?"
**
Hai người đi dạo một buổi sáng, ngoại trừ mua trọn vẹn cho Dương Nhã Vi quần áo bên ngoài, cũng mua đồ cho mình, bố mẹ, Tiểu Bảo.
Lúc đi ngang qua cửa hàng bán đồ nam, thì mua cho Hạ Kiều Yến cái cà vạt đỏ đắt tiền.
Tới trưa đi dạo xong cũng bỏ ra vài vạn.
Nhìn trong thẻ con số giảm không ít, Tần Dĩ Duyệt lại không có bao nhiêu cảm giác đau lòng.
Chính cô trong thẻ cũng có cái hai mươi mấy vạn, ngẫu nhiên xa xỉ một chút vẫn còn trong phạm vi cô có thể thừa nhận.
Tần Dĩ Duyệt về đến nhà, Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị đã nấu xong đồ ăn.
"Con trở về thời gian quá đúng." Tần Dĩ Duyệt bên cạnh cởi giày, nói.
"Ừ, con đem mấy thứ đó cất đi, rồi đi trên lầu gọi con rể cùng Tiểu Bảo Bối."
"Ủa? Dưới lầu con đâu có nhìn thấy xe của Kiều Yến đâu."
"Chắc là đổi xe rồi."
"Ah nha. Baba, mẹ con có mua đồ cho hai người nữa đó, chính mình bóc ra đi nha." Nói xong, Tần Dĩ Duyệt liền chạy lên lầu.
Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo đang ở trong phòng khách nhỏ lầu hai ngồi, một người làm việc, một người học tập, không khí vô cùng yên tĩnh, bình thản.
"Hai vị đại gia, xuống lầu ăn cơm đi."
"Đi chỗ nào chơi rồi hả?"
"Cùng Nhã Vi dạo phố. Nhanh xuống đi, em có mua quà cho hai người nữa đó, nhớ cho em một điểm cảm giác thành tựu khi tặng quà đó nhaaa."
Hạ Kiều Yến cười cười, khép Laptop lại.
Tiểu Bảo cũng cố nén xúc động muốn nhảy dựng lên, đem video xem xong một đoạn cuối cùng, mới nhảy dựng lên chạy xuống lầu.
Quà của Tiểu Bảo và Hạ Kiều Yến đã được Lạc Minh Mị để qua một bên rồi, nhìn Tiểu Bảo xuống, thì chỉ chỉ cái hộp lớn dài hơn một mét, "Bảo bối, bà ngoại vô cùng hiếu kỳ cái người mẹ không đáng tin của con có thể tặng cho con món quà gì, tranh thủ thời gian mở ra xem đi."
____________________________________________
TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN WATTPAD @GameSo_BBB
Vote và cmt để cổ vũ tớ nhé^^
Editor: Game Sơ (@GameSo_BBB)
Chương sau chúng ta cùng gặp bạn Ôn nữa nè =)))))
Diệp Thanh lui về phía sau hai bước, kéo ra khoảng cách, ôm lấy cánh tay Chu Tử Dương. Vẻ mặt diễu võ dương oai mà nhìn Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt hai tay vòng trước ngực mà nhìn hai người, "Diệp Thanh, đầu óc cô ở bên trong có cái hố to phải không? Cô đem cái loại đàn ông thấy lợi quên nghĩa, qua sông đoạn cầu làm bảo bối. Còn lặp đi lặp lại nhiều lần mà ở trước mặt tôi khoe khoang, thú vị lắm sao? Người đàn ông này ở bảy năm trước tôi đã đá đi rồi, mà cô lại đi thích cái loại cặn bã này. Cô có muốn biết hay không. Người đàn ông này ngay sau khi về nước ngày đầu tiên liền đến tìm tôi. Sau đó nói cô nói bậy không ít, xin tôi hãy tha thứ cho hắn? Cô không biết rằng tôi đã cảm tạ bao nhiêu khi mà năm đó cô giành hắn với tôi đâu, sợ là nếu không tôi còn phải buồn nôn trong một thời gian dài đó!"
Tần Dĩ Duyệt nói lời này khiến cho sắc mặt của Diệp Thanh và Chu Tử Dương đều thay đổi.
Diệp Thanh tức giận đến toàn thân run run."Tần Dĩ Duyệt, cô đừng tưởng rằng cô gả cho Hạ Kiều Yến, mọi sự sẽ thuận lợi, cô sớm muộn sẽ bị Hạ gia đá ra. Đến lúc đó tôi xem cô còn đắc ý được nữa không!"
"Chuyện sau này ai nắm chắc được chứ. Nhưng mà, tôi có thể xác định tôi nhất định so với cô còn mạnh hơn, giống như trước kia, một lần rồi lại một lần cô thua tôi! Chỉ cần có Tần Dĩ Duyệt tôi, hào quang của Diệp Thanh cô nhất định sẽ bị tôi che lấp!"
Diệp Thanh đúng là bị Tần Dĩ Duyệt chọc giận đến mất đi lý trí.
Cô thét chói tai, định xông lên muốn véo Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt mang giày đế thấp, so với cô ta động tác càng gọn gàng tự nhiên hơn nhiều.
Người hơi nghiêng, vọt đến phòng thử áo tương đối an toàn ở bên cạnh.
Diệp Thanh bởi vì cảm xúc vô cùng kích động. Chạy vài bước gót chân liền bị trật, cả người phốc ngã xuống đất.
Mấy người nhân viên cửa hàng ở bên cạnh nhịn không được cười ra tiếng.
Chu Tử Dương không ủng hộ mà nhìn Tần Dĩ Duyệt, đi lên đỡ Diệp Thanh.
Diệp Thanh lại chặn ngang qua tay Chu Tử Dương, không nắm được sức lực của mình, bàn tay trực tiếp đánh tới trên mặt Chu Tử Dương.
Chu Tử Dương vốn là bị Tần Dĩ Duyệt nói những lời kia như dao đâm vào người, hiện tại lại bị Diệp Thanh ở trước mặt mọi người vung cái tát.
Tính tình bắt đầu giận dữ, không quay đầu lại mà phất tay áo rời đi.
Diệp Thanh nằm rạp trên mặt đất. Đau đến cả buổi không đứng dậy được.
Tần Dĩ Duyệt đã nhìn cô ta như vậy, cho mấy người nhân viên cửa hàng ánh mắt ra hiệu.
Nhân viên cửa hàng nhao nhao tiến lên nâng Diệp Thanh dậy.
Diệp Thanh lắc lắc cái chân trật, khập khiễng mà đứng lên.
Ánh mắt tinh xảo, hiện tại, tràn đầy hận ý, "Tần Dĩ Duyệt, chuyện ngày hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cô!"
"Có gan thì làm rõ ra, đừng âm thầm làm mấy điều mờ ám! Kỹ thuật không bằng tôi, thành tích không bằng tôi, còn cả ngày giống như tôm tép nhãi nhép không đem đầu óc đặt ở chỗ đúng đắn, cô dựa vào cái gì cùng tôi tranh giành nhỉ?!"
Diệp Thanh tức giận mà nhìn cô, hận không thể làm cho ánh mắt có thể giết người, thì chắc chắn Tần Dĩ Duyệt sẽ bị giết một ngàn, một vạn lần.
Cuối cùng, chân Diệp Thanh cà nhắc, quay đầu đi ra ngoài.
Tần Dĩ Duyệt một lần nữa ngồi trở lại ghế sô pha ở trong, nghĩ đến những lời cô ta vừa mới nói.
Mặc dù không có ý hối hận, nhưng cô không thích những lời kia.
Tổn thương người là có ý gì?
Chu Tử Dương cho dù sau đó phản bội cô, nhưng cái cơ hội, những số tiền đó là cô nguyện ý cho hắn đấy.
Bọn họ từng ở cùng một chỗ, khi đó cũng có chút tốt đẹp thật sự.
Không thể bởi vì kết quả không tốt đẹp, thì không nhận, chối bỏ hết thảy những gì đã từng xảy ra.
Còn có cô giống như bị ngốc mà nói "Kỹ thuật không bằng tôi, thành tích không bằng tôi", cái mà người có thực lực chân chính sẽ nói, tất cả điều này đều là chuyện mà một nữa thiên tài ngu ngốc mới làm.
Tần Dĩ Duyệt chà xát mặt, cảm thấy lần này mặt mũi ném xa qua rồi.
Mặt Dương Nhã Vi không chút khách khí, mới từ trong phòng thử áo đi ra.
Tần Dĩ Duyệt phục hồi tinh thần, nhìn về phía Dương Nhã Vi, cười nói: "Đại mỹ nữ, cô em thật là xinh đẹp."
"Cậu không sao đấy chứ?" Dương Nhã Vi không xác định nói.
"Có thể có chuyện gì? Người bình thường cùng tớ chọi nhau, đều bị tinh thần không biết xấu hổ của tớ làm cho thua tơi tả." Tần Dĩ Duyệt nhìn từ trên xuống dưới, "Bộ này rất hợp với cậu, cậu thích không?"
"Thích thì cũng thích, chỉ là quá mắc."
Nhân viên cửa hàng giới thiệu nói: "Bốn ngàn tám không đắt lắm, lông dê đều đã được tỉ mỉ chọn lựa đấy, không chứa bất cứ thứ linh tinh gì. Áo khoác mặt ngoài hay là bên trong đã vượt qua bài kiểm tra chất lượng, hơn nữa còn chịu trách nhiệm miễn phí giặt giũ. Một cái áo khoác ngoài có thể mặc hơn vài chục năm, tính ra là không đắt đâu ạ."
"Còn chịu giặt sao?" Tần Dĩ Duyệt nghi ngờ nói.
Cô rất ít nghe nói cửa hàng còn có kiểu phục vụ như thế này.
"Đúng vậy, đúng là miễn phí giặt, không hạn số lần. Là nhà thiết kế yêu cầu như vậy đấy, hắn lo lắng khách hàng giặt áo không đúng, sẽ làm tổn hại quần áo, cho nên yêu cầu nhóm áo khoác ngoài dê nhung đều có thể miễn phí giặt."
Dương Nhã Vi nghe có chút động tâm, nhưng vẫn do dự giá cả.
Tần Dĩ Duyệt nói ra: "Gói lại đi, tôi mua cái này."
"Vâng vâng, tôi sẽ điều từ nhà kho một kiện hoàn toàn mới đến."
Dương Nhã Vi giữ chặt ví tiền của Tần Dĩ Duyệt, "Dĩ Duyệt, quá mắc."
"Sinh nhật cậu cũng sắp đến rồi. Vốn định đưa cậu đi ra ngoài chính là muốn mua cho quà sinh nhật cho cậu đấy, cái áo khoác ngoài này rất hợp với cậu, chút nữa lại mua quần với giày phối hợp nữa thì là được rồi."
"Quà sinh nhật là quà sinh nhật, không thể để cho cậu tốn kém như vậy được."
"Tớ hiện tại dù gì cũng là vợ của thổ hào rồi, để cho tớ có cảm giác như vậy có được không hả? Tớ cũng không phải mỗi ngày đều tặng đồ mắc như vậy mà, sau này cậu kết hôn tớ khẳng định trực tiếp gửi 200 đồng tiền lì xì, lễ vật đều không đưa."
Dương Nhã Vi thấy cô rất nghiêm túc, cũng không hề cự tuyệt, kiên trì nói: "Vậy quần, giày thì để tự tớ trả tiền."
"Điểm tâm sáng cậu bỏ tiền rồi, tớ tốt xấu cũng phải mua cho cậu cả người, thì tính toán mấy cái quần áo này làm gì?"
**
Hai người đi dạo một buổi sáng, ngoại trừ mua trọn vẹn cho Dương Nhã Vi quần áo bên ngoài, cũng mua đồ cho mình, bố mẹ, Tiểu Bảo.
Lúc đi ngang qua cửa hàng bán đồ nam, thì mua cho Hạ Kiều Yến cái cà vạt đỏ đắt tiền.
Tới trưa đi dạo xong cũng bỏ ra vài vạn.
Nhìn trong thẻ con số giảm không ít, Tần Dĩ Duyệt lại không có bao nhiêu cảm giác đau lòng.
Chính cô trong thẻ cũng có cái hai mươi mấy vạn, ngẫu nhiên xa xỉ một chút vẫn còn trong phạm vi cô có thể thừa nhận.
Tần Dĩ Duyệt về đến nhà, Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị đã nấu xong đồ ăn.
"Con trở về thời gian quá đúng." Tần Dĩ Duyệt bên cạnh cởi giày, nói.
"Ừ, con đem mấy thứ đó cất đi, rồi đi trên lầu gọi con rể cùng Tiểu Bảo Bối."
"Ủa? Dưới lầu con đâu có nhìn thấy xe của Kiều Yến đâu."
"Chắc là đổi xe rồi."
"Ah nha. Baba, mẹ con có mua đồ cho hai người nữa đó, chính mình bóc ra đi nha." Nói xong, Tần Dĩ Duyệt liền chạy lên lầu.
Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo đang ở trong phòng khách nhỏ lầu hai ngồi, một người làm việc, một người học tập, không khí vô cùng yên tĩnh, bình thản.
"Hai vị đại gia, xuống lầu ăn cơm đi."
"Đi chỗ nào chơi rồi hả?"
"Cùng Nhã Vi dạo phố. Nhanh xuống đi, em có mua quà cho hai người nữa đó, nhớ cho em một điểm cảm giác thành tựu khi tặng quà đó nhaaa."
Hạ Kiều Yến cười cười, khép Laptop lại.
Tiểu Bảo cũng cố nén xúc động muốn nhảy dựng lên, đem video xem xong một đoạn cuối cùng, mới nhảy dựng lên chạy xuống lầu.
Quà của Tiểu Bảo và Hạ Kiều Yến đã được Lạc Minh Mị để qua một bên rồi, nhìn Tiểu Bảo xuống, thì chỉ chỉ cái hộp lớn dài hơn một mét, "Bảo bối, bà ngoại vô cùng hiếu kỳ cái người mẹ không đáng tin của con có thể tặng cho con món quà gì, tranh thủ thời gian mở ra xem đi."
____________________________________________
TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN WATTPAD @GameSo_BBB
Vote và cmt để cổ vũ tớ nhé^^
Editor: Game Sơ (@GameSo_BBB)
Chương sau chúng ta cùng gặp bạn Ôn nữa nè =)))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook