Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu
-
Chương 49: Em ở bên cạnh con là được
Tần Dĩ Duyệt nhận ra rằng, Hạ Kiều Yến thật đúng là một thổ hào sinh hoạt vô cùng có quy luật, vì Tiểu Bảo mà có thể điều động thời gian, đem công việc và xã giao của anh toàn bộ biến thành một người bố bình thường có thể cùng con mình sống chung một chỗ.
Ngay cả một bác sĩ nhỏ như cô làm không được. Hạ Kiều Yến bận rộn như vậy mà lại làm được.
Ba người ngồi vào bên cạnh bàn ăn, cùng một chỗ ăn điểm tâm.
Ăn xong, Hạ Kiều Yến lên tiếng nói: "Anh hôm nay đi ra ngoài xử lý một chút chuyện. Em chăm sóc Tiểu Bảo nhé."
"Em ban ngày về nhà, dẫn Tiểu Bảo đi qua không có vấn đề gì đúng không?"
"Không có việc gì. Em ở bên cạnh con là được."
"Ừ. Vậy em cũng không có vấn đề gì rồi."
Hạ Kiều Yến nói xong, lên lầu thay quần áo đi làm.
Tần Dĩ Duyệt ăn xong bữa sáng, cùng Tiểu Bảo đến hoa viên tưới cây, sau đó lái xe về nhà.
Tiểu Bảo ở trên ipad nhỏ viết: "Baba nói bà ngoại sinh bệnh rồi. Có thật không vậy mẹ?"
"Bà ngoại có chút cả, có lẽ gặp được con, bà ấy sẽ tốt lên thôi."
Khuôn mặt nhỏ đầy thịt của Tiểu Bảo biểu cảm hiện lên có chút uốn éo. Một hồi lâu mới viết: "Con cũng không phải bác sĩ."
"Nhưng bà ngoại thích con mà. Bà ấy mà gặp được con chắc chắn sẽ thật vui vẻ, bệnh cũng sẽ rất nhanh hết."
Tiểu Bảo gật đầu, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Ngoài cửa sổ đang có một chiếc xe buýt lái ngang qua. Bên trong có tràn đầy người.
Tiểu Bảo biểu cảm có chút khẩn trương.
Tần Dĩ Duyệt cảm giác được Tiểu Bảo khác thường. Đem cái động tác nhỏ này nhớ ở trong lòng.
Lúc Tần Dĩ Duyệt nắm bàn tay nhỏ của Tiểu Bảo về đến nhà. Lạc Minh Mị đã ở trong phòng bếp bận rộn rồi.
Tần Dĩ Duyệt thấy thế, bất mãn nói: "Lạc phu nhân. Thân thể của người còn chưa khỏe mà bay nhảy cái gì? Có chuyện gì thì để con làm! Có thể để cho con có cảm giác rằng mình còn tồn tại không vậy ạ?"
"Biết rõ cháu ngoại của mẹ sắp đến, mẹ không thể làm món bánh ngọt sở trường của mẹ cho cháu mình được sao?" Lạc Minh Mị khẽ nói.
Tần Dĩ Duyệt để cho Tiểu Bảo tự do hoạt động, sau đó đi vào phòng bếp, dùng tay sờ lên trán Lạc Minh Mị, "Khá tốt. Không có phát sốt."
"Tố chất thân thể của mẹ coi như cũng được lắm đó." Lạc Minh Mị nói xong cười tủm tỉm mà đem bánh ngọt vừa rắc bơ lên cùng nước hoa quả mang sang, "Bảo bối, nếm thử bánh ngọt bà ngoại vừa làm này."
Tiểu Bảo hai mắt có chút sáng lên mà nhìn bánh ngọt, viết: "Mẹ con cũng đã làm."
"Mẹ con làm nhất định không ngon bằng bà ngoại con làm."
Tần Dĩ Duyệt nhẹ ho khan vài tiếng, "Khục khục, con vẫn còn ở hiện trường, nói chuyện làm ơn chú ý một chút."
"Có cháu ngoại của mẹ ở đây, con đã trở nên trong suốt rồi."
Tần Dĩ Duyệt không để ý mà nhún nhún vai, nhìn thấy Tiểu Bảo cũng không bài xích Lạc Minh Mị, vì vậy nên cô lên lầu đến phòng sách mà cô cùng bố cô dùng chung, xem thử có thể tìm thêm được một ít manh mối hay không.
Tần Dĩ Duyệt đem thiết kế của bố mình lật xem một hồi, sau đó ngồi vào ghế sau cái bàn, mở ngăn kéo bên phải.
Bố cô mặc dù sẽ dùng điện thoại để lưu số điện thoại, nhưng ông ấy vẫn sẽ đem số điện thoại ghi trên một danh bạ điện thoại riêng biệt, thuận tiện tìm kiếm và sao lưu.
Tần Dĩ Duyệt mở ra cuốn sổ nhỏ xinh xắn ghi các số điện thoại, tìm được một số điện thoại của người đồng nghiệp có quan hệ tốt với bố mình, gọi sang.
Điện thoại rất nhanh kết nối được.
Tần Dĩ Duyệt nói: "Chú Hà, chào chú. Con là Tần Dĩ Duyệt."
"Tiểu Duyệt, chào con. Con gọi điện thoại tìm chú, là muốn nghe chuyện của baba con sao?"
"Đúng rồi ạ, baba con đột nhiên phát sinh chuyện như vậy, con cùng mẹ của con nhất thời cũng không biết nên xử lý như thế nào? Bất đắc dĩ chỉ có thể tìm chú Hà nghe ngóng một chút, xem thử có có biện pháp nào có thể giải quyết chuyện này hay không."
"Chuyện này chú gần đây cũng đang xem chừng, những người đó cố ý hại ba của con đấy, bọn họ có cái gọi là những chứng cớ đó, chú đều đã nhìn thấy. Người ngoài nghề không biết bên trong nặng nhẹ, tin tưởng những chứng cớ kia, người trong nghề này chỉ cần cẩn thận là sẽ biết rõ."
Tần Dĩ Duyệt nghe vậy không khỏi có chút sốt ruột, "Nếu như tòa án bên kia tìm những chuyên gia trong ngành vừa lúc bị những người kia mua chuộc, baba con sẽ rất nguy hiểm."
"Đúng vậy, cái này cũng chính là chỗ chú lo lắng đấy. Bất quá, hôm nay chú nghe được một ít tiếng gió, khiến cho chú yên tâm không ít."
"Âm thanh của ngọn gió nào đây ạ?"
"Người của Khổng gia đã tham dự chuyện này, nói là sẽ phái chuyên gia xem xét."
"Khổng gia?" Tần Dĩ Duyệt có chút giật mình, bố cô làm việc trong ngành xây dựng, cô mưa dầm thấm đất cũng hiểu rõ một ít chuyện trong ngành công nghiệp xây dựng này.
Địa vị của Khổng gia ở trong ngành công nghiệp xây dựng này, giống như địa vị của Vạn Đạt[1] trong ngành điện ảnh.
Vạn Đạt không muốn làm một bộ phim có phòng bán vé, có thể đạt được bằng cách giảm số lượng phim.
Tương tự, Khổng gia không muốn cho một kỹ sư xây dựng thuận lợi ở trong cái nghề này sinh tồn, cũng chỉ là búng tay một cái mà thôi.
"Đúng. Bất kỳ người nào mà Khổng gia phái đến, đối với bố con đều là có lợi mà vô hại. Con nói mẹ con đừng lo lắng, bố của con rất nhanh là có thể đi ra."
"Cảm ơn chú Hà."
"Chú chuyện gì cũng không có làm, không cần cám ơn chú đâu. Có cái gì mới, chú sẽ gọi điện thoại cho con hoặc mẹ con, con nói cho mẹ con, đừng để bà ấy lo lắng."
"Vâng ạ."
Tần Dĩ Duyệt đợi người bên kia tắt máy, cô mới để điện thoại di động xuống.
Trong đầu rất nhanh tự hỏi tại sao chuyện này lại trở nên như vậy.
Kỳ thật, đáp án rất rất dễ dàng nhìn thấy được.
Hạ Kiều Yến ở sau lưng thúc đẩy chuyện này!
Điều này cũng làm cho cô càng thêm mờ mịt cùng hoang mang rồi.
Nếu như nói cô bởi vì Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo làm mất đi trong sạch, còn có tại trong tình huống không biết rõ bị kết hôn.
Nếu nói hai chuyện này, Hạ Kiều Yến đúng là đã mắc nợ cô.
Nhưng sau đó 200 triệu cùng một cái hôn lễ long trọng, cũng xem như là đền bù rồi.
Hiện tại Hạ Kiều Yến lại còn vì cô mà sử dụng người của mình.
Tần Dĩ Duyệt nói trong lòng không có một chút xúc động, quỷ cũng không tin.
**
Hạ Kiều Yến đem xe dừng ở cửa lớn của Tiêu Dao các, đem chìa khóa xe giao cho người giữ cửa, sau đó trực tiếp tiến vào phòng riêng của Tiêu Dao các.
Trong phòng lớn, đã có bốn người ở bên trong rồi.
Tới gần cửa ra vào, một người đàn ông đứng lên, cười nói: "Nhị ca, anh cuối cùng cũng đến rồi. Hiện tại gặp mặt anh một lần, không thua gì gặp mặt tổng thống nước Mỹ đâu đó."
"Cậu vừa ra nước ngoài, đã đi hơn mười năm không trở lại. Thật vất vả mới có thể về đây một lần, anh có thể không đến sao?" Hạ Kiều Yến nhìn Từ Mạc Á, ở bên cạnh anh ta ngồi xuống, "Lần này định ở đây bao lâu?"
"Xử lý xong công việc em sẽ trở về."
"Cậu không tính ở lại đây sao?"
"Ở nước ngoài trong thời gian dài, đã cảm thấy quen thuộc rồi." Từ Mạc Á vuốt vuốt ly đế cao trong tay, ở trong lô ghế mờ nhạt hiện ra vài phần u buồn.
"Cậu đã thích, anh cũng không nói cái gì. Cho dù cậu không ở trong nước, có cái gì muốn giúp đỡ, cứ việc nói thẳng."
Từ Mạc Á cười cười, "Nhị ca, anh không giống trước đây nữa rồi."
"Mấy người chúng ta cũng có giống khi xưa đâu." Hạ Kiều Yến uống ly rượu, nhìn về phía đối diện Khổng Tu Thanh có Ôn Cố đang ngủ kế bên, giương cái cằm lên, hỏi "Ôn Cố làm sao vậy? Giữa ban ngày lại say rượu."
Khổng Tu Thanh nhếch miệng, "Có người phụ nữ chạy theo người khác chứ sao."
"Lan Phi?"
"Không phải cô ấy, còn có thể là ai chứ." Khổng Tu Thanh nói xong, tức giận mà chà xát mặt Ôn Cố, "Anh nói xem tiểu tử này có phải là rảnh rỗi đi tìm đường chết hay không? Người phụ nữ như Lan Phi mà thằng nhóc này còn có gì không vừa ý chứ? Từ đại học đến bây giờ cô ấy đều vì cậu ta làm biết bao nhiêu chuyện, cậu ta ở bên ngoài bao dưỡng tiểu minh tinh, cùng một đống phụ nữ dây dưa không rõ. Mấy người phụ nữ đó cầm hình ảnh ướt át đến Ôn gia náo loạn, cũng là Lan Phi dọn dẹp cho đấy. Hiện tại tốt rồi, người ta muốn kết hôn, cậu ta lại không muốn."
-----------------------------------
[1]: Vạn Đạt: Tập đoàn Đại Liên Vạn Đạt là một đế chế kinh doanh hùng mạnh, đa ngành, từ bất động sản cho đến truyền thông với giá trị lên đến 634 tỷ tệ (tương đương 91,7 tỷ USD). Là tập đoàn nắm giữ hệ thống rạp chiếu phim AMC, hệ thống rạp lớn thứ hai được mua từ Mỹ
Ngay cả một bác sĩ nhỏ như cô làm không được. Hạ Kiều Yến bận rộn như vậy mà lại làm được.
Ba người ngồi vào bên cạnh bàn ăn, cùng một chỗ ăn điểm tâm.
Ăn xong, Hạ Kiều Yến lên tiếng nói: "Anh hôm nay đi ra ngoài xử lý một chút chuyện. Em chăm sóc Tiểu Bảo nhé."
"Em ban ngày về nhà, dẫn Tiểu Bảo đi qua không có vấn đề gì đúng không?"
"Không có việc gì. Em ở bên cạnh con là được."
"Ừ. Vậy em cũng không có vấn đề gì rồi."
Hạ Kiều Yến nói xong, lên lầu thay quần áo đi làm.
Tần Dĩ Duyệt ăn xong bữa sáng, cùng Tiểu Bảo đến hoa viên tưới cây, sau đó lái xe về nhà.
Tiểu Bảo ở trên ipad nhỏ viết: "Baba nói bà ngoại sinh bệnh rồi. Có thật không vậy mẹ?"
"Bà ngoại có chút cả, có lẽ gặp được con, bà ấy sẽ tốt lên thôi."
Khuôn mặt nhỏ đầy thịt của Tiểu Bảo biểu cảm hiện lên có chút uốn éo. Một hồi lâu mới viết: "Con cũng không phải bác sĩ."
"Nhưng bà ngoại thích con mà. Bà ấy mà gặp được con chắc chắn sẽ thật vui vẻ, bệnh cũng sẽ rất nhanh hết."
Tiểu Bảo gật đầu, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Ngoài cửa sổ đang có một chiếc xe buýt lái ngang qua. Bên trong có tràn đầy người.
Tiểu Bảo biểu cảm có chút khẩn trương.
Tần Dĩ Duyệt cảm giác được Tiểu Bảo khác thường. Đem cái động tác nhỏ này nhớ ở trong lòng.
Lúc Tần Dĩ Duyệt nắm bàn tay nhỏ của Tiểu Bảo về đến nhà. Lạc Minh Mị đã ở trong phòng bếp bận rộn rồi.
Tần Dĩ Duyệt thấy thế, bất mãn nói: "Lạc phu nhân. Thân thể của người còn chưa khỏe mà bay nhảy cái gì? Có chuyện gì thì để con làm! Có thể để cho con có cảm giác rằng mình còn tồn tại không vậy ạ?"
"Biết rõ cháu ngoại của mẹ sắp đến, mẹ không thể làm món bánh ngọt sở trường của mẹ cho cháu mình được sao?" Lạc Minh Mị khẽ nói.
Tần Dĩ Duyệt để cho Tiểu Bảo tự do hoạt động, sau đó đi vào phòng bếp, dùng tay sờ lên trán Lạc Minh Mị, "Khá tốt. Không có phát sốt."
"Tố chất thân thể của mẹ coi như cũng được lắm đó." Lạc Minh Mị nói xong cười tủm tỉm mà đem bánh ngọt vừa rắc bơ lên cùng nước hoa quả mang sang, "Bảo bối, nếm thử bánh ngọt bà ngoại vừa làm này."
Tiểu Bảo hai mắt có chút sáng lên mà nhìn bánh ngọt, viết: "Mẹ con cũng đã làm."
"Mẹ con làm nhất định không ngon bằng bà ngoại con làm."
Tần Dĩ Duyệt nhẹ ho khan vài tiếng, "Khục khục, con vẫn còn ở hiện trường, nói chuyện làm ơn chú ý một chút."
"Có cháu ngoại của mẹ ở đây, con đã trở nên trong suốt rồi."
Tần Dĩ Duyệt không để ý mà nhún nhún vai, nhìn thấy Tiểu Bảo cũng không bài xích Lạc Minh Mị, vì vậy nên cô lên lầu đến phòng sách mà cô cùng bố cô dùng chung, xem thử có thể tìm thêm được một ít manh mối hay không.
Tần Dĩ Duyệt đem thiết kế của bố mình lật xem một hồi, sau đó ngồi vào ghế sau cái bàn, mở ngăn kéo bên phải.
Bố cô mặc dù sẽ dùng điện thoại để lưu số điện thoại, nhưng ông ấy vẫn sẽ đem số điện thoại ghi trên một danh bạ điện thoại riêng biệt, thuận tiện tìm kiếm và sao lưu.
Tần Dĩ Duyệt mở ra cuốn sổ nhỏ xinh xắn ghi các số điện thoại, tìm được một số điện thoại của người đồng nghiệp có quan hệ tốt với bố mình, gọi sang.
Điện thoại rất nhanh kết nối được.
Tần Dĩ Duyệt nói: "Chú Hà, chào chú. Con là Tần Dĩ Duyệt."
"Tiểu Duyệt, chào con. Con gọi điện thoại tìm chú, là muốn nghe chuyện của baba con sao?"
"Đúng rồi ạ, baba con đột nhiên phát sinh chuyện như vậy, con cùng mẹ của con nhất thời cũng không biết nên xử lý như thế nào? Bất đắc dĩ chỉ có thể tìm chú Hà nghe ngóng một chút, xem thử có có biện pháp nào có thể giải quyết chuyện này hay không."
"Chuyện này chú gần đây cũng đang xem chừng, những người đó cố ý hại ba của con đấy, bọn họ có cái gọi là những chứng cớ đó, chú đều đã nhìn thấy. Người ngoài nghề không biết bên trong nặng nhẹ, tin tưởng những chứng cớ kia, người trong nghề này chỉ cần cẩn thận là sẽ biết rõ."
Tần Dĩ Duyệt nghe vậy không khỏi có chút sốt ruột, "Nếu như tòa án bên kia tìm những chuyên gia trong ngành vừa lúc bị những người kia mua chuộc, baba con sẽ rất nguy hiểm."
"Đúng vậy, cái này cũng chính là chỗ chú lo lắng đấy. Bất quá, hôm nay chú nghe được một ít tiếng gió, khiến cho chú yên tâm không ít."
"Âm thanh của ngọn gió nào đây ạ?"
"Người của Khổng gia đã tham dự chuyện này, nói là sẽ phái chuyên gia xem xét."
"Khổng gia?" Tần Dĩ Duyệt có chút giật mình, bố cô làm việc trong ngành xây dựng, cô mưa dầm thấm đất cũng hiểu rõ một ít chuyện trong ngành công nghiệp xây dựng này.
Địa vị của Khổng gia ở trong ngành công nghiệp xây dựng này, giống như địa vị của Vạn Đạt[1] trong ngành điện ảnh.
Vạn Đạt không muốn làm một bộ phim có phòng bán vé, có thể đạt được bằng cách giảm số lượng phim.
Tương tự, Khổng gia không muốn cho một kỹ sư xây dựng thuận lợi ở trong cái nghề này sinh tồn, cũng chỉ là búng tay một cái mà thôi.
"Đúng. Bất kỳ người nào mà Khổng gia phái đến, đối với bố con đều là có lợi mà vô hại. Con nói mẹ con đừng lo lắng, bố của con rất nhanh là có thể đi ra."
"Cảm ơn chú Hà."
"Chú chuyện gì cũng không có làm, không cần cám ơn chú đâu. Có cái gì mới, chú sẽ gọi điện thoại cho con hoặc mẹ con, con nói cho mẹ con, đừng để bà ấy lo lắng."
"Vâng ạ."
Tần Dĩ Duyệt đợi người bên kia tắt máy, cô mới để điện thoại di động xuống.
Trong đầu rất nhanh tự hỏi tại sao chuyện này lại trở nên như vậy.
Kỳ thật, đáp án rất rất dễ dàng nhìn thấy được.
Hạ Kiều Yến ở sau lưng thúc đẩy chuyện này!
Điều này cũng làm cho cô càng thêm mờ mịt cùng hoang mang rồi.
Nếu như nói cô bởi vì Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo làm mất đi trong sạch, còn có tại trong tình huống không biết rõ bị kết hôn.
Nếu nói hai chuyện này, Hạ Kiều Yến đúng là đã mắc nợ cô.
Nhưng sau đó 200 triệu cùng một cái hôn lễ long trọng, cũng xem như là đền bù rồi.
Hiện tại Hạ Kiều Yến lại còn vì cô mà sử dụng người của mình.
Tần Dĩ Duyệt nói trong lòng không có một chút xúc động, quỷ cũng không tin.
**
Hạ Kiều Yến đem xe dừng ở cửa lớn của Tiêu Dao các, đem chìa khóa xe giao cho người giữ cửa, sau đó trực tiếp tiến vào phòng riêng của Tiêu Dao các.
Trong phòng lớn, đã có bốn người ở bên trong rồi.
Tới gần cửa ra vào, một người đàn ông đứng lên, cười nói: "Nhị ca, anh cuối cùng cũng đến rồi. Hiện tại gặp mặt anh một lần, không thua gì gặp mặt tổng thống nước Mỹ đâu đó."
"Cậu vừa ra nước ngoài, đã đi hơn mười năm không trở lại. Thật vất vả mới có thể về đây một lần, anh có thể không đến sao?" Hạ Kiều Yến nhìn Từ Mạc Á, ở bên cạnh anh ta ngồi xuống, "Lần này định ở đây bao lâu?"
"Xử lý xong công việc em sẽ trở về."
"Cậu không tính ở lại đây sao?"
"Ở nước ngoài trong thời gian dài, đã cảm thấy quen thuộc rồi." Từ Mạc Á vuốt vuốt ly đế cao trong tay, ở trong lô ghế mờ nhạt hiện ra vài phần u buồn.
"Cậu đã thích, anh cũng không nói cái gì. Cho dù cậu không ở trong nước, có cái gì muốn giúp đỡ, cứ việc nói thẳng."
Từ Mạc Á cười cười, "Nhị ca, anh không giống trước đây nữa rồi."
"Mấy người chúng ta cũng có giống khi xưa đâu." Hạ Kiều Yến uống ly rượu, nhìn về phía đối diện Khổng Tu Thanh có Ôn Cố đang ngủ kế bên, giương cái cằm lên, hỏi "Ôn Cố làm sao vậy? Giữa ban ngày lại say rượu."
Khổng Tu Thanh nhếch miệng, "Có người phụ nữ chạy theo người khác chứ sao."
"Lan Phi?"
"Không phải cô ấy, còn có thể là ai chứ." Khổng Tu Thanh nói xong, tức giận mà chà xát mặt Ôn Cố, "Anh nói xem tiểu tử này có phải là rảnh rỗi đi tìm đường chết hay không? Người phụ nữ như Lan Phi mà thằng nhóc này còn có gì không vừa ý chứ? Từ đại học đến bây giờ cô ấy đều vì cậu ta làm biết bao nhiêu chuyện, cậu ta ở bên ngoài bao dưỡng tiểu minh tinh, cùng một đống phụ nữ dây dưa không rõ. Mấy người phụ nữ đó cầm hình ảnh ướt át đến Ôn gia náo loạn, cũng là Lan Phi dọn dẹp cho đấy. Hiện tại tốt rồi, người ta muốn kết hôn, cậu ta lại không muốn."
-----------------------------------
[1]: Vạn Đạt: Tập đoàn Đại Liên Vạn Đạt là một đế chế kinh doanh hùng mạnh, đa ngành, từ bất động sản cho đến truyền thông với giá trị lên đến 634 tỷ tệ (tương đương 91,7 tỷ USD). Là tập đoàn nắm giữ hệ thống rạp chiếu phim AMC, hệ thống rạp lớn thứ hai được mua từ Mỹ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook