Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu
-
Chương 43: Tiểu Bảo mất khống chế
Sau khi mọi người ăn xong bữa tối, Tần Dĩ Duyệt lên lầu giúp Tiểu Bảo tắm rửa.
Nhìn xem thân thể trắng non nõn của nhóc ngồi trong bồn tắm riêng thiết kế cho trẻ, lòng cô không nhịn được thắt chặt lại.
Cô cuối cùng vẫn không rõ đến tột cùng là vì chuyện gì có thể khiến cho một đứ trẻ ba tuổi không muốn mở miệng nói chuyện.
Tiểu Bảo thấy Tần Dĩ Duyệt không nói lời nào, nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn cô.
Tần Dĩ Duyệt cầm khăn tắm rộng thùng thình, đem tiểu gia hỏa ướt sũng quấn lại, đặt trên đầu gối.
Sau đó lại dùng một cái khăn lông khác nhẹ nhàng làm khô tóc nhóc.
Lúc gần khô, Tần Dĩ Duyệt dùng tay thoáng cót két một phát.
Tiểu Bảo thân thể run rẩy, bắt đầu vặn vẹo.
Tần Dĩ Duyệt một tay giữ nhóc, một tay nhẹ nhàng mà ở dưới nách của nhóc, ở trên bàn chân nhỏ gãi nhẹ.
Tiểu Bảo mới đầu vặn vẹo vài cái, sau đó thân thể của nhóc đột nhiên bất động rồi, vẻ mặt sợ hãi mà nhìn Tần Dĩ Duyệt, biểu cảm vô cùng sợ hãi.
Tần Dĩ Duyệt cảm thấy được tình trạng của nhóc, động tác trên tay dừng lại.
Vừa muốn an ủi, chợt nghe đến tiếng thét thảm thiết chói tai của Tiểu Bảo.
Dưới lầu Hạ Kiều Yến cùng Lưu Tử Xuyên đang tại thảo luận để chút nữa kiểm tra.
Công việc ra sao, như thế nào khai triển,mở rộng. Chợt nghe đến tiếng thét chói tai của Tiểu Bảo.
Hạ Kiều Yến bước nhanh lên lầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn phát tím mà thét chói tai. Bộ dáng hết sức đau đớn.
"Cô đã làm gì với nó?" Hạ Kiều Yến âm thanh lạnh lùng nói, đem Tiểu Bảo từ trong tay Tần Dĩ Duyệt ôm lấy.
Tần Dĩ Duyệt bị ngữ khí lạnh lùng của anh đâm vào trong lòng, đau xót, nhưng nhìn thấy Tiểu Bảo như vậy, lại rất lo lắng."Tôi cũng không biết là tình huống như thế nào. Thằng bé đột nhiên cứ như vậy rồi."
Hạ Kiều Yến nhìn cô một cái, ôm Tiểu Bảo trở lại phòng.
"Không có việc gì rồi. Ba ba ở chỗ này, nghe lời. Không có người có thể gây tổn thương cho con. Biết không?" Hạ Kiều Yến ôm thân thể nho nhỏ, bên cạnh nhẹ giọng dỗ dành.
Bình thường từ thanh âm lười biếng, lúc này càng thêm trầm thấp, dịu dàng vô cùng.
Tần Dĩ Duyệt nhìn bóng lưng của Hạ Kiều Yến, đem chút đau lòng nuốt xuống, rất nhanh thu dọn đồ vật trong phòng tắm.
Tiểu Bảo được Hạ Kiều Yến dỗ dành, tiếng thét chói tai dần dần biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng chầm chậm từ tím tái trở nên hồng hào như cũ, thân thể cũng không hề run rẩy, ngoan ngoãn mà để Hạ Kiều Yến ôm mình.
Đem khuôn mặt nhỏ dụi vào cổ Hạ Kiều Yến, đôi cánh tay mập mạp ôm lấy cổ Hạ Kiều Yến thật chặt.
Hạ Kiều Yến bàn tay lớn vỗ nhẹ lưng nhỏ, "Ngoan, đừng sợ. Baba sẽ ở cùng con, sẽ không lại để cho con ở một mình."
Hạ Kiều Yến cứ như vậy thấp giọng dỗ dành Tiểu Bảo gần một giờ, Tiểu Bảo mới ngủ.
Hạ Kiều Yến lúc này mới nhẹ chân nhẹ tay mà cho thay bộ quần áo ngủ cho nhóc, đem nhóc đặt trên giường nhỏ của mình.
Lưu Tử Xuyên thừa dịp đúng lúc này làm kiểm tra toàn thân cho Tiểu Bảo, "Tâm lý kiểm tra các thứ, đợi lúc cảm xúc Tiểu Bảo ổn định làm tiếp, khi có báo cáo, tôi sẽ tới sau."
"Vất vả rồi."
"Hạ tiên sinh quá khách khí, thời gian không còn sớm, sẽ không quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, gặp lại sau."
Quản gia tiễn Lưu Tử Xuyên rời đi.
Tần Dĩ Duyệt nhìn về phía Tiểu Bảo đang ngủ cùng Hạ Kiều Yến ngồi ở bên giường ánh mắt không rời Tiểu Bảo, nói: "Thật xin lỗi, tôi không biết sẽ trở thành như vậy."
Hạ Kiều Yến tay chậm rãi vuốt tay thịt của Tiểu Bảo, "Lời nói vừa rồi của anh làm em khó chịu?"
Tần Dĩ Duyệt không nghĩ tới anh sẽ hỏi cái này, chậm chạp nói: "Không có."
"Sau khi gặp được em, thằng bé cũng rất ít khi xuất hiện tình trạng đột nhiên thét lên, anh cho rằng thằng bé đã có thể hoàn toàn tiếp nhận em rồi. Không nghĩ tới, vẫn chưa được."
"Có phải là do tôi vừa rồi làm một vài động tác không nên làm với nhóc, khiến cho nhóc nhớ ra cái gì đó?"
"Em đã làm cái gì?" Hạ Kiều Yến sắc mặt trở nên nghiêm túc.
"Tôi vừa rồi chỉ thoáng cót két một phát, vừa mới bắt đầu nhóc trốn tránh, trong chốc lát, đã bắt đầu thét lên. Đây là do nhóc nhớ tới chuyện trước kia, hay là vì trong tình huống chống cự không được, chỉ có thể thét lên để diễn tả?" Tần Dĩ Duyệt nghiêm túc nói.
"Lúc Tiểu Bảo gặp chuyện không may, mọi người đều không ở bên người nó, sau khi anh gấp gáp đến bệnh viện, thằng bé chỉ ôm anh khóc. Từ lúc đó, nó không thể tiếp nhận đụng chạm của ai khác, cũng không mở miệng nói chuyện nữa."
"Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Tần Dĩ Duyệt có chút tò mò.
Cô muốn, biết được rõ ràng chuyện Tiểu Bảo trải qua chuyện không may, sẽ biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Hôm nay quá muộn, em nghỉ ngơi trước, lúc sau anh sẽ nói cho em biết." Hạ Kiều Yến giọng nhàn nhạt nói.
Tần Dĩ Duyệt nhìn thấy Hạ Kiều Yến không có ý muốn tiếp tục nói chuyện với nhau, nói: "Tôi đi ngủ, có chuyện gì cần giúp đỡ thì kêu tôi."
"Được."
Tần Dĩ Duyệt mở cửa đi ra ngoài, nghĩ đến bộ dạng Tiểu Bảo khi nãy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
**
Hôm sau.
Tần Dĩ Duyệt dậy thật sớm, Lưu thẩm đã ở phòng bếp làm điểm tâm rồi.
Tần Dĩ Duyệt gõ cửa phòng Tiểu Bảo.
Sau đó có chút thấp thỏm không yên, bất an mà đứng ở trước cửa chờ.
Chỉ chốc lát sau bên trong có tiếng bước chân, ngay sau đó cửa phòng liền được mở ra, là Hạ Kiều Yến, mặt anh có chút mệt mỏi.
Hiển nhiên tối hôm qua cũng không có nghỉ ngơi thật tốt.
"Anh tối hôm qua không ngủ?"
"Ngủ một chút rồi."
"Tiểu Bảo có khỏe không?"
"Trước mắt cảm xúc vẫn chưa ổn định, em ăn điểm tâm trước, không cần chờ."
"Không cần đi bệnh viện xem thử sao?"
"Đúng lúc này đi sẽ chỉ làm tâm tình của nó lần nữa sụp đổ, tự ổn định mới có thể làm tâm lý khai thông."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu, đi xuống lầu ăn sáng trước.
**
Hạ Kiều Yến đi trở về bên giường Tiểu Bảo, Tiểu Bảo mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Hai giây sau phút chốc liền ngồi bật dậy, cái đầu nhỏ bốn phía chuyển động, đến khi thấy được Hạ Kiều Yến, khuôn mặt khẩn trương mới buông xuống.
Hạ Kiều Yến ngồi vào bên cạnh nhóc, giọng ấm áp hỏi: "Còn khó chịu hơn sao?"
Tiểu Bảo không có trả lời, bò vào trong ngực Hạ Kiều Yến, ôm lấy anh thật chặt.
Hạ Kiều Yến sờ lên mái tóc mềm mại của nhóc, không có đẩy ra.
Tiểu gia hỏa này mỗi lần bị hù dọa sẽ cực kỳ dính người anh, căn bản không có rời khỏi anh nửa bước.
Hạ Kiều Yến trấn an Tiểu Bảo sau một lúc mới lên tiếng: "Hôm nay trụ sở chính sẽ mở cuộc họp tổng kết hằng năm, baba không thể vắng họp. Con nguyện ý đi cùng baba sao?"
Tiểu Bảo thân thể nhỏ run rẩy, do dự mà nhẹ gật đầu.
"Vậy thì bắt đầu rửa mặt đánh răng, ăn hết bữa sáng rồi đi. Mẹ còn ở dưới lầu chờ đây này."
Tiểu Bảo nghe vậy ôm Hạ Kiều Yến, cọ xát anh, không biết muốn biểu thị cái gì.
...
Tần Dĩ Duyệt đang theo Lưu thẩm thương lượng có nên đem bữa sáng mang lên lầu, thì đã thấy Hạ Kiều Yến ôm Tiểu Bảo mặc bộ đồ hình con vịt nhỏ đi xuống lầu.
Tần Dĩ Duyệt vội vàng giúp Hạ Kiều Yến kéo cái ghế, hỏi: "Anh cùng Tiểu Bảo muốn ăn chút gì không?"
"Anh ăn cháo, cho Tiểu Bảo một phần sữa chua."
Tần Dĩ Duyệt đứng dậy đi phòng bếp cầm phần sữa chua Lưu thẩm vừa hâm nóng.
Hạ Kiều Yến đem thìa đặt tới trong tay Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo chậm rì rì mà bắt đầu ăn, trước sau đều không có muốn từ trên người Hạ Kiều Yến xuống, tự mình ngồi.
Tần Dĩ Duyệt nhìn bên ngoài, phát hiện đã đến thời gian đi làm, "Nếu không hôm nay tôi xin phép nghỉ một ngày? Anh tối hôm qua đã không có nghỉ ngơi rồi."
"Em cứ đi làm đi. Tiểu Bảo hiện tại dính lấy anh, em ở nhà hiệu quả cũng không lớn."
Tần Dĩ Duyệt ngẫm lại cũng thấy thế, nói: "Vậy thì có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Nói xong, Tần Dĩ Duyệt lấy túi đựng đồ rời đi.
Nhìn xem thân thể trắng non nõn của nhóc ngồi trong bồn tắm riêng thiết kế cho trẻ, lòng cô không nhịn được thắt chặt lại.
Cô cuối cùng vẫn không rõ đến tột cùng là vì chuyện gì có thể khiến cho một đứ trẻ ba tuổi không muốn mở miệng nói chuyện.
Tiểu Bảo thấy Tần Dĩ Duyệt không nói lời nào, nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn cô.
Tần Dĩ Duyệt cầm khăn tắm rộng thùng thình, đem tiểu gia hỏa ướt sũng quấn lại, đặt trên đầu gối.
Sau đó lại dùng một cái khăn lông khác nhẹ nhàng làm khô tóc nhóc.
Lúc gần khô, Tần Dĩ Duyệt dùng tay thoáng cót két một phát.
Tiểu Bảo thân thể run rẩy, bắt đầu vặn vẹo.
Tần Dĩ Duyệt một tay giữ nhóc, một tay nhẹ nhàng mà ở dưới nách của nhóc, ở trên bàn chân nhỏ gãi nhẹ.
Tiểu Bảo mới đầu vặn vẹo vài cái, sau đó thân thể của nhóc đột nhiên bất động rồi, vẻ mặt sợ hãi mà nhìn Tần Dĩ Duyệt, biểu cảm vô cùng sợ hãi.
Tần Dĩ Duyệt cảm thấy được tình trạng của nhóc, động tác trên tay dừng lại.
Vừa muốn an ủi, chợt nghe đến tiếng thét thảm thiết chói tai của Tiểu Bảo.
Dưới lầu Hạ Kiều Yến cùng Lưu Tử Xuyên đang tại thảo luận để chút nữa kiểm tra.
Công việc ra sao, như thế nào khai triển,mở rộng. Chợt nghe đến tiếng thét chói tai của Tiểu Bảo.
Hạ Kiều Yến bước nhanh lên lầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn phát tím mà thét chói tai. Bộ dáng hết sức đau đớn.
"Cô đã làm gì với nó?" Hạ Kiều Yến âm thanh lạnh lùng nói, đem Tiểu Bảo từ trong tay Tần Dĩ Duyệt ôm lấy.
Tần Dĩ Duyệt bị ngữ khí lạnh lùng của anh đâm vào trong lòng, đau xót, nhưng nhìn thấy Tiểu Bảo như vậy, lại rất lo lắng."Tôi cũng không biết là tình huống như thế nào. Thằng bé đột nhiên cứ như vậy rồi."
Hạ Kiều Yến nhìn cô một cái, ôm Tiểu Bảo trở lại phòng.
"Không có việc gì rồi. Ba ba ở chỗ này, nghe lời. Không có người có thể gây tổn thương cho con. Biết không?" Hạ Kiều Yến ôm thân thể nho nhỏ, bên cạnh nhẹ giọng dỗ dành.
Bình thường từ thanh âm lười biếng, lúc này càng thêm trầm thấp, dịu dàng vô cùng.
Tần Dĩ Duyệt nhìn bóng lưng của Hạ Kiều Yến, đem chút đau lòng nuốt xuống, rất nhanh thu dọn đồ vật trong phòng tắm.
Tiểu Bảo được Hạ Kiều Yến dỗ dành, tiếng thét chói tai dần dần biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng chầm chậm từ tím tái trở nên hồng hào như cũ, thân thể cũng không hề run rẩy, ngoan ngoãn mà để Hạ Kiều Yến ôm mình.
Đem khuôn mặt nhỏ dụi vào cổ Hạ Kiều Yến, đôi cánh tay mập mạp ôm lấy cổ Hạ Kiều Yến thật chặt.
Hạ Kiều Yến bàn tay lớn vỗ nhẹ lưng nhỏ, "Ngoan, đừng sợ. Baba sẽ ở cùng con, sẽ không lại để cho con ở một mình."
Hạ Kiều Yến cứ như vậy thấp giọng dỗ dành Tiểu Bảo gần một giờ, Tiểu Bảo mới ngủ.
Hạ Kiều Yến lúc này mới nhẹ chân nhẹ tay mà cho thay bộ quần áo ngủ cho nhóc, đem nhóc đặt trên giường nhỏ của mình.
Lưu Tử Xuyên thừa dịp đúng lúc này làm kiểm tra toàn thân cho Tiểu Bảo, "Tâm lý kiểm tra các thứ, đợi lúc cảm xúc Tiểu Bảo ổn định làm tiếp, khi có báo cáo, tôi sẽ tới sau."
"Vất vả rồi."
"Hạ tiên sinh quá khách khí, thời gian không còn sớm, sẽ không quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, gặp lại sau."
Quản gia tiễn Lưu Tử Xuyên rời đi.
Tần Dĩ Duyệt nhìn về phía Tiểu Bảo đang ngủ cùng Hạ Kiều Yến ngồi ở bên giường ánh mắt không rời Tiểu Bảo, nói: "Thật xin lỗi, tôi không biết sẽ trở thành như vậy."
Hạ Kiều Yến tay chậm rãi vuốt tay thịt của Tiểu Bảo, "Lời nói vừa rồi của anh làm em khó chịu?"
Tần Dĩ Duyệt không nghĩ tới anh sẽ hỏi cái này, chậm chạp nói: "Không có."
"Sau khi gặp được em, thằng bé cũng rất ít khi xuất hiện tình trạng đột nhiên thét lên, anh cho rằng thằng bé đã có thể hoàn toàn tiếp nhận em rồi. Không nghĩ tới, vẫn chưa được."
"Có phải là do tôi vừa rồi làm một vài động tác không nên làm với nhóc, khiến cho nhóc nhớ ra cái gì đó?"
"Em đã làm cái gì?" Hạ Kiều Yến sắc mặt trở nên nghiêm túc.
"Tôi vừa rồi chỉ thoáng cót két một phát, vừa mới bắt đầu nhóc trốn tránh, trong chốc lát, đã bắt đầu thét lên. Đây là do nhóc nhớ tới chuyện trước kia, hay là vì trong tình huống chống cự không được, chỉ có thể thét lên để diễn tả?" Tần Dĩ Duyệt nghiêm túc nói.
"Lúc Tiểu Bảo gặp chuyện không may, mọi người đều không ở bên người nó, sau khi anh gấp gáp đến bệnh viện, thằng bé chỉ ôm anh khóc. Từ lúc đó, nó không thể tiếp nhận đụng chạm của ai khác, cũng không mở miệng nói chuyện nữa."
"Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Tần Dĩ Duyệt có chút tò mò.
Cô muốn, biết được rõ ràng chuyện Tiểu Bảo trải qua chuyện không may, sẽ biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Hôm nay quá muộn, em nghỉ ngơi trước, lúc sau anh sẽ nói cho em biết." Hạ Kiều Yến giọng nhàn nhạt nói.
Tần Dĩ Duyệt nhìn thấy Hạ Kiều Yến không có ý muốn tiếp tục nói chuyện với nhau, nói: "Tôi đi ngủ, có chuyện gì cần giúp đỡ thì kêu tôi."
"Được."
Tần Dĩ Duyệt mở cửa đi ra ngoài, nghĩ đến bộ dạng Tiểu Bảo khi nãy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
**
Hôm sau.
Tần Dĩ Duyệt dậy thật sớm, Lưu thẩm đã ở phòng bếp làm điểm tâm rồi.
Tần Dĩ Duyệt gõ cửa phòng Tiểu Bảo.
Sau đó có chút thấp thỏm không yên, bất an mà đứng ở trước cửa chờ.
Chỉ chốc lát sau bên trong có tiếng bước chân, ngay sau đó cửa phòng liền được mở ra, là Hạ Kiều Yến, mặt anh có chút mệt mỏi.
Hiển nhiên tối hôm qua cũng không có nghỉ ngơi thật tốt.
"Anh tối hôm qua không ngủ?"
"Ngủ một chút rồi."
"Tiểu Bảo có khỏe không?"
"Trước mắt cảm xúc vẫn chưa ổn định, em ăn điểm tâm trước, không cần chờ."
"Không cần đi bệnh viện xem thử sao?"
"Đúng lúc này đi sẽ chỉ làm tâm tình của nó lần nữa sụp đổ, tự ổn định mới có thể làm tâm lý khai thông."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu, đi xuống lầu ăn sáng trước.
**
Hạ Kiều Yến đi trở về bên giường Tiểu Bảo, Tiểu Bảo mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Hai giây sau phút chốc liền ngồi bật dậy, cái đầu nhỏ bốn phía chuyển động, đến khi thấy được Hạ Kiều Yến, khuôn mặt khẩn trương mới buông xuống.
Hạ Kiều Yến ngồi vào bên cạnh nhóc, giọng ấm áp hỏi: "Còn khó chịu hơn sao?"
Tiểu Bảo không có trả lời, bò vào trong ngực Hạ Kiều Yến, ôm lấy anh thật chặt.
Hạ Kiều Yến sờ lên mái tóc mềm mại của nhóc, không có đẩy ra.
Tiểu gia hỏa này mỗi lần bị hù dọa sẽ cực kỳ dính người anh, căn bản không có rời khỏi anh nửa bước.
Hạ Kiều Yến trấn an Tiểu Bảo sau một lúc mới lên tiếng: "Hôm nay trụ sở chính sẽ mở cuộc họp tổng kết hằng năm, baba không thể vắng họp. Con nguyện ý đi cùng baba sao?"
Tiểu Bảo thân thể nhỏ run rẩy, do dự mà nhẹ gật đầu.
"Vậy thì bắt đầu rửa mặt đánh răng, ăn hết bữa sáng rồi đi. Mẹ còn ở dưới lầu chờ đây này."
Tiểu Bảo nghe vậy ôm Hạ Kiều Yến, cọ xát anh, không biết muốn biểu thị cái gì.
...
Tần Dĩ Duyệt đang theo Lưu thẩm thương lượng có nên đem bữa sáng mang lên lầu, thì đã thấy Hạ Kiều Yến ôm Tiểu Bảo mặc bộ đồ hình con vịt nhỏ đi xuống lầu.
Tần Dĩ Duyệt vội vàng giúp Hạ Kiều Yến kéo cái ghế, hỏi: "Anh cùng Tiểu Bảo muốn ăn chút gì không?"
"Anh ăn cháo, cho Tiểu Bảo một phần sữa chua."
Tần Dĩ Duyệt đứng dậy đi phòng bếp cầm phần sữa chua Lưu thẩm vừa hâm nóng.
Hạ Kiều Yến đem thìa đặt tới trong tay Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo chậm rì rì mà bắt đầu ăn, trước sau đều không có muốn từ trên người Hạ Kiều Yến xuống, tự mình ngồi.
Tần Dĩ Duyệt nhìn bên ngoài, phát hiện đã đến thời gian đi làm, "Nếu không hôm nay tôi xin phép nghỉ một ngày? Anh tối hôm qua đã không có nghỉ ngơi rồi."
"Em cứ đi làm đi. Tiểu Bảo hiện tại dính lấy anh, em ở nhà hiệu quả cũng không lớn."
Tần Dĩ Duyệt ngẫm lại cũng thấy thế, nói: "Vậy thì có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Nói xong, Tần Dĩ Duyệt lấy túi đựng đồ rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook